Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 231: Cướp giật




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, kỳ thực đối với Lữ Bố mà nói, loại thêm mới đổi vui sướng này cũng không tính quá nồng nặc, hắn là người trọng tình cảm, yêu thích cái kiểu thời gian vun đắp như nước chảy nhỏ giọt nhẹ nhàng, còn Hồng Anh thì như một ngọn lửa hừng hực, mang cảm giác oanh oanh liệt liệt, một khi đã bùng lên là không dừng lại được, ngày đêm quấn quýt, đối với Lữ Bố mà nói, cũng là một cảm giác mới mẻ
Lữ Bố cuối cùng ở Chúc Dung động nán lại thêm ba ngày mới rời đi, Hồng Anh thì không hề rời, nàng còn muốn xử lý chuyện ở Chúc Dung động, dù sao nàng đã chính thức trở thành đời Chúc Dung phu nhân mới, coi như phải đi, cũng phải chờ đến khi truyền ngôi vị Chúc Dung phu nhân lại đi
"Chúa công, ngươi nói ta cũng không kém, vì sao lại chẳng có cô gái nào tộc Chúc Dung 'thả thính' ta vậy
Trên đường, Điển Vi vẫn có chút không nhịn được mà oán giận với Lữ Bố
Bản thân tuy không được thần uy như chúa công, nhưng cũng không hề kém, hôm đó có bao nhiêu kẻ địch đã chết dưới cặp kích của mình, vì sao con gái tộc Chúc Dung không ai để ý đến mình
"Chuyện đó ngươi cần đi hỏi họ, sao lại hỏi ta
Lữ Bố liếc nhìn Điển Vi rồi nói
Điển Vi gãi đầu một cái, thôi vậy, cũng không liên quan gì đến mình, ở nhà lại không thiếu bà nương, một đám lưng hùm vai gấu, mình cũng chẳng thèm khát gì
Khi đến nơi náo nhiệt, trở lại vùng ngoài Chúc Dung động, bóng dáng đàn ông thưa thớt, Lữ Bố trở về thiên cân trại thì lập tức bắt đầu cho người chuẩn bị xây Hỏa thần trại
Man Vương vẫn chưa có tin tức hồi âm, cũng không thấy quay lại, Lữ Bố liền chuẩn bị đến quận Ích Châu rút quân, dù sao cho đến nay, đa phần các tộc người Nam Trung đã theo về phía Lữ Bố, tám dòng họ lớn ở Nam Trung cũng đã quy phục, buôn bán giao thương vừa mở, thêm quân uy trấn áp, thì trong thời gian ngắn, Nam Man sẽ không gây ra chuyện gì
Còn về tương lai..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Bố có đủ thủ đoạn mềm dẻo để làm tan rã liên minh của các tộc Nam Trung, mấy cái trại này tồn tại, có thể thu hút một phần lớn Man tộc đến với người Hán
Đương nhiên, mấu chốt là lần này người Hán phô bày đủ vũ lực, khiến cho Man tộc trong một thời gian rất dài sẽ không có ý định chống đối
Chờ đến khi dư chấn này dần tiêu tan, thì mình nên có thời gian và tâm trí mà đến kinh doanh nơi Man Hoang này
Trương Liêu nhờ có mưu tính của Pháp Chính mà sớm đã tiến đánh quận Ích Châu, diệt sạch cả nhà Ung thị, sau đó, theo kết quả của trận chiến ở Chúc Dung động lan truyền ra, thêm việc nhà Ung thị bị Lữ Bố xóa sổ
Các động tộc người Man hoàn toàn ngả về phía Lữ Bố, để tránh Lữ Bố trả thù về sau, liền bắt đầu điên cuồng phối hợp Lữ Bố truy sát những kẻ từng đối địch, những người thuộc tám họ lớn còn lại ở Nam Trung
Ngày thứ ba Lữ Bố trở lại thiên cân trại, đã có người nhà họ Mạnh đến cầu xin tha mạng
Có điều những chuyện khác Lữ Bố có thể bỏ qua hiềm khích mà chấp nhận, nhưng chuyện trực tiếp ra tay với mình, bất kể đối phương có năng lực này hay không và có thành công hay không, thì đều không được phép và không thể tha thứ
Trong khoảng một tháng, tám họ bị xóa tên, thứ sử Giao Châu là Sĩ Tiếp thấy Lữ Bố tàn nhẫn như vậy, vội phái người dâng lên sổ sách hộ tịch Giao Châu, cả Ung Khải cũng được đưa đến
Về chuyện gia tài nhà Ung, có người nói là bị giặc cướp, không tìm lại được, Lữ Bố cũng chẳng buồn tính toán đến chuyện đó
Giao Châu cách vùng Lữ Bố hiện đang cai quản thực sự hơi xa, sau khi tiếp nhận sổ sách hộ tịch mà Sĩ Tiếp đưa tới, hắn phái người đi qua mấy lời lấy lệ, sau đó liền chuẩn bị về triều
Cũng vào lúc này, Lữ Bố nhận được tin tức, Man Vương đã trở về
"Chúa công, tên Man Vương đã mời viện binh trở về
Gần Điền Trì, Lữ Bố giao bản đồ giấy cho thợ thủ công, đang chuẩn bị rút quân, đây là tòa tập trại cuối cùng mà hắn lập, như vậy là đã đủ rồi
Xung quanh ngân dã động, độc Long quật đều nằm trong phạm vi của tập trại này, sau đó bổ sung quân nhu ở đây là được
Lúc đang chuẩn bị khải hoàn về triều thì thấy Cam Ninh hớt hải chạy vào, báo với Lữ Bố
"Nam Trung đã bình định, Man Vương lúc này trở về làm gì
Pháp Chính nghi hoặc nhìn Lữ Bố
Lữ Bố nhíu mày nói: "Rốt cuộc thì Ô Qua quốc ở đâu
Đã đi bao lâu rồi
Hắn đường đường xây dựng đến đây, tuy rằng rất nhiều tập trại còn chưa xong, nhưng toàn bộ khung xương đều đã hoàn thành, phần còn lại chỉ cần lắp ráp, không cần hắn phải đích thân tọa trấn
Đã trải qua mấy tháng rồi mà viện binh Ô Qua quốc mới đến, xa xôi như vậy, chẳng lẽ Ô Qua quốc có vấn đề
Mà vẫn cố chạy đến giúp
"Chúa công, Ô Qua quốc ở phía tây Vĩnh Xương
Một tên động chủ của quận Ích Châu đã quy phục nghe vậy, nghiêm mặt nói: "Ô Qua quốc đó có quốc lực rất mạnh, cách đây khá xa, thỉnh thoảng mới đến đây trao đổi hàng hóa, nhưng số lần gặp gỡ không nhiều
"Phía tây Vĩnh Xương..
Trương Liêu mở bản đồ ra xem, sau đó có vẻ lạ lùng nhìn Lữ Bố: "Chúa công, nơi đó đã ra khỏi biên giới người Hán
Trước đây thu phục các tộc Nam Man xem như chuyện nội bộ, giờ giao chiến với Ô Qua quốc lại xem như là chuyện bên ngoài
"Phái người qua hỏi xem bọn chúng có chịu rút quân không, bảo tên Ô Qua quốc đó cút đi
Lữ Bố gật gù, hiện tại Nam Trung vẫn là khung cảnh Man Hoang này, Lữ Bố thật sự không có hứng thú mở mang sang Ô Qua quốc, dù mở đường đi cũng chẳng có, nếu đánh mà chiếm được Ô Qua quốc thì cũng chẳng có lợi lộc gì, ngược lại sẽ làm hao tổn quốc lực, không khôn ngoan
"Vâng
Trương Liêu gật đầu, lập tức sắp xếp người đi truyền lệnh
Tên động chủ đó cau mày nói: "Chúa công, Ô Qua quốc khác với các tộc ở Nam Trung, không chỉ dân số đông đúc, mà còn có một đội quân tinh nhuệ, toàn bộ đều mặc đằng giáp, có thể đao thương bất nhập, xuống nước không chìm, nếu như Ô Qua quốc mang đội quân đằng giáp này đến đây, thì e là..
"Đằng giáp quân
Lữ Bố nghe vậy cau mày
Đằng giáp thì hắn tự nhiên đã thấy, ở đây cũng có, dùng dây mây ngâm dầu nhiều lần mà bện thành, khá kiên cố, đừng nói tướng sĩ bình thường, mà Điển Vi dùng hết sức đánh một kích cũng không thể phá hoàn toàn, nhưng Nam Trung bên này tuy có đằng giáp, thì một trại cũng chỉ có mấy bộ, nhiều lắm cũng chỉ mười mấy bộ
Các tướng sĩ rõ ràng cũng đã nghĩ tới vấn đề này, Cam Ninh nhíu mày nói: "Ba vạn
Đều là đằng giáp
Tên động chủ đó gật đầu: "Không sai, đều mặc giáp đằng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Chúa công, chúng ta hiện tại cũng chỉ có trăm bộ giáp đằng
Bàng Đức nhìn Lữ Bố nói
Từng nếm trải sự lợi hại của đằng giáp, Lữ Bố tự nhiên cũng muốn lợi dụng nó để thành lập một đội quân kì binh, chuyên đánh lén, nhưng chạy khắp Nam Trung, thu gom lại cũng chỉ được trăm bộ đằng giáp, bên kia lại có ba vạn!
Một đội quân đao thương bất nhập, nghĩ tới thôi cũng đủ thấy đau đầu
Cam Ninh do dự một chút rồi nhìn Lữ Bố nói: "Chúa công, chúng ta đốt chúng
Đằng giáp đao thương bất nhập, xuống nước không chìm, nhưng cũng không phải không có khuyết điểm, thứ này sợ lửa, chuyện này bọn họ trước đó đã từng thử, vì thế muốn nói thực đau đầu cũng không đúng, ba vạn đằng giáp quân, cũng chỉ là chuyện một bó đuốc thôi
Lữ Bố ngồi xuống, nhìn về phía Pháp Chính: "Hiếu Trực có kế sách gì không
Rõ ràng, Lữ Bố muốn có ba vạn bộ đằng giáp này
Pháp Chính suy nghĩ một lát rồi nhìn tên động chủ đó: "Xin hỏi, khi nào thì bọn chúng sẽ cởi đằng giáp
"Nếu như trong lúc giao chiến thì chắc là không cởi
Tên động chủ lắc đầu, rồi hình như nghĩ ra điều gì đó, liền nói: "À đúng rồi, đằng giáp có thể lội nước, nhưng lúc lội nước phải cởi hết ra, người đứng lên trên, nếu không sẽ rất khó xử lý
Không cởi giáp lội nước thì một nửa thân thể sẽ ở dưới nước, biết bơi cũng rất khó chịu, vì mặc đằng giáp coi như không chìm, thì bơi về phía trước cũng tốn rất nhiều sức lực, cho nên bình thường quân đằng giáp sẽ cởi giáp, nằm trên giáp mà lướt nước qua sông
"Tìm hiểu kỹ vị trí của chúng
Lữ Bố và Pháp Chính liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều ánh lên nụ cười
Kế sách phá địch, dường như đã có
"Vâng
Cam Ninh đáp lại một tiếng, rồi xoay người rời đi
Còn Lữ Bố thì cho người tiếp tục đốc công, bản thân lại dẫn các tướng bắt đầu bàn bạc cách đối phó với Ô Qua quốc
Mấy ngày sau, mọi người thám thính rõ ràng vị trí đối phương, Lữ Bố cho người mai phục tại nơi sông Lan Thương, thừa dịp đối phương qua sông, ở hai bên bờ dùng liên nỗ trận mà bắn giết người Ô Qua quốc, cướp đoạt giáp đằng
Man Vương và quốc chủ Ô Qua quốc gào thét dẫn quân chạy theo dòng nước, cuối cùng cũng coi như thoát thân được
Trong loạn quân, một người tự mình đoạn hậu, rõ ràng là không mặc giáp đằng, nhưng mũi tên lại không thể bắn vào, tay cầm một cây cự bổng, giữa đám người xông pha chém giết, không ai đỡ nổi một hiệp, miễn cưỡng mở được một đường máu
"Đó là người phương nào
Lữ Bố hơi kinh ngạc, võ nghệ của người này bình thường thôi, nhưng sức lại vô cùng, quan trọng nhất là trên người rõ ràng không có mặc đằng giáp, mà giống như còn lợi hại hơn cả giáp đằng, da thịt liền có thể đao thương bất nhập
Thật là chuyện lạ
"Không biết
Những tướng lĩnh vừa đánh với người đó trở về, có chút kinh hồn, người Hán kia nhìn thực sự khủng bố
"Chúa công, thu được không ít đằng giáp, tổng cộng có tám ngàn bộ
Trương Liêu sau khi kiểm kê chiến lợi phẩm xong, có vẻ vui mừng mà đến trước mặt Lữ Bố cười nói
Tám ngàn bộ giáp đằng, có thể thành lập được một đội quân tinh nhuệ rồi
"Đáng tiếc cho chạy mất nửa
Lữ Bố gật gù, đối với chiến công lần này không mấy hài lòng, hắn chính là vì số giáp đằng này mà đến, trải qua trận chiến này mà để cho đối phương trốn thoát, tiếp theo mà dùng phương pháp này để cướp giáp thì e rằng không ổn
Một bên khác, Man Vương cùng quốc chủ nước Ô Qua sau khi thoát khỏi vòng vây, lòng vẫn còn sợ hãi, vị quốc chủ nước Ô Qua kia mắng: "Người Hán thật đê tiện, lại dám ngang nhiên cướp đoạt!
Chưa từng thấy trận đánh nào như thế, trực tiếp cướp đoạt đồ đạc của người khác
Man Vương thở dài, hắn đã quen, ánh mắt lại nhìn về phía hán tử dẫn dắt mọi người phá vỡ cục diện bế tắc kia, chỉ vào người này nói: "Huynh trưởng, đây là người phương nào
Có thể đánh bại quân Hán!
Đơn đấu, tướng lĩnh quân Man vẫn là lần đầu tiên chiếm thượng phong, tuy rằng nước Ô Qua nghiêm chỉnh mà nói đã không tính là ở Nam Trung nữa
"Người này tên là Ngột Đột Cốt, đừng thấy hắn lớn như vậy, trên thực tế cũng mới mười một tuổi
Quốc chủ nước Ô Qua cười nói
"Mười..
mười một tuổi
Man Vương nhìn thân thể cao lớn của Ngột Đột Cốt kia, coi như không có một trượng, chín thước là có, đây mới có mười một tuổi!
"Ừm, hắn từ nhỏ đã lấy rắn độc thú dữ làm thức ăn, lặc lên vảy giáp sống, da thịt thô dày, đao thương khó làm bị thương, tuy còn trẻ, nhưng là dũng sĩ số một của nước Ô Qua ta
Quốc chủ nước Ô Qua tự hào nói: "Nếu là tác chiến chính diện, quân Hán không phải là đối thủ của hắn
Man Vương nhìn Ngột Đột Cốt kia, ánh mắt dần dần sáng lên: "Đã như vậy, huynh trưởng, chúng ta không bằng chủ động tìm quân Hán khiêu chiến, trước kia cũng chỉ là gặp tập kích, bây giờ có Ngột Đột Cốt ở đây, việc gì phải sợ bọn họ
Quốc chủ nước Ô Qua tự nhiên cũng không muốn cứ thế bực bội quay về, nghe vậy liền gật gật đầu nói: "Được, tìm được bọn chúng, để đám người Hán này mở mang kiến thức sự lợi hại của nước Ô Qua ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.