Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 23: Bắc quan chôn xương




"Đô ~"
Tiếng còi du dương vang vọng cảng New York
Vì lệnh cấm các tàu của tập đoàn Hán Đình không được phép di chuyển về phương Đông với bất kỳ lý do nào, lần này Lữ Bố về nước đã phải đi bằng tàu khách
Cả đoàn bay đến New York rồi chuyển sang tàu biển đến Thượng Hải
"Thưa ông chủ, cậu chủ đã lên thuyền đi rồi
Tại cảng New York, Lữ Thư Hiền nhìn con tàu dần khuất xa, một vệ sĩ đến bên cạnh ông, nhỏ giọng báo cáo
"Về thôi
Lữ Thư Hiền thở dài, con cái lớn không tránh khỏi xa cha..
Mà cũng không đúng, đứa con này từ nhỏ vốn không theo ý cha rồi
"Vâng
Xe chậm rãi lăn bánh rời đi, một bên khác, trên cano, trong khoang hạng nhất, Lữ Bố gặp vài người bạn cũ
Giới tư bản ở Mỹ không lớn, Lữ Bố lại là người gốc Hoa, nên quen biết nhiều người, cho dù bình thường quan hệ thế nào, đối diện với người đang thực sự kiểm soát tập đoàn Hán Đình, không ai dám có bất kỳ hành động bất kính nào với Lữ Bố
Nói vài câu xã giao, Lữ Bố lên boong tàu hóng gió
Những năm qua từ việc kinh doanh vận tải hàng hóa đầu tiên đến hiện tại, Lữ Bố đã là một nhà hàng hải xuất sắc, bao nhiêu lần đi biển, cảnh biển với người khác thì rộng lớn bao la, nhưng với Lữ Bố mà nói, nó lại khô khan vô vị
Nhưng lần này tâm trạng lại khác, hắn ba tuổi đã theo cha rời tổ quốc, chớp mắt đã hai mươi chín tuổi
"Ha, Lữ Bố ~"
Một tiếng gọi kinh ngạc kéo Lữ Bố ra khỏi dòng suy nghĩ
Hắn quay đầu lại, thấy một người trung niên đang bước đến
Lữ Bố nhìn kỹ người này một lúc rồi ngạc nhiên nói: "Jack
"Là tôi
Jack nói rồi vẫy tay về phía sau, gọi: "Rose ~"
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lữ Bố, một phụ nữ trung niên có vẻ đã phát tướng bước lảo đảo đến, miệng lẩm bẩm gì đó
"Hai người..
vẫn ở bên nhau sao
Lữ Bố kinh ngạc nhìn Jack, hắn không nghĩ rằng hai người này lại có thể đi đến với nhau, lẽ nào Jack đã thật sự cướp dâu sao
"Đương nhiên, vì tình yêu
Jack nhún vai, không còn vẻ anh tuấn của ngày xưa, chỉ còn những góc cạnh bị cuộc sống bào mòn
"Thôi đi, nếu không phải Carl tự tử vì tình, làm sao tôi có thể đến với anh
Rose mắng: "Đáng tiếc là hồi đó quá trẻ người, bị anh lừa rồi
Không còn dáng vẻ quyến rũ năm xưa, dung mạo cũng không còn vẻ hào quang của ngày nào, Rose bây giờ đứng giữa đám đông chẳng có gì đặc biệt
"Vóc dáng của cô còn cần cố gắng hơn, bà Rose
Lữ Bố cười cười, bắt tay Rose
Rose có chút phức tạp nhìn Lữ Bố cao lớn, tuấn tú
Ai có thể ngờ rằng tên nhóc đầu trọc người Hoa bị người ta ghét bỏ trên con tàu năm xưa, sau hơn hai mươi năm lại có thể xây dựng nên một đế chế thương mại khổng lồ, trở thành chỗ dựa cho bọn họ
"Hồi đó vừa gặp cậu tôi đã cảm thấy cậu nhất định không phải người tầm thường, chỉ là không ngờ..
Rose cảm khái lắc đầu
Những gì Lữ Bố thể hiện lúc đó cho thấy cậu là người có ý chí, có quyết đoán, người như thế ắt sẽ có ngày thành công, nhưng ai ngờ lại có thể đạt đến mức này ở nước Mỹ, không cần Jack giới thiệu, Rose những năm nay cũng đã thấy không ít tin tức về Lữ Bố trên các báo chí
"Nói về hai người đi, những năm qua sống thế nào
Lữ Bố cười hỏi
"Tệ lắm, cuộc sống sau hôn nhân hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng
Rose bất đắc dĩ nói
Hồi đó cô liều mình đến với Jack, nhưng sau khi rời tàu, vì để Jack có một cuộc sống yên ổn, cô chấp nhận kết hôn với Carl, cô cảm thấy mình thật vĩ đại
Một năm sau, sau khi Carl tự tử, cô cũng đã thực sự sống một thời gian theo đúng ước mơ
Nhưng quãng thời gian đó không kéo dài
Tình yêu rất đẹp nhưng cuộc sống thì tàn khốc, yêu nhau thì chỉ thấy ưu điểm của Jack, hay nói cách khác, dù Jack có làm gì cũng đầy mị lực, nhưng khi những cảm xúc mãnh liệt kia lắng xuống, những thói xấu không lo cho gia đình, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, ham cờ bạc của Jack dần lộ ra, Rose phải lo toan đủ thứ việc trong cuộc sống, hai mươi năm trôi qua, hai người đã bước sang tuổi trung niên, tuy vẫn bên nhau nhưng đã hết ngọt ngào như xưa, giờ mà bảo họ ôm hôn nhau ở đầu tàu, cả hai sẽ đều cảm thấy buồn nôn
"Đôi khi tôi tự hỏi, liệu việc chết chìm theo con tàu năm đó có phải là một cái kết tốt đẹp hơn
Jack thở dài bất lực
Thiếu gia nhà giàu thì cũng lắm tật, hồi yêu đương còn có thể nịnh nọt nàng, bao dung nàng, nhưng theo thời gian, khi tình yêu phai nhạt, tính khí tiểu thư cùng những theo đuổi viển vông của Rose khiến Jack không chịu nổi, có một thời gian, chỉ cần một việc nhỏ nhặt hai người cũng có thể cãi nhau bất phân thắng bại
Hắn giờ không thể nào tưởng tượng nổi, tại sao trước đây mình lại quấn lấy cái bà mập này
"Còn bên nhau, còn gì
Lữ Bố cười cười, mối tình mà theo hắn là vớ vẩn, tới giờ hai người còn bên nhau mới đáng kinh ngạc
"Chia tay lâu rồi, giờ chỉ là bạn bè thôi
Rose nhún vai nói
Người phương Tây không xem trọng gia đình như người phương Đông
"Lần này gặp lại cũng là ngẫu nhiên
Jack cười: "Tôi hiện tại là phóng viên, chuẩn bị đến đất nước của các cậu xem, còn Rose là y tá, lần này cũng được cử sang Trung Quốc công tác, không ngờ lại gặp được ngài ở đây
"Tốt quá rồi, biết đâu có thể nối lại tình xưa đấy
Lữ Bố cười nói
"Thôi đi, giờ không phải con gái ngốc mà dễ bị lừa đâu
Rose vẫn còn cay cú chuyện năm đó: "Cậu không biết đâu, cái tên này ở bên ngoài biệt thự nhà Carl, rình mò suốt cả năm, chỉ mong được gặp tôi vụng trộm, ha, hồi đấy toàn nghĩ đến tình yêu, giờ chỉ thấy mình thật ngu
"Có lẽ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Bố nhìn Jack bây giờ, thở dài: "Anh ta hết đẹp trai, thì em cũng tỉnh táo
"Ha, trời ạ, khó đến mức trong mắt anh, tôi chỉ là loại phụ nữ nông cạn như vậy sao
Rose nhìn Lữ Bố cạn lời
"Chuyện trên tàu Titanic năm đó còn nhớ không
Lữ Bố hỏi
"Đương nhiên
Rose mang vẻ hoài niệm: "Chắc cả đời này tôi cũng không thể quên
"Thử nghĩ xem, nếu đổi Jack lúc đó thành Jack bây giờ, liệu lúc ấy em có làm thế không
Lữ Bố chỉ tay về phía Jack đang bất lực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rose cùng Jack nhìn nhau, suy nghĩ một lát
Jack có chút khó nuốt, Rose chống tay lên trán nói: "Ha, tạ ơn trời đất ~ năm đó rốt cuộc tôi đã làm cái gì!
Được rồi, anh nói đúng, tôi đúng là loại phụ nữ nông cạn
"Lữ, lần này cậu về nước có việc làm ăn gì không
Jack hỏi Lữ Bố
"Không có, chỉ là muốn làm gì đó cho tổ quốc của mình thôi
Lữ Bố cười
"Chúng ta cùng đường rồi, đương nhiên, bây giờ cậu chắc cũng không cần đến sự giúp đỡ của chúng tôi nữa
Jack cười khổ nói
"Không hẳn, chúng ta là bạn bè mà
Lữ Bố cười
"Cậu..
Thôi đi, cảm ơn cậu đã nói vậy
Jack lắc đầu cười khổ, năm đó Lữ Bố còn chẳng lọt mắt họ, đừng nói đến Lữ Bố bây giờ, là người họ không với tới nổi
"Chúng ta đã cùng nhau vượt qua sống chết, tự nhiên là bạn bè
Chỉ là, đứng ở lập trường người ngoài cuộc, tôi không thể chúc phúc cho cái tình yêu kia của hai người, càng không thể giúp hai người, vì như thế là phản bội lại quan niệm tình yêu của tôi
Lữ Bố lắc đầu, tuy rằng hai người hành động mù quáng, nhưng xét cho cùng, nếu bỏ qua thứ tình yêu mù quáng kia, phẩm chất cũng không tệ
Giờ không còn là cậu nhóc ngây thơ năm xưa, Rose nghĩ lại những chuyện mình làm ngày trước, làm ra vẻ đau khổ rồi bỏ qua những ngày tươi đẹp để theo đuổi ý nghĩ tự do ấu trĩ, không khỏi có chút xấu hổ
Cô nhìn Lữ Bố rồi bất lực nói: "Không ai lại già dặn như cậu, cứ như là đã nếm trải hết những tang thương
Hồi đó có nhiều lời của Lữ Bố họ không hiểu, nhưng bây giờ nhớ lại, những lời đó đều là chân lý, chỉ là..
ai ngờ một thằng bé bốn, năm tuổi lại nói ra những đạo lý mà mấy người lớn có khi còn không nói được
Lữ Bố cười, không nói gì
Mình tất nhiên cũng có thời trẻ tuổi, từng làm chuyện ngu xuẩn, có điều..
Chuyện đó nên được tìm trong Tam Quốc Diễn Nghĩa
"Thì..
Rose nhìn Lữ Bố, có chút mong chờ nói: "Tôi biết người phương Đông các cậu có phần kín đáo, nhưng ở phương Tây, những người bạn lâu ngày không gặp nhau, sẽ ôm nhau một cái..
Anh sẽ không từ chối chứ
"Ồ ~" nhìn Rose mắt sáng quắc nhìn mình, Jack có chút bất lực đỡ trán quay mặt đi, Lữ Bố nói đúng, người phụ nữ này đúng là nông cạn, cô ta đơn thuần là thích trai đẹp
Lữ Bố bây giờ trẻ tuổi, tuấn tú, vẻ ngoài không hề kém lúc trẻ của Jack, lại còn toát ra vẻ kiên cường, thân hình rắn rỏi, có tiền nữa
Hắn hội tụ đủ những điều mà người phụ nữ nào cũng mơ mộng, là thành viên kì cựu trong giới tiệc tùng, nếu không vì thân phận của Lữ Bố hiện giờ, e rằng Rose đã nhào tới từ lâu rồi
"Đương nhiên rồi
Lữ Bố gật đầu
"Ồ ~ anh yêu ~ lâu rồi không gặp, mộc ~ ma ~"
Lữ Bố bất đắc dĩ né tránh cái ôm của Rose, lau vệt nước bọt trên mặt
Cái hồi Rose năm đó còn được, còn Rose bây giờ mà hôn cho một phát thì đúng là..
Nhìn Rose cái thân thể phát tướng phát đến mức giàu mỡ, năng lực phá ngàn quân, Lữ Bố đột nhiên cảm thấy hơi run chân
"Ngươi nên giảm béo đi, thân ái
Lữ Bố không nhịn được nhổ nước bọt một câu
"Nhìn thấy ngươi, ta liền có động lực giảm béo
Rose khẳng định gật đầu
"Ngươi cũng đừng ôm những ảo tưởng hão huyền kia
Jack rốt cuộc nhịn không được, nhìn Rose nhổ nước bọt nói: "Giữa các ngươi không chỉ cách nhau mười mấy tuổi đâu
Có thể thấy, Jack vẫn còn có chút ghen
"Thiếu gia, nên dùng bữa tối rồi
Vạn Tông Hoa đi tới bên cạnh Lữ Bố, gật đầu với hai người sau đó, nhìn Lữ Bố nói
Lữ Bố gật đầu, chỉ vào khoang hạng nhất nói: "Có nhu cầu gì cần giúp, có thể bất cứ lúc nào tìm ta, Tông Hoa tạm thời là quản gia của ta, nếu không tìm được ta, có thể tìm hắn
Rose và Jack gật đầu, nhìn theo Lữ Bố rời đi, nhưng mãi đến khi thuyền đến hải phận Hoa Hạ, hai người cũng không thật sự đến tìm Lữ Bố, sự chênh lệch giữa hai bên đã quá lớn
"Lữ tiên sinh, cảng đã bị quân hạm đảo quốc phong tỏa, e rằng không thể đưa ngài đến được
Thuyền trưởng đi tới bên cạnh Lữ Bố, chỉ vào thành phố phía xa đầy khói lửa
"Cho chúng ta một chiếc thuyền cứu sinh, chúng ta tự chèo qua
Lữ Bố nhìn đối phương nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.