Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 192: Đảo ngược




Tin tức Miên Trúc quan đại bại, Phù huyện bị quân đội chủ lực chiếm đóng hoàn toàn, người đầu tiên biết được không phải Lữ Bố, mà là Lý Dị
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vốn dĩ Nghiêm Nhan chết trận, Lý Dị giành được quyền chỉ huy quân đội, lại nhanh chóng chiếm được vị trí ở Kiếm Sơn, đối với Lý Dị mà nói, đây đúng là một khởi đầu mạnh mẽ, Lữ Bố dù lợi hại đến đâu, địa hình như Kiếm Sơn cũng khó lòng công phá
Trên thực tế, khoảng thời gian này Lữ Bố cũng không hề nhàn rỗi, đã tiến hành nhiều đợt thăm dò, nhưng địa hình Kiếm Sơn quá hiểm trở, kiểu địa hình "một đường thông trời" này không thể dùng hai chữ "dễ thủ khó công" để hình dung được, đặc biệt là đối phương ở bên trong viên môn, còn có hai đường sạn đạo trên không, cùng viên môn hình thành một vòng khép kín
Lữ Bố phái người tiến công thì khác nào bị đánh từ ba phía, mà hắn lại không thể tập trung một lượng lớn quân lính, nhiều nhất chỉ bốn năm mươi người có thể lên, rồi sau đó lại không thể quay về
Với loại địa hình này, đột phá trực diện gần như không thể, chính vì nhìn ra được điều này, nên trước đây mới có người phản đối việc chia bớt tinh binh của Lữ Bố cho Trương Liêu, bản thân hắn ở lại đây tiếp tục thử nghiệm
Hiện tại dựa vào tấn công mạnh mẽ không còn khả thi, chỉ có thể hi vọng chủ tướng địch phạm sai lầm
Tuy rằng Lý Dị không bằng Nghiêm Nhan, nhưng sau khi chứng kiến thất bại trước đây ở Gia Manh quan, Lý Dị đã trở nên cực kỳ cảnh giác, tuyệt đối không cho Lữ Bố bất kỳ cơ hội nào, các cuộc tập kích ban đêm cũng đều bị hóa giải, Lữ Bố có bản lĩnh đầy mình nhưng cũng chỉ có thể bất lực nhìn đại doanh Kiếm Sơn mà thôi
Bất kể nguyên nhân gì, việc có thể chặn được Lữ Bố, người uy chấn thiên hạ, ngay cả Nghiêm Nhan cũng không phải đối thủ, đối với Lý Dị mà nói, chỉ cần thành công trận này, hắn sẽ thay thế Nghiêm Nhan trở thành danh tướng ở đất Thục này
Mọi chuyện vốn dĩ đều tốt, ai ngờ bên mình chặn được Lữ Bố nhưng phía sau lại không thể ngăn cản được Trương Liêu, Lãng Trung, Phù huyện lần lượt bị phá
Việc Lãng Trung bị chiếm thì không nói, Phù huyện thất thủ đồng nghĩa với việc đường lui của bản thân bị chặt đứt, quân lương bình thường cứ nửa tháng sẽ được vận chuyển một lần, bây giờ vừa mới chuyển lương cách đây không lâu, vẫn còn có thể cầm cự được mười ngày, nhưng mười ngày sau phải làm sao đây
Lý Dị có chút hoảng, vội phái người đến Miên Trúc quan thăm dò tình hình
Người của Lý Dị đến Miên Trúc quan đúng vào ngày thứ hai sau khi Triệu Vĩ bị Trương Liêu đánh cho không dám ra khỏi thành, trên dưới Miên Trúc quan sĩ khí suy sụp, bản thân Triệu Vĩ cũng ủ rũ, mặc dù vẫn bảo Lý Dị cố gắng giữ vững Kiếm Sơn, bên này sẽ tìm cách chuyển lương qua đó
Nhưng nhìn Miên Trúc quan bộ dạng như vậy, Triệu Vĩ thực sự rất khó khiến người khác tin tưởng được
Người của Lý Dị sau khi trở về Kiếm Sơn đã thuật lại tình hình Triệu Vĩ cùng với cuộc chiến đã xảy ra ở Phù huyện, Lý Dị kinh hãi
Mấy vạn quân của Triệu Vĩ bị mấy ngàn quân đánh cho không dám ra khỏi thành, vậy thì lấy cái gì để tiếp tế lương thực cho mình
Sợ là lương vừa xuất khỏi cửa thành đã bị cướp mất
Thảo nào người ta chưa đầy một tháng mà liên tiếp phá được Bạch Thủy và Gia Manh hai quan, nhìn vào thực lực này thì quân Thục so ra quá khác biệt, không phải là một chút chênh lệch
Nghĩ thông suốt điều này, Lý Dị rất khó giữ được bình tĩnh, mắt thấy lương thảo trong quân từng ngày vơi đi mà bên kia vẫn không có động tĩnh gì, đương nhiên việc vận chuyển lương thực bình thường cũng không phải là vào lúc này
Nhưng ít ra ngươi cũng nên tìm cách nhổ bỏ cái gai Phù huyện đi chứ, nếu không làm sao ta tin được ngươi có thể đưa lương tới
Cứ như vậy, Lý Dị ở trong nỗi lo âu và sầu muộn dày vò, lại qua thêm sáu ngày, Phù huyện bên kia vẫn không có động tĩnh gì, Trương Liêu thì thỉnh thoảng dẫn người ra ngoài càng khiến Lý Dị thêm phần kinh hãi
Đến ngày thứ bảy, Lý Dị vừa liếc nhìn kho lương, lương thảo còn lại đã không nhiều, tiếp tục như vậy, lương thực cạn kiệt thì quân giữ thành ở Kiếm Sơn có lẽ sẽ lập tức nổi loạn
"Tướng quân, ngoài doanh trại có người cầu kiến
Đúng lúc này, một tên tướng lĩnh đi vào, cúi người bẩm báo với Lý Dị
"Có phải sứ giả của Miên Trúc quan không
Lý Dị vội vàng đứng dậy, một mặt mong chờ hỏi
"Là sứ giả của Lữ Bố
Tướng lĩnh lắc đầu
Sứ giả của Lữ Bố đến đây làm gì
Lý Dị theo bản năng muốn xua đuổi người, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì lại bị hắn nuốt trở vào, bây giờ, Phù huyện đã bị chiếm, Lữ Bố tiến vào Thục xem ra đã khó có thể ngăn cản, Triệu Vĩ thì bị đánh cho nhếch nhác như chó, bản thân mình có cần phải tiếp tục con đường đi vào ngõ cụt hay không
Lắc lắc đầu, Lý Dị có chút do dự, hắn cũng không biết phải làm gì, có điều tự để lại một con đường lui cho mình xem ra cũng không có vấn đề gì, ít ra cũng không nên tránh mặt người ta
"Người đến là khách, mời vào đi
Lý Dị suy nghĩ một chút rồi nói
"Vâng
Tướng lĩnh đáp lời rồi xoay người rời đi, một lát sau đã dẫn theo hai người đi vào
Hai người vóc dáng đều khá to lớn, điểm khác biệt là một người vừa nhìn đã thấy là tên béo, còn người kia lại cho người ta cảm giác mình là một khối cơ bắp vạm vỡ, ai chủ ai thứ thì không khó phân biệt
"Tại hạ Giả Hủ, ra mắt tướng quân
Giả Hủ vừa vào liền cười nói với Lý Dị
Chưa từng nghe tới
Lý Dị chắp tay thi lễ: "Đã nghe danh
Sau khi hai bên an tọa, Lý Dị nhìn Giả Hủ nói: "Ngươi và ta đều là chủ tướng, Ôn Hầu xâm phạm biên giới Thục, đúng là hành động vô đạo, tiên sinh tới đây, nếu là muốn khuyên ta đầu hàng, thì xin tiên sinh không cần mở lời
Đầu hàng thì không thể, cái kiểu của Lữ Bố Lý Dị cũng không chấp nhận được
"Hủ đến đây không phải để chiêu hàng, mà là để bảo toàn tính mạng cho tướng quân
Giả Hủ cười ha ha lắc đầu, nghiêm túc nhìn Lý Dị nói
"Bảo toàn tính mạng cho ta
Lý Dị ngạc nhiên nhìn Giả Hủ
Giả Hủ gật đầu
"Lời tiên sinh nói thế là có ý gì, chẳng lẽ Ôn Hầu đã có cách phá doanh trại này
Nếu như vậy, thì Ôn Hầu cứ việc tấn công
Lý Dị cười lạnh nói
"Phá doanh trại này..
Giả Hủ nhìn Điển Vi, ha ha cười nói: "Doanh trại này còn cần phá sao
Điển Vi lắc đầu, ta chỉ là đến bảo vệ ngươi thôi, chuyện khác thì đừng có hỏi ta
Giả Hủ tự nhiên không thể hỏi Điển Vi, hắn hỏi chính là Lý Dị
"Lời tiên sinh có ý gì
Sắc mặt Lý Dị trầm xuống
"Chiến báo của Văn Viễn tướng quân, ngày hôm qua đã được gửi đến chỗ chủ nhân của ta rồi
Giả Hủ mỉm cười nhìn Lý Dị, để ý biểu cảm trên mặt hắn, dù sao ở giữa hơn bốn trăm dặm, cũng không thiếu những con đường núi, tin tức mà Trương Liêu gửi đến cũng đã hơn mười ngày trước rồi, Giả Hủ không chắc bây giờ Phù huyện có còn nằm trong tay mình hay không, vì vậy hắn phải thông qua sự biến đổi trên khuôn mặt của Lý Dị để xác định phán đoán của mình, do đó hắn cố tình nói rất chậm
Sắc mặt Lý Dị sa sầm xuống, nhìn Giả Hủ nói: "Vậy thì thế nào
Nói cách khác, Phù huyện vẫn nằm trong tay của Trương Liêu
Giả Hủ mỉm cười nói: "Phù huyện đã mất vào tay ta, tướng quân chắc cũng biết, đường lương đã bị cắt đứt
"Cái tên Trương Văn Viễn kia chỉ có một mình một đội quân, vài ngày nữa sẽ bị quân ta bắt thôi
Lý Dị hừ lạnh một tiếng nói
"Ha ha ha ha~" Giả Hủ phảng phất như nghe được chuyện cười gì đó, phá lên cười to, tiện tay đẩy Điển Vi một chút
Điển Vi tuy rằng không hiểu, nhưng thấy vẻ mặt của Giả Hủ thì lập tức cũng cười theo
"Tiên sinh vì sao lại cười
Lý Dị nhìn dáng vẻ của Giả Hủ như vậy thì lộ vẻ tức giận, trừng mắt nhìn Giả Hủ
"Tướng quân đừng trách, chỉ là lời tướng quân nói, có vẻ không hiểu rõ lắm về Văn Viễn tướng quân
Giả Hủ cười nói
Trương Liêu rất nổi tiếng sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Dị không rõ nhìn Giả Hủ: "Lời này giải thích như thế nào
"Tướng quân không biết Văn Viễn tướng quân, nhưng chắc hẳn cũng biết sự lợi hại của chủ ta
Giả Hủ nhìn Lý Dị nói
Lý Dị gật đầu, danh tiếng Lữ Bố chấn động thiên hạ đã nhiều năm, chư hầu đều sợ như sợ cọp, dù đất Thục không thông với thế giới bên ngoài, nhưng uy danh Lữ Bố đại phá Viên Thuật ở Trung Nguyên đã sớm được truyền tới
"Văn Viễn tướng quân đã sớm cùng chủ nhân ta ở Tịnh Châu chinh chiến, hai người xem nhau là bạn tâm giao, sau khi vào Lạc Dương, chủ nhân ta được Đổng Thái Sư trọng dụng, Trương tướng quân được điều xuống dưới trướng của chủ nhân ta, mấy năm theo chủ nhân ta bình định Tây Lương, công lao hiển hách, chỉ là những chuyện đó còn chưa đáng kể, sau đó Văn Viễn tướng quân được phong làm đô hộ Tây Vực, đi xa Tây Vực, trong ba năm, uy chấn Tây Vực, đã từng dẫn theo mấy ngàn người vượt qua dãy núi cao vạn trượng, quét sạch Ô Tôn, bắt giữ quốc chủ Ô Tôn, sau đó mười vạn quân liên minh của Đại Uyển và Khang Cư bị chưa tới một vạn người của ông đánh tan, thậm chí đánh đến tận thành Quý Sơn, buộc quốc chủ Đại Uyển phải quy phục triều đình ta
Nói đến đây, Giả Hủ dừng một chút, cho Lý Dị có thời gian kinh hãi, tranh thủ uống ngụm nước, một lát sau mới nhìn Lý Dị nói: "Không phải ta khinh thường người Thục, chỉ là lần này quân của Văn Viễn tướng quân toàn là những tinh binh thiện chiến trong quân, ở tình hình Phù huyện đã bị chiếm đóng, việc quân Thục muốn một lần nữa chiếm lại thì e là không phải chuyện dễ dàng gì, ta nói có đúng không
Lý Dị trầm mặc, nhìn Giả Hủ nói: "Vậy thì sao
Chẳng lẽ ta không thể tận trung vì nước
"Nếu tướng quân có chí hướng đó, hủ cũng không tiện can ngăn, có điều tướng quân đã từng nghĩ, Lưu Chương không phải là thiên tử, bây giờ chủ nhân ta mới là người đại diện cho thiên tử, tướng quân cho dù chết trận ở đây, có lẽ bi tráng, nhưng sao có thể xem là tận trung vì nước
Giả Hủ nhìn Lý Dị, cười tủm tỉm hỏi
"Chuyện này..
Ặc..
Lý Dị bị hỏi khó, đúng vậy, đứng trên lập trường thì Lưu Chương dù là dòng dõi Hán thất nhưng cũng không phải hoàng đế, bây giờ lại cùng quân của hoàng đế đánh trận, vậy thì có thể xem như là phản nghịch rồi
Lập tức Lý Dị nhíu mày nói: "Thật tình mà nói, lần phạt Thục này không phải là ý của bệ hạ chứ
Lã Bố chẳng phải mang thiên tử ra lệnh cho chư hầu sao
"Sao mà biết không phải
Trong thiên hạ tất cả là đất của vua, Ích châu này chẳng lẽ không phải của nhà Hán
Bệ hạ muốn thu về Ích châu lại có gì không thích hợp
Giả Hủ hỏi ngược lại
"Tiên sinh, ta biết ý đồ của ngươi rồi
Một lúc lâu, Lý Dị than thở: "Nếu là người khác đánh vào đến, đến lúc này, mạt tướng cũng xác thực chỉ có thể đầu hàng, nhưng phương pháp của Ôn Hầu, chúng ta đều biết, tại hạ sinh ở đất Thục, cũng không muốn làm tội nhân của đất Thục
"Tướng quân nói vậy là sai rồi
Giả Hủ lắc đầu nói: "Phương pháp của Ôn Hầu, khiến Quan Trung hưng thịnh, điểm này tướng quân hẳn là biết, ta biết tướng quân lo lắng, nhưng chỉ cần tuần theo phương pháp của ta, cũng sẽ không gia tài bại tận, tuy nói ruộng đất chúa công sẽ thu lại, nhưng quyền thông thương Tây Vực cùng với việc giảm thuế buôn bán, tướng quân có động lòng không
"Chuyện này..
Lý Dị nhìn Giả Hủ, điều này vẫn đúng là động lòng, nhìn Giả Hủ nói: "Nhưng phương pháp của Ôn Hầu đối với kẻ sĩ..
"Tướng quân có phải là kẻ sĩ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giả Hủ hỏi ngược lại
Ách..
Lý Dị nhìn Giả Hủ, mình dường như không tính
Đất Thục cùng Trung Nguyên không giống nhau, Trung Nguyên bởi vì vương quyền thay đổi, như Dương gia, Viên gia, Tuân gia loại này thế gia truyền thừa mấy trăm năm là hiếm như lá mùa thu, nhưng ở Thục, thậm chí còn có gia tộc truyền xuống từ thời Tiên Tần hoặc xa hơn nữa, hắn như vậy, thật sự không coi là cái gì kẻ sĩ
Nếu không phải là kẻ sĩ, chuyện của người ta thì có liên quan gì đến mình
"Mạt tướng nguyện hàng
Nghĩ rõ ràng điểm này xong, Lý Dị ngược lại cũng quả quyết, đánh tới mức độ này, mình cũng không tính làm có lỗi với Lưu Chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.