Chương 2: Bị lừa gạt
Hoa Kỳ, một đất nước tự xưng là dân chủ, tự do, bình đẳng, nhưng chỉ khi đặt chân đến nơi này mới phát hiện sự tự do của họ cũng bất bình đẳng, điều này là hiển nhiên
Việc có ý đồ khác người so với số đông là chuyện bất thường, đây là đặc điểm bài ngoại mà bất kỳ dân tộc nào cũng có, không riêng gì dân tộc Hán
Đương nhiên, Hoa Kỳ bây giờ cũng không hùng mạnh, ít nhất so với Pháp và Anh thời đó thì không nổi bật, thậm chí còn thiếu sự hiện diện rõ ràng, chỉ đóng vai một kẻ hiền lành trong các cuộc tranh chấp của các nước châu Âu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Bố chọn Hoa Kỳ cũng vì nhìn thấy vị trí địa lý được trời ưu đãi và sự kín đáo nhưng ẩn chứa dã tâm bùng nổ của nó
Đất nước non trẻ này hiện đang trên đà phát triển, chỉ cần một bước ngoặt, có lẽ sẽ trở thành bá chủ thiên hạ trong tương lai
Sở dĩ nói nó có dã tâm bùng nổ là vì Hoa Kỳ không ngừng cố gắng làm đẹp hình ảnh bản thân trong mắt các nước khác, hiện tại, từ trên xuống dưới Hoa Kỳ đều không ngừng tô vẽ và nhấn mạnh tính chính danh của việc lập quốc, rằng họ chiến đấu vì tự do và chính nghĩa
Nhưng nếu tìm hiểu kỹ về lịch sử lập quốc của Hoa Kỳ sẽ thấy rằng lúc đầu Hoa Kỳ là thuộc địa của Anh, cuộc chiến tranh giành độc lập chỉ là vì Anh chuẩn bị đánh thuế Hoa Kỳ sau một thời gian không thu; hay cuộc nội chiến Nam Bắc, việc giải phóng nô lệ da đen chỉ là do thuế quan cao khiến lợi ích của chủ nô miền Nam bị tổn thất, việc giải phóng nô lệ chỉ là thứ yếu
Sau khi được giải phóng, những nô lệ này cũng không sống tốt hơn thời còn là nô lệ, thậm chí còn tệ hơn
Chủ nô đối xử với nô lệ da đen, dù sao cũng là do mình bỏ tiền mua nên không nỡ ra tay quá mạnh, nhưng sau khi nô lệ da đen được giải phóng, các nhà tư bản phương Bắc sẽ không quản sống chết của ngươi
Nếu muốn sống, ngươi phải làm việc đến chết, có thể nói, cuộc sống của nô lệ da đen lúc đó còn không bằng thời trước khi được giải phóng, việc đó chỉ để đánh vào chủ nô về mặt chính trị và hợp pháp hóa một cuộc chiến có vẻ như chính nghĩa
Thực chất, cuộc nội chiến Nam Bắc chỉ là một cuộc tranh giành lợi ích, kẻ thắng cũng không hoàn toàn ngay thẳng như họ nói, còn kẻ bại cũng không phải là kẻ tà ác hoàn toàn
Đương nhiên, việc Hoa Kỳ lập quốc có hoàn mỹ như họ nói hay không cũng không liên quan nhiều đến mối quan hệ giữa cha con Lữ gia vừa mới đến San Francisco, nhưng vị thế của những người Hoa ở đây cũng không hơn gì nô lệ da đen năm xưa, thậm chí còn tệ hơn
Người Hoa không khó tìm một công việc để sống ở đây, nhưng nếu ngươi muốn gia nhập giới tư bản thì cho dù có tiền, ngươi cũng chỉ là con mồi béo bở trong mắt người bản địa
Việc Lữ gia muốn đứng vững ở Hoa Kỳ cũng không dễ dàng
Lữ Thư Hiền hiện tại có hối hận cũng không kịp, nhìn con trai vẫn bình tĩnh đọc báo tiếng Anh, Lữ Thư Hiền cho rằng hắn đang giả bộ, vỗ vỗ đầu hắn nói: “Đừng sợ, có cha ở đây rồi.”
Lữ Bố ngẩng đầu, nhìn cha khó hiểu rồi lại tiếp tục xem báo, chuyến đi biển rất tẻ nhạt, nhất là ở khoang hạng ba, nơi đây hoàn toàn bị ngăn cách với xã hội thượng lưu, thậm chí còn có hàng rào sắt
Dù sao chiếc thuyền này đúng là rất lớn
"Johnny tiên sinh, ông nói sẽ đưa chúng tôi đến San Francisco, vậy tại sao giờ lại đi New York
Lữ Thư Hiền kéo một tên béo đến, từ khi lên thuyền ông đã phát hiện mình bị lừa, rõ ràng nói là đi thuyền đến San Francisco nhưng lại đi đến Anh quốc
Lữ Thư Hiền chưa từng đến phương Tây, nhưng ông đã từng đến Nga, không phải là người không hiểu sự đời
Khi phát hiện mình bị lừa, ông đã định tìm đối phương nhưng người này luôn né tránh
"Nghe này, bạn của tôi, các anh nghĩ khoảng cách giữa Hoa Kỳ và các anh là bao xa
Nghe tôi đi, nước Anh mới là quốc gia vĩ đại nhất thế giới, nơi đó đâu đâu cũng có vàng, đi nơi đó có tiền đồ hơn nhiều so với cái San Francisco gì đó.” Johnny nói một cách thiếu kiên nhẫn, hắn là một nhà truyền giáo, sau khi Đại Thanh thua trong cuộc chiến nha phiện, thiên hạ bị người Mãn, người Hán và người nước ngoài cùng cai trị, người nước ngoài ở địa phương có rất nhiều quyền lợi, giáo đường thậm chí có thể can thiệp trực tiếp vào chính sự địa phương
Johnny, ngoài việc là nhà truyền giáo và hưởng thụ những lợi ích do địa vị của một cường quốc mang lại, còn có mối quan hệ với một vài công ty phương Tây, hắn kiếm lợi bằng cách đầu cơ vé tàu và đôi khi sẽ giúp các nước phương Tây chuyển những người lao động giá rẻ, rõ ràng lần này hai cha con Lữ gia đã trở thành con mồi của hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Thư Hiền dù gì cũng từng bôn ba khắp nơi, sao lại không nhận ra sự qua loa của đối phương, khó khăn lắm mới túm được hắn, sao chịu để hắn đi
“Tiên sinh, tôi khuyên anh nên tự trọng, trước hết anh phải biết rõ địa vị của mình.” Johnny mặt lạnh nói, dù ở nước mình, hắn chẳng là cái thá gì nhưng ở Đại Thanh, hắn có thể ngang hàng với Huyện lệnh, có một tổ quốc hùng mạnh đúng là tốt thật~ Lữ Thư Hiền hơi chần chừ, thì thấy Lữ Bố nãy giờ không nói gì lên tiếng, vừa mở miệng là một tràng tiếng Anh lưu loát: “Chúng ta biết rõ địa vị của mình, nhưng không biết Johnny tiên sinh có biết rõ cái mạng của mình có giá trị bao nhiêu không
Vừa nghe Lữ Bố nói, Lữ Thư Hiền sững sờ, nhìn con trai không thể tin được
Lữ Bố không để ý đến ông, mà nhìn nhà truyền giáo tên Johnny nói: “Nếu không tin, anh có thể nhấn vào vị trí dưới rốn khoảng năm centimet.”
Johnny không hiểu đứa trẻ này đang nói gì nhưng vẫn vô thức làm theo, vừa ấn vào, một cơn đau thấu ruột gan ập đến, khiến hắn trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng, ngơ ngác nhìn Lữ Bố
“Trong y học phương Đông, xem bệnh có thể thông qua khí sắc để phán đoán, tôi nghĩ Johnny tiên sinh chắc hẳn thường xuyên thức đêm, say rượu và có lối sống buông thả, những thói quen xấu này đang lặng lẽ cướp đi sinh mạng của anh!” Lữ Bố nói rất bình thản
Sắc mặt Johnny hơi tái đi, đứa trẻ này, đáng lẽ hắn không nên tin, nhưng cơn đau trên người là thật, hơn nữa trên người đứa nhỏ này có một sức mạnh kỳ lạ, khiến người ta không tự chủ muốn tin hắn
Cảm giác sợ hãi cái chết trong lòng cũng ngày một lớn dần
Nhìn Lữ Bố, rồi lại nhìn Lữ Thư Hiền, cuối cùng nói: “Có nghiêm trọng lắm không?”
Lữ Bố lại tiếp tục đọc báo, phảng phất như không nghe thấy hắn nói gì, muốn người ta giúp mà không có thái độ nhờ vả
Tuy thế giới này không khiến Lữ Bố thích thú, hắn không thích Thanh triều hèn yếu trong mắt hắn, cũng không thích người nước ngoài kiêu ngạo với người Hoa, ở Đại Hán, chỉ có các nước phiên bang nịnh bợ triều cống, Đại Hán cũng sẽ rộng lượng mà bao dung
Nhưng ở nơi này, cái gọi là cường quốc lại không hề có phong thái của một cường quốc, giống như một lũ nhà giàu mới nổi
Còn về Thanh triều..
Lão thái bà trong triều đình dù đã dùng hết thủ đoạn để kéo dài mạng sống của nhà Thanh thêm vài chục năm, nhưng cũng gần như đến giới hạn
Điều Hoa Hạ cần bây giờ, ngoài việc đuổi kịp thế giới, chuyển mình từ nước nông nghiệp thành nước công nghiệp thì quan trọng hơn là giải phóng tư tưởng, đó cũng là mục đích xuất ngoại của Lữ Bố
Hoa Hạ cần sự thức tỉnh này, muốn quật khởi, cần các loại sức mạnh, Lữ Bố ra nước ngoài là để tìm kiếm những sức mạnh đó
Nhưng trước hết, hắn cần thật sự nhận thức về thế giới này, những gì mình đang có ở thế giới này đã trở nên lạc hậu, hắn nhất định phải thay đổi suy nghĩ
Lữ Thư Hiền là một thương nhân, đương nhiên hiểu rõ ý định của con mình
Ông mỉm cười nhìn Johnny nói: "Johnny tiên sinh, nếu không ông có thể đi tìm bác sĩ xem thử trước
Ta biết ông không tin chúng ta
Ông cũng không chắc lần này con trai mình bị hôn mê hay thật sự có thể chữa bệnh
Xét theo lý trí thì chắc là hôn mê, nhưng theo điều quái lạ là từ lúc tỉnh dậy, con trai của ông nói cái gì cũng thành thật
Johnny sắc mặt khó coi gật đầu, không dám càn quấy với hai cha con Lữ gia nữa, nhanh chóng bỏ đi
“Bố nhi, con chuyện này…” Chờ đối phương đi rồi, Lữ Thư Hiền mới nhìn Lữ Bố, hơi kinh ngạc nhìn con trai, ông thấy mình ngày càng không hiểu đứa con này
“Huyệt Khí Hải, ấn đúng vị trí sẽ khiến người ta bị đau buốt, ít nhất ba ngày sau mới có thể đỡ hơn.” Lữ Bố thuận miệng giải thích, thật ra muốn làm được đến mức này, người thường có cố ý day ấn cũng không tạo ra được hiệu quả như vậy, nhưng trong phạm vi tinh thần của Lữ Bố, ai cũng có khả năng trở thành thần y
Đáng tiếc bây giờ Lữ Bố cũng chỉ đang thử nghiệm khả năng khai phá thế giới tinh thần này, thiên phú cũng cần được đào sâu mới có thể phát huy hết uy lực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Cha không nói cái đó, con học tiếng nước ngoài khi nào vậy
Lữ Thư Hiền rõ ràng hứng thú với chuyện này hơn
Con trai của ông mới ba tuổi thôi mà
Ngay cả trẻ con nước ngoài lúc này chưa chắc có thể nói lưu loát được như vậy, mà trước khi lên thuyền con trai của ông còn chưa từng tiếp xúc với người nước ngoài, hỏi một câu đã ú ớ không nói nên lời
“Sau khi lên thuyền, nghe nhiều sẽ quen, cũng không khó.” Lữ Bố thuận miệng giải thích, cấp tư duy thần tốc cũng đại diện cho năng lực học tập siêu việt
Lữ Thư Hiền: “…” Chính mình sẽ không xảy ra cái yêu nghiệt chứ
Nhưng nhìn nhi tử trấn định tự nhiên dáng vẻ, lại không sinh ra cảm giác bài xích, dù sao cũng là con trai của chính mình mà
Trên thuyền phí ăn uống cũng nằm trong vé tàu rồi, không cần lo nhiều, nhưng Lữ Bố lượng cơm ăn có thể không giống người bình thường, một bữa có thể ăn phần của hai mươi người, nhìn Lữ Bố gầy đến mức da bọc xương, Lữ Thư Hiền thật không biết những đồ ăn đó đi đâu, mỗi ngày Lữ Bố cũng hệt như đứa trẻ, khắp nơi làm nũng để kiếm đồ ăn
Ai ~ Đừng nói gia cảnh sa sút, dù không sa sút, nuôi con trai như vậy cũng không dễ dàng
Johnny ngày thứ hai sắc mặt tái nhợt trở về, bác sĩ nói hắn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng bụng dưới của hắn cứ đau như xé không dứt, hôm nay có vẻ càng nghiêm trọng, hắn không thể không chạy đến tìm Lữ Bố để giải quyết vấn đề này
"Thân ái Lữ, ta xin lỗi vì sự vô lễ của mình
Johnny rõ ràng rất thức thời, vừa thấy hai cha con đã vội xin lỗi: "Hai vị yên tâm, sau khi đến Anh quốc, tôi sẽ lập tức sắp xếp để hai vị đi United States, hai vị thấy sao
Lữ Thư Hiền khẽ nhíu mày, lúc bọn họ xuất phát đã là mùa đông, theo tốc độ này, đến Anh quốc là tết mất, hắn vốn định sau khi thu xếp xong ở United States rồi mới đón tết, bây giờ lại phải ăn tết ở Anh, còn địa điểm khác nhau ra sao, hắn cũng không rõ lắm
Lữ Bố vẫn như vậy, lặng lẽ nhìn báo, mãi đến khi Johnny hạ giọng van xin, hứa hẹn đủ thứ lợi lộc sau khi cập bờ, Lữ Bố mới chịu ra tay giúp hắn giải quyết cơn đau, để hắn vui vẻ rời đi
"Con trai của ta dễ dàng bỏ qua cho hắn vậy sao
Lữ Thư Hiền khó tin nhìn Lữ Bố
"Không cẩn thận đụng phải túc dương minh vị kinh, nên ngực tức buồn bực kén ăn, hắn còn sẽ phải đến tìm ta thôi, thân thể có mười hai kinh mạch, cứ từ từ đi
Lữ Bố tùy tiện nói, Johnny chỉ là một nhân vật nhỏ, với bản lĩnh của Lữ Bố, nắm thóp nhân vật nhỏ này quá dễ dàng...