Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 224: Ngự thú




"Đại Vương, hay là chúng ta cũng xuất quân giết vào, cướp lấy Lữ Bố
Man Vương lần thứ hai trở về, có thể rõ ràng cảm giác được các động chủ xung quanh đối với hắn đã không còn kính nể như trước
Hắn biết vì sao lại như vậy, dù sao ngay trong doanh trại của mình bị người giết vào bắt đi, đối với các tộc Nam Man xem trọng vũ dũng mà nói, hắn đã mất đi uy tín về vũ dũng
Vị động chủ này lên tiếng, ít nhiều cũng có chút ý muốn vãn hồi thể diện cho Man Vương, nhưng bắt Lữ Bố..
Man Vương bất giác sờ lên mặt mình, cổ đến giờ vẫn còn đau, chuyện này thực sự không phải ký ức vẻ vang gì, hắn cũng không muốn nhắc đến, nhưng vào lúc này cũng không tiện bác bỏ thẳng thừng, dù sao người ta là có ý tốt với mình
"Lữ Bố kia dũng mãnh vô song, có danh xưng đệ nhất thiên hạ dũng tướng, năm xưa từng lấy sức một người ép quần hùng thiên hạ, vũ dũng từ lâu đứng đầu thiên hạ, chư vị vẫn là không nên nghĩ đến chuyện này
Ung Cường lên tiếng xoa dịu tình cảnh lúng túng của Man Vương, cũng giải thích cho mọi người Lữ Bố rốt cuộc lợi hại cỡ nào, đừng nghĩ đến những chiêu thức thiệt thân đó
"Nhưng nếu đối phương lại đánh tới, chúng ta e là vẫn không thủ được
Một động chủ khác cười khổ nói
Quân Man do các bộ lạc hợp thành, không hề có quân kỷ, đây mới là then chốt để Cam Ninh có thể mang theo trăm kỵ xông vào bắt người, dựa vào tình hình này, trại Bạch Nhai tuy địa thế hiểm trở, nhưng e là cũng không giữ nổi, quân Hán thực sự quá mạnh mẽ, khiến các động chủ đều mất tự tin
"Nếu người không được, sao không tìm thêm chút giúp đỡ
Một người khác đột nhiên nói
"Còn có ai giúp được
Man Vương có chút bất lực nói
"Đại Vương còn nhớ đến Mộc Lộc động động chủ không
Vị động chủ nọ hỏi
"Ngươi là nói..
Man Vương nhớ tới Mộc Lộc động động chủ tinh thông thuần hóa thú, có thể điều khiển dã thú, trùng độc, nếu có hắn giúp, có lẽ có tác dụng, ánh mắt liền sáng lên: "Đúng là như thế, lấy trùng độc, mãnh thú mà tấn công, Lữ Bố kia dù lợi hại đến đâu cũng sợ không chống lại được
Mọi người đều cảm thấy biện pháp này đáng tin, lập tức phái người đi mời động chủ Mộc Lộc đến
Đồng thời treo cao miễn chiến bài, thứ này kỳ thực không còn tác dụng gì, nhưng Lữ Bố cũng không vội tấn công, biết đối phương đang đợi viện quân, hắn cũng muốn xem các tộc Nam Trung này có biện pháp gì, chỉ là sai người dẫn mấy vị động chủ Nam Trung nương nhờ mình đến hỏi thăm đối phương đi tìm ai
"Xem theo hướng bọn họ đi, lúc đó đi đến Mộc Lộc động
Vị động chủ bị hỏi một mặt kính nể nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Mộc Lộc động này có gì đáng sợ
Cam Ninh bên cạnh thấy dáng vẻ đó của hắn, có chút khinh thường nói
"Tướng quân không biết, vị động chủ Mộc Lộc động này am hiểu phép thuật
Vị động chủ nọ đáp
"Phép thuật!
Lữ Bố hơi kinh ngạc nhìn về phía đối phương, xác định xem đối phương có đang nói đùa không, thứ này hắn từ trước đến nay không tin
Không chỉ Lữ Bố không tin, Cam Ninh hiển nhiên cũng không tin, lập tức trách mắng: "Nói năng linh tinh
"Tướng quân, thật sự, người này ở Nam Cương cũng khá thần bí, nghe nói có thể điều khiển mãnh thú độc trùng cho mình chiến đấu, một người chính là một quân, ở đất Nam Trung, không ai dám trêu vào hắn
Lữ Bố nghe vậy hơi nhíu mày, đối phó người thì hắn có thừa biện pháp, nhưng đạo quân mãnh thú độc trùng này quả thực là điểm mù của Lữ Bố
Không chỉ là điểm mù của hắn, đa số tướng lĩnh e là đều không có kinh nghiệm đối phó với những thứ này
"Nếu thật sự có bản lĩnh này, thì Mộc Lộc động này quả thực khó đối phó hơn những nơi khác
Lữ Bố cau mày nói
Nghĩ đến đàn muỗi mà dọc đường đã thấy, với quy mô đó, không chỉ Lữ Bố, tất cả mọi người đều lo lắng, nếu thật có bản lĩnh đó, thì bọn họ đối phó sao đây
"Chủ công, hay là nhân lúc đối phương chưa đến, chúng ta đánh chiếm trại Bạch Nhai trước đi
Nơi này thực sự không thích hợp tác chiến, chúng ta chọn một địa điểm khác giao chiến, dù không thể dùng xe bắn tên công kích, cũng không đến nỗi hao tổn công sức như bây giờ
Cam Ninh nhìn về phía Lữ Bố, chờ lệnh nói
Mặc kệ quân địch phái ai tới, đánh nhau ở đây quả thực không thích hợp
Lữ Bố nghe vậy gật đầu nói: "Ta đã nói rồi, việc tác chiến, ngươi cứ quyết định là được
"Vâng
Cam Ninh nghe vậy gật gật đầu, lập tức triệu tập quân sĩ bắt đầu tấn công núi
Trại Bạch Nhai địa thế hiểm trở thật, nhưng trang bị của quân Man với quân Hán rõ ràng không cùng đẳng cấp, dù không còn xe bắn đá, nhưng một người một nỏ liên thanh công núi, hình thành mưa tên dày đặc hoàn toàn có thể áp chế quân địch
Quân Man tuy có chuẩn bị, nhưng vẫn bị nỏ mạnh của Cam Ninh đánh không ngóc đầu lên nổi, cuối cùng cửa trại bị phá, Man Vương không muốn lần thứ hai bị bắt, liền dẫn người chạy trốn từ phía sau núi, coi như thoát được mạng, Cam Ninh thừa cơ chiếm lấy trại Bạch Nhai
Man Vương dẫn người trốn hướng Mộc Lộc động trên đường, vừa vặn gặp được Mộc Lộc động chủ đến trợ giúp, thấy dáng vẻ chật vật của Man Vương, Mộc Lộc động chủ cũng hơi kinh ngạc, liền vội mời Man Vương vào bàn việc
"Đại Vương yên tâm, lần này ta đến, dẫn theo bảy trăm con trâu hoang thuần phục, chúng ta có thể dẫn bọn chúng ra nghênh chiến, lấy trận trâu hoang phá tan đại quân địch
Mộc Lộc động chủ nghe nói Man Vương gặp nạn thì cười lớn nói
Lấy trâu hoang xung trận, những con trâu này da dày, sức lớn, cho dù là xe chắn cũng có thể trực tiếp phá tan, lấy trận trâu hoang này, phía sau lại có lượng lớn quân Man đuổi theo, còn hung hãn hơn cả do dũng tướng thống lĩnh đại quân
Man Vương nghe vậy vô cùng mừng rỡ, vội sai người đưa thư cho Lữ Bố, cùng Lữ Bố giao chiến tại khu vực hoàn toàn trống trải
"Xem ra là mời được viện binh
Lữ Bố đem súng phun lửa đã làm tốt của mình đem ra, bên trong chứa đầy dầu trẩu, đồng thời có cái quạt gió, chỉ cần ấn một cái là có thể phun dầu trẩu ra ngoài, thêm lửa vào là thành súng phun lửa
Mãnh thú độc trùng gì, đa số đều sợ lửa, có vật này, chắc đủ để đối phó đạo quân mãnh thú này
Sáng hôm sau, hai bên giao chiến, Mộc Lộc động chủ điều động trận trâu hoang xung phong vào phía Lữ Bố, Lữ Bố đã sớm chuẩn bị, sai người bắt đầu dùng súng phun lửa điên cuồng phun, trâu hoang gặp lửa thì lập tức rối loạn, bắt đầu lao nhanh xung quanh, trái lại khiến cho quân Man hỗn loạn cả lên, Man Vương muốn chạy trốn, nhưng lần này lại bị Bàng Đức cùng Cam Ninh đồng thời ra tay, không chỉ bắt được Man Vương, còn bắt luôn cả Mộc Lộc động chủ, đây là người Lữ Bố đích danh muốn bắt, mất không ít công sức mới tìm ra được tung tích của Mộc Lộc động chủ trong loạn quân
Hai người cùng bị áp giải đến doanh trại của Lữ Bố, vẫn chưa lập tức để ý đến Man Vương, Lữ Bố nhìn Mộc Lộc động chủ nói: "Người điều khiển trâu hoang này, chính là ngươi
"Chính là ta
Mộc Lộc động chủ ngẩng đầu nói: "Muốn giết thì cứ giết
"Mở trói
Lữ Bố khoát tay áo, sai người mở trói cho hai người, sau khi Mộc Lộc động chủ ngồi xuống, mới cười nói: "Ta biết thuần hóa ngựa, nhưng như động chủ vậy, có thể thuần phục được rất nhiều loại không dễ, không biết là tìm được cách nào
"Đây là bí mật bất truyền của Mộc Lộc ta, không thể tiết lộ
Mộc Lộc động chủ hừ lạnh một tiếng, nhưng vẻ mặt và ngữ khí đã hòa hoãn hơn nhiều, dù sao thứ đáng tự hào nhất của mình được người khác tán thưởng, cảm giác được công nhận như vậy rất dễ lay động người khác
"Đại Hán ta đang thiếu nhân tài như động chủ
Lữ Bố vỗ tay cười nói: "Không biết động chủ có nguyện ý đến triều đình làm quan không
"Đây là ý gì
Mộc Lộc động chủ có chút không hiểu, chẳng phải đánh trận sao
Sao lại mời chào ta vậy
"Ta và Man Vương có ước hẹn, nếu lần này bắt được hắn, thì song phương sẽ ngừng chiến, cho phép hai tộc thông thương, triều đình có thể mang muối ăn và dược liệu cần thiết cho Nam Trung ra trao đổi với các ngươi, chỉ cần giá cả thích hợp, cái gì cũng có thể đổi, đồng thời ta cũng đồng ý dạy cho người Nam Trung cách canh tác, cho nên không có gì xung đột
Lữ Bố cười nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Lời này thật sao
Mộc Lộc động chủ quay đầu nhìn về phía Man Vương
Man Vương rên một tiếng nói: "Hôm nay bọn ngươi tuy thắng, nhưng là thắng ở đồ vật, ta còn một đường viện quân, nếu có thể đánh bại được đạo quân đó, ta sẽ tâm phục khẩu phục
"Nào có đạo lý như vậy
Mộc Lộc động chủ cau mày nhìn Man Vương nói: "Chúng ta tuy sống ở nơi hẻo lánh, nhưng cũng không thể lật lọng như vậy chứ
Vô duyên vô cớ khiến người ta coi thường
"Nói tóm lại là không được
Man Vương hừ lạnh nói
"Không cần tranh cãi, ngươi đã không phục, thì hôm nay nể mặt Mộc Lộc động chủ, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, nhưng lần sau nếu lại bị bắt..
Lữ Bố nhìn Man Vương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ta nhất định sẽ cam tâm đầu hàng
Man Vương lớn tiếng nói
"Nếu không hàng, ta sẽ cân nhắc thay Man Vương ở Nam Trung
Lữ Bố lạnh lùng liếc hắn một cái, giá trị của Man Vương này cũng đã bị ép gần hết rồi, qua trận chiến này, uy tín của hắn ở Nam Trung có thể nói là xuống đến mức thấp nhất, đến lúc đó đầu hàng hay không cũng không còn quan trọng
"Còn Mộc Lộc động chủ..
Lữ Bố nói xong, cũng không để ý đến Man Vương nữa, mà là nhìn về phía Mộc Lộc động chủ nói: "Về đề nghị lúc trước của ta, không biết Mộc Lộc huynh nghĩ sao
"Ta Mộc Lộc này tuyệt đối không phải là kẻ lật lọng, nếu hôm nay ta có thể đánh trận trâu hoang làm tướng quân mở đường, Mộc Lộc nguyện làm tướng quân phục vụ
Động chủ Mộc Lộc hướng Lữ Bố cúi người thi lễ nói
"Được
Lữ Bố cười nói: "Nếu là Mộc Lộc này có phương pháp thuần hóa thú thì ta cũng không tiện ép buộc, có điều mong Mộc Lộc huynh có thể dẫn theo tộc nhân ra ngoài thuần phục chiến thú, đương nhiên, tiền lương sẽ không hề thấp
Lữ Bố dự định ở Nam Trung cùng đất Thục nuôi một số gia súc cung cấp thịt, hiện tại Quan Trung đã không thiếu lương thực, nhưng các loại gia súc thả rông bình thường như chó, dê thì không đủ, nếu nơi này cũng có thể làm được thì không gì tốt bằng
"Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, tướng quân cứ yên tâm, chúng ta đồng ý làm thuộc hạ của tướng quân
Động chủ Mộc Lộc cười lớn sảng khoái nói
"Chuyện này, để sau rồi nói
Lữ Bố cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Man Vương: "Ngươi sao còn ở đây
Man Vương: "..
Thật sự là vừa nãy bị lời nói mang theo sát khí của Lữ Bố làm cho kinh sợ
Giờ phút này nghe được lời này của Lữ Bố, dù sao cũng có chút chua xót, trước không phải như vậy, bây giờ đối với Mộc Lộc này còn tốt hơn so với chính mình, hừ ~ "Cáo từ
Chuyện đến nước này, hắn cũng chỉ có thể đứng dậy rời đi
"Tướng quân nhân từ, có điều thật sự không nên thả người này đi
Động chủ Mộc Lộc thấy Man Vương rời đi, không nhịn được nói với Lữ Bố
Một bên Cam Ninh khinh thường nói: "Hắn còn có thể có bao nhiêu thủ đoạn
Mấy ngày nay, viện quân Man Vương mời tới một người biết đánh nhau cũng không có
"Lần này có lẽ không giống
Động chủ Mộc Lộc nghiêm mặt nói: "Các vị từng nghe nói đến nước Ô Qua chưa
"Nước Ô Qua
Lữ Bố cùng Trương Liêu, Bàng Đức đồng thời nhìn về phía Cam Ninh, mấy người ở đây hắn là người gần Nam Trung nhất
"Nhìn ta làm gì
Cam Ninh mờ mịt nhìn mọi người: "Ta đến nơi này còn chẳng biết có tộc nào, huống chi cái gì nước Ô Qua?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.