Trong loạn quân, Trương Liêu cùng tám trăm tinh nhuệ như một lưỡi dao nhọn, xông thẳng vào bản doanh của Triệu Vĩ
Dù quân Thục bị đánh úp bất ngờ, không kịp trở tay, Triệu Vĩ vẫn không hiểu, đám quân ít ỏi này của đối phương làm sao có thể lập được chiến công đến như vậy
Mệnh lệnh của hắn còn chưa kịp truyền xuống dưới thì quân trận đã bị đối phương chém giết tan tác
Thấy Trương Liêu đã xông đến, Triệu Vĩ cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, bản doanh cũng có ba nghìn tinh nhuệ, hắn muốn xem thử Trương Liêu có ba đầu sáu tay hay không mà lại lợi hại đến vậy
Ngay sau đó, Trương Liêu lao vào giữa đám người, ngọn trường thương quét ngang, đâm thẳng, những tướng sĩ Thục quân đứng trước mặt không ai có thể đối chọi
Nhưng điều này cũng không phải là quan trọng nhất, một người dũng mãnh đến đâu đi nữa, trên chiến trường có hàng ngàn, hàng vạn người vẫn chỉ như hạt cát nhỏ bé
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Điều khiến người ta thất kinh chính là tám trăm người phía sau Trương Liêu
Để Trương Liêu có thể dễ dàng thực hiện việc đột kích, Lữ Bố đã đem toàn bộ tinh binh công thành giao cho Trương Liêu, và tám trăm quân sĩ này chính là tinh nhuệ của quân công thành, ai ai cũng dũng mãnh khó cản
Triệu Vĩ ngồi trên lưng ngựa, tận mắt chứng kiến cảnh giao chiến, ba, năm tướng sĩ Thục quân bị một người của đối phương đánh lùi
Không chỉ cách giết người của những người này hung hãn, mà quan trọng hơn, trang bị của những tướng sĩ Quan Trung khác hẳn quân Thục
Đao của đối phương chém xuống, quân Thục thường mất mạng ngay, còn đao của quân Thục chém lên người đối phương thì nhiều nhất chỉ làm áo giáp bị nứt
Trừ khi hai, ba đao chém vào một chỗ, nếu không thì chỉ riêng bộ giáp này thôi cũng khó xuyên thủng
Như vậy, muốn giết quân sĩ đối phương, chỉ có thể nhắm vào cổ và đầu, nhưng trên chiến trường hỗn loạn, giao chiến thường không kịp nghĩ nhiều, đâu còn sức để nhắm trộm cho chuẩn
Lính cận vệ của Triệu Vĩ và tám trăm quân công thành của Trương Liêu gần như vừa chạm nhau đã tan vỡ, đối phương như một con trâu hoang nổi điên lao đến
Chủ tướng Trương Liêu lại một mình một thương lao lên phía trước, ngọn trường thương trong tay tựa như thứ đoạt mạng, nơi hắn đi qua, không khác gì chỗ không người
Binh lính Thục quân tầm thường không nói làm gì, ngay cả các tướng lĩnh xông lên cũng ít người có thể toàn mạng, giết tướng như ăn cháo, chỉ chớp mắt đã xông đến gần soái kỳ
Dù cận vệ còn ở đó, nhưng thấy Trương Liêu hung mãnh như vậy, Triệu Vĩ nào dám ở lại thêm, lập tức quay ngựa, bỏ chạy
Trương Liêu không đuổi theo hắn, mà tiếp tục xông đến chỗ soái kỳ, nhận một cây búa lớn từ tay quân mình rồi chém đứt soái kỳ
Soái kỳ vừa đứt, quân Thục lập tức mất phương hướng, người thì bỏ chạy, kẻ thì muốn qua sông tiếp ứng anh em, nói chung là loạn cả lên
Trương Liêu thừa cơ mang theo tám trăm quân công thành nhiều lần càn quét, đánh cho quân Thục tan tác, chạy trối chết
Bàng Nhạc thấy quân Thục bên này đại loạn, nào còn tâm trí đâu mà công thành nữa, vội vã rút quân qua sông
Hắn còn bị Trương Liêu từ đằng xa lao đến dọa cho nhảy xuống nước
Cũng may hôm đó nước chảy không xiết lắm, nếu không có thể bị cuốn đi luôn rồi
Nhờ tài bơi lội mà may mắn thoát chết, nhưng các tướng sĩ Thục quân qua sông thì không được may mắn như vậy
Tôn Kiên thấy trận hình quân Thục đại loạn, liền cho quân công thành lập trận ở bờ sông, dùng nỏ liên châu điên cuồng bắn giết quân Thục đang qua sông, bắn hết một đợt tên mới thu nỏ, tiếp tục truy sát
Để mở rộng chiến công, Trương Liêu mang theo tám trăm quân sĩ chạy suốt một đường, khiến quân Thục có cảm giác nơi đâu cũng có bóng dáng quân Quan Trung
Đuổi một mạch đến dưới chân thành Miên Trúc thì đã là sáng hôm sau
Tám trăm quân công thành chạy chết hơn hai mươi người, số còn lại cũng mệt mỏi rã rời
Mà quân sĩ Thục lại bị đánh cho sợ hãi, Trương Liêu đến dưới chân thành, thấy cửa thành Miên Trúc đóng chặt, mới mang quân sĩ rệu rã bỏ chạy
Trên lầu thành, Triệu Vĩ xem xét tình hình trận địa, nhận ra Trương Liêu đã hết đà, cuối cùng không kìm được lửa giận, lần thứ hai mang quân giết ra
Một trận thua này đã làm hắn mất hết mặt mũi, nếu không giết hết đám tinh nhuệ Quan Trung này thì khó nguôi cơn hận
Ở bên kia, Trương Liêu vốn đã chuẩn bị rời đi, thấy cửa thành Miên Trúc mở ra, một đạo quân mã xông ra thì lập tức biết Triệu Vĩ định làm gì
Lúc này quân công thành đã rệu rã, nếu mà bỏ chạy, sẽ sống dở chết dở bị quân địch dây dưa đến chết
Nghĩ rõ điều này, Trương Liêu ghìm ngựa lại, nhìn các quân công thành xung quanh rồi lớn tiếng quát: "Các tướng sĩ, ta biết các ngươi đã rất mệt, nhưng từ ngày chúng ta được lập vào quân công thành, chỉ có chúng ta truy đuổi người, chứ chưa từng bị người đuổi giết
Dù có chết trận cũng không được mất mặt
Cầm lấy vũ khí của các ngươi, cho lũ ô hợp kia thấy, dù chúng ta mệt mỏi cũng không ai địch lại được
"Hống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quân công thành mạnh không chỉ nhờ trang bị, mà còn là nơi tập trung tinh nhuệ của các quân đoàn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tám trăm người mà Trương Liêu chỉ huy lại là những tinh nhuệ nhất trong đám tinh nhuệ ấy, ai ai cũng là kẻ dũng mãnh, đặt vào quân đội tầm thường thì có thể lấy một chọi mười
Lúc này tuy đã mệt, nhưng khí thế hung hãn trong xương cốt thì vẫn chưa tan
Từ trước đến nay chỉ có ta bắt nạt người, nào đến phiên người khác bắt nạt ta
Dù có chết cũng không được
Chính vì sự kiêu ngạo đó mà tám trăm người có thể phá vạn quân, tám trăm người có thể đuổi chém mấy vạn người cả trăm dặm
Lúc này, lũ bại tướng không ở nhà cố thủ mà lại còn dám ra khỏi thành tác chiến
Đây là coi ai ra gì
Nghe theo lệnh của Trương Liêu, quân công thành lập tức quay đầu lại, những người cầm nỏ liên châu thì nhanh chóng hạ nỏ xuống, lắp nỏ vào, rồi theo lệnh của Trương Liêu, ai nấy đều điên cuồng quay máy nỏ như đóng cọc, có người còn bóp nát cả nỏ liên châu
Quân Thục vừa xông tới đã bị một trận tên đón đầu bắn ngã cả mảng, chút sĩ khí vừa được nhóm lên cũng lập tức tan tác
Đây là quân mệt mỏi sao
Chưa đợi bọn họ kịp phản ứng, Trương Liêu đã giơ cao ngọn trường thương trong tay, lớn tiếng quát: "Giết chúng
"Giết
Trương Liêu vẫn là người xông lên trước nhất, phía sau gần tám trăm quân công thành cũng gầm thét lao lên, khiến quân Thục trợn mắt há mồm, lũ người này điên rồi hay sao
Chính cái khí thế không sợ chết mà lao về phía trước của chúng khiến quân Thục tê cả da đầu, đến khi giáp chiến thì quân Thục làm gì còn sĩ khí nữa, Triệu Vĩ trên thành Miên Trúc chỉ có thể trơ mắt nhìn đám quân Quan Trung như trâu bò đuổi theo quân Thục mà chém giết, cảnh tượng bên ngoài huyện Phù lại tái diễn
Quân Thục bị giết tán loạn, lần thứ hai quân lính tan rã, điên cuồng chạy trốn
Nếu không phải Triệu Vĩ kịp thời cho người dùng cung bắn xuống, e rằng đám người này đã theo tàn quân xông thẳng vào thành Miên Trúc, chiếm mất cả thành rồi
Lại thêm mấy chục tướng sĩ bị tên lạc bắn chết, Trương Liêu mới lùi ra khỏi dưới thành Miên Trúc, nhìn thi thể quân mình, Trương Liêu hừ lạnh một tiếng rồi cho người kéo thi thể về, thành đóng kín không ai dám động
Đưa thi thể về xong, Trương Liêu mới dẫn số quân còn lại trở về, ai cũng nhận ra rõ ràng đám quân Quan Trung này rệu rã, thật sự không thể đánh được nữa
Nhưng cả Triệu Vĩ lẫn các tướng đóng quân trên thành đều không ai dám nghĩ đến chuyện đuổi giết nữa
"Ầm
Đến khi Trương Liêu đã đi xa, Triệu Vĩ mới hổ thẹn đấm một quyền lên tường chắn trên mái, trận chiến này, hắn bị mấy trăm người đánh cho trở tay không kịp, còn phải núp trong thành không dám ra ngoài, đây chắc chắn là trận chiến sỉ nhục nhất kể từ khi hắn sinh ra
"Trương Liêu
Nhìn quân Quan Trung đã đi khuất bóng, Triệu Vĩ nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn, nhưng trong sự thù hận ấy lại có mấy phần hoảng sợ
Trận chiến Miên Trúc hôm nay, tên của Trương Liêu như khắc vào nỗi ác mộng không thể xóa nhòa của quân Thục
Còn về Trương Liêu, sau khi rời Miên Trúc không lâu, thấy trời đã tối, hôm nay không thể về Phù huyện được nữa
Các tướng sĩ đã kiệt sức, Trương Liêu chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi gần đó, dọc đường đánh hạ một cái ổ bảo làm chỗ tạm trú
Chỉ là khi nhìn thấy Trương Nhậm bị bắt giữ bên trong ổ bảo đó thì..
Trương Liêu: "..
Trương Nhậm: "..
Định đi đâu à
Đây là Trương Liêu và Trương Nhậm trong lòng mọi người, Trương Nhậm bị đuổi khỏi Phù huyện, nghĩ đến Miên Trúc quan, phỏng chừng Triệu Vĩ kia cũng không dùng mình, chi bằng quan sát mấy ngày, đợi đến khi chiến cuộc biến động, mình trực tiếp đến Thành Đô xin ra trận là xong
Vậy nên hắn nửa đường nương nhờ vào người quen, cũng có ý quan sát chiến cuộc gần đây, ai ngờ Trương Liêu không hiểu ra sao lại đánh tới
"Tướng quân sao lại ở đây
Trầm mặc lúng túng cuối cùng bị Trương Liêu phá vỡ, nhìn Trương Nhậm, Trương Liêu có chút đau đầu, thật không muốn bắt hắn
"Tá túc
Trương Nhậm cũng không muốn nói gì, thậm chí lời lẽ hùng hồn cũng không buồn nói, sao cũng được, ta mặc kệ
"Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ đi, tuyệt không có ý hãm hại ai, để dân chúng trong thôn không cần phải lo lắng
Trương Liêu ra hiệu người thả Trương Nhậm, lần này cũng không đuổi đánh, dù sao bọn họ chỉ ở đây tá túc một đêm, tuy rằng mượn thủ đoạn hơi thô lỗ, nhưng cũng chưa từng đuổi hoặc giết chủ nhà
Trương Nhậm im lặng gật đầu, trực tiếp rời đi, tìm đến bạn mình, kể lại sự tình
Sau đó..
Nhìn ánh mắt chất vấn của bạn, Trương Nhậm cũng chỉ có thể cười khổ nói: "Ta nói đây là kế sách của kẻ gian, các ngươi có tin không
Quân nhân: "..
Không nói tin, cũng không nói không tin, nhưng đã không còn cảm giác thân thiện như xưa, đêm đó, Trương Nhậm một mình nghĩ ngợi rất nhiều, mãi đến ngày hôm sau, sau khi Trương Liêu rời đi, Trương Nhậm cũng cáo từ rời đi
Không rời đi không được, đối phương hiện tại hiển nhiên cho rằng Trương Nhậm đã dẫn địch tới, nếu không tự nhiên đang yên lành, đối phương điên rồi mới gây sự với họ
Trương Nhậm không giải thích, hắn cũng tin Trương Liêu không cố ý, chuyện này chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi, hắn hiện tại cũng không biết nên đi đâu, nghĩ một chút, vẫn là trà trộn vào đám tàn quân đến Miên Trúc quan, còn về sau nên làm gì..
thì cứ để sau tính, trước mắt cứ an ổn đã
Trương Liêu dẫn quân trở lại Phù huyện, Diêm Phổ vẻ mặt thán phục ra đón: "Tướng quân, tại hạ xem như là hiểu rõ cái gì gọi là nhất kỵ đương thiên, tướng quân dũng mãnh, thế gian hiếm có
Tại hạ khâm phục
"Đây không phải công lao của một mình ta, nếu không có tướng sĩ liều mình, cũng không có thắng lợi hôm nay
Trương Liêu vẻ mặt mệt mỏi nói: "Có chuyện gì ngày khác rồi nói, tại hạ và các tướng sĩ cần phải nghỉ ngơi
"Tướng quân mau đi nghỉ, ta sẽ cho người chuẩn bị cơm canh cho tướng quân và các tướng sĩ
Diêm Phổ vội nói
"Đa tạ
Trương Liêu đáp lời rồi đi vào phòng, hiện tại hắn không thấy đói, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, ngủ đến thiên hoang địa lão cũng được!