Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 239: Nam Dương phố phường




Nam Dương không thể so với Quan Trung, hồi trước Lữ Bố mang dân Nam Dương đi mất, khiến cho Nam Dương trống vắng, sau đó Lý Nho trấn giữ Nam Dương, vừa chiêu mộ dân lưu tán, Sĩ Tộc, hào cường cũng không bị trừ khử tận gốc như ở Quan Trung, nhưng sự hạn chế là rất nhiều, tá điền nhất định phải đăng ký hộ khẩu tại triều đình
Chỉ cần đăng ký thành dân lưu tán tại triều đình, dù không được chia ruộng của triều đình, phải đi làm tá điền, thì năm đó cày cấy thu hoạch được ít nhất cũng phải chiếm sáu phần mười
Nếu ở Quan Trung, tá điền có lợi hơn, thường là tám phần mười, còn lại một phần cho triều đình, một phần cho chủ ruộng
Trong sáu phần mười ở đây, có ba phần mười là cho triều đình, cuối cùng một phần là cho địa chủ, chính bởi vậy mà dân lưu tán chạy đến Nam Dương sau chiến loạn Trung Nguyên càng thêm thân cận với nha thự, Sĩ Tộc hào cường muốn xem tá điền như tài sản riêng như trước cũng không dễ
So với Sĩ Tộc hào cường ở Quan Trung thì Sĩ Tộc hào cường ở Nam Dương đã không tệ rồi, tuy thu từ tá điền không nhiều nhưng Nam Dương có một điểm tốt là dân bản xứ mua lương thực cơ bản ổn định giá, bởi triều đình hạn chế giá lương tăng, chuyện này có tính hai mặt, họ không thể tăng, dân cũng không thể
Cho nên họ có thể mua lương giá ổn định, sau đó lén lút đưa đến Trung Nguyên bán, Tào Tháo thu lương rất tàn nhẫn, cũng trả giá cao, mà Nam Dương lại không thể hoàn toàn đóng kín đường đi hiểm yếu, vì vậy dù nha thự nghiêm cấm, vẫn có thể đưa đi không ít
Chỉ cần so với giá thu lương của nha thự cao hơn một chút, không ai lại không thích tiền, nhất là tá điền của mình, thương lượng một chút để cho đối phương giữ đủ lương ăn, còn lại thì thu lại với giá cao hơn giá ổn định một thành vẫn rất dễ
Việc lương thực bị tuồn ra ngoài, Doãn Phụng tự nhiên biết, cũng đã làm biện pháp đối phó, nhưng nha thự không thể đi đầu tăng giá, tuy cuối cùng người dân có lợi, nhưng thứ nhất nha thự ở Nam Dương không có nhiều tiền như thế, cũng không thể lấy hết ra mua lương, thứ hai là so về tài lực cũng không bằng, thứ ba là thật sự làm vậy rồi thì uy tín của triều đình sẽ bị ảnh hưởng lớn
Nếu như ở Quan Trung, chuyện này thực ra không khó giải quyết, triều đình nắm giữ tuyệt đối tài nguyên ở Quan Trung, bao gồm cả ngoại thương, lương thực thực ra kiếm lời không được bao nhiêu, nhưng lại là thứ triều đình coi trọng nhất, ai dám giở trò trong chuyện này thì các tài nguyên khác đừng hòng đến tay, có rất nhiều cách để kẹp lại ngươi
Nhưng ở Nam Dương không được, hình thức thương mại ở đây vẫn là lấy lương thực, vải vóc làm chủ, đặc biệt là nơi đây cách chiến trường không xa, lương thực lại là vật tư chiến lược vô cùng quan trọng, cho nên những Sĩ Tộc hào cường ở Nam Dương vẫn dám tranh với triều đình, dù sao chúng ta đâu có công khai cướp đoạt
Nhưng cũng chính vì vậy mà người dân ở Nam Dương có phần giàu có hơn, không bằng Quan Trung nhưng so với các châu ở Trung Nguyên thì có thể nói dân ở đây sống như chốn tiên cảnh
Mà nơi nào dân giàu có thì người ở đó sẽ dễ mến nhau hơn, trên phố xá, thỉnh thoảng thấy mọi người tụ thành vòng, đủ loại tiếng rao hàng, lại có cả người biểu diễn xiếc
Trong đám người, một thiếu nữ mặc vải thô cài trâm hoa mận mang theo một chiếc chiêng đồng gõ hai tiếng, tiếng vang giòn giã giữa sân: "Thưa các vị phụ lão Nam Dương, tiểu nữ cùng huynh trưởng vốn là con cháu nhà tướng, chỉ vì gia cảnh sa sút, quê hương gặp tai họa, bất đắc dĩ lưu lạc tha hương, bây giờ mới đến quý địa, đã hết sạch tiền bạc, nếu đi xin ăn dọc đường thì nhục nhã gia phong, nên hôm nay huynh ta biểu diễn xiếc ngoài đường, nếu chư vị thấy thích mắt thì xin bố thí cho vài đồng tiền ~"
Âm thanh giòn giã của thiếu nữ mang theo vài phần đáng thương, thêm khuôn mặt có chút lấm lem khiến người thương tiếc, nhưng vừa nghe đòi tiền thì không ít người lập tức quay đi
Thiếu nữ vội vàng lại gõ chiêng: "Đương nhiên, nếu không có tiền thì đại gia đứng lại xem giúp cho, ủng hộ cho huynh trưởng ta, huynh muội ta cũng xin cảm tạ chư vị
Vừa nói xong thì bên kia có một thiếu niên cầm trường thương, ánh thương lấp lánh, đột nhiên đâm một thương, một cây cọc gỗ lập tức bị nứt toác
Hay
Thương pháp của thiếu niên vốn dĩ đã đẹp mắt, giờ phút này một thương làm nứt cọc gỗ thì lại càng kinh diễm hơn, chí ít trong mắt người bình thường thì thương pháp này đã là rất lợi hại
"Huynh trưởng ta đã lâu chưa được bữa cơm no, nếu chư vị thấy vẫn còn được thì xin bố thí chút tiền cho huynh trưởng ta ăn một bữa no
thiếu nữ cầm chiêng đi dọc theo đám người
Không ít người thấy nàng đáng yêu, không khỏi sinh lòng thương xót, cho một hai đồng ngũ thù, thiếu nữ liên tục cảm ơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Thật là đứa bé hiểu chuyện, xã hội thế này, khổ cho con bé quá
"Ai nói không phải, Trung Nguyên nhiều năm chinh chiến liên miên, bây giờ con cháu nhà tướng mà cũng phải đi diễn xiếc kiếm sống, cũng không biết khi nào thì thiên hạ mới thái bình, liệu ngọn lửa chiến tranh có đánh tới Nam Dương không
"Điều này cũng khó mà nói
"Trước đó, ta nghe tiểu thương từ Kinh Châu nói là Giang Hạ đã bị Lưu Biểu cắt nhường cho Tôn Sách, cũng không biết có khi nào đánh đến rồi hay không
"Biết vậy lúc trước nên đi Quan Trung mới phải
"Nếu đã muốn đánh đến nơi rồi, Quan Trung cũng khó thoát khỏi bị cuốn vào chiến tranh thôi, tiểu nương tử, ta đã cho ngươi tiền rồi sao còn ở đây
Người đó nghi hoặc nhìn thiếu nữ cầm chiêng
"Không phải, chỉ là nghe nói muốn đánh trận nên hơi sợ hãi
thiếu nữ vội lắc đầu rồi xoay người đi chỗ khác
Thu được một chút tiền, thiếu niên giữa sân múa một bài thương, thấy thu nhập khá tốt nên hứng khởi biểu diễn bách phát bách trúng, thời này diễn xiếc không nhiều, công phu thật thì càng hiếm, thương mã của thiếu niên này lại rất vững vàng, múa lại đẹp nên thu hút không ít người xem
Đến giữa trưa, mọi người lần lượt rời đi thì huynh muội mới dẹp gánh hàng
"A tỷ, người Nam Dương đúng là chưa trải sự đời, múa vài đường tùy tiện mà cũng kiếm được nhiều tiền thế này
Từ Vân vừa đếm những gì mình kiếm được hôm nay, đôi mắt hạnh đã cười híp lại: "Hôm nay ta muốn ăn kẹo mạch nha, bánh thịt với mứt hoa quả, cả..
Thấy Lữ Linh Khởi nhìn, Từ Vân ngượng ngùng lè lưỡi rồi ôm lấy cánh tay Lữ Linh Khởi: "A tỷ, bộ dạng tỷ bây giờ so với hổ ca còn ra dáng nam tử hơn
Tuấn tú vô cùng
Từ khi Lữ Bố dùng cách thức này cho bọn họ đi học, đám thiếu niên sẽ thỉnh thoảng ra phố chợ để nếm thử mọi thứ rồi về lại đọc sách, sẽ lại có một phen cảm ngộ khác
Sau đó khi việc học thành, mọi người cũng đến lúc du học, Lữ Linh Khởi đã bớt đi phần ngông cuồng ngày trước, một đám người dưới sự chỉ điểm của Thái Ung quyết định đến Nam Dương du ngoạn
Thái Ung cũng cảm thấy loại bỏ thân phận mà hòa mình vào dân chúng thì sẽ có lợi cho việc học hành, chỉ là Thái Ung rõ hơn, Quan Trung thực ra không phải là bộ mặt thật sự của nhân gian, muốn thật sự cảm nhận được nỗi khổ của nhân gian thì Quan Trung không phải là nơi thích hợp nhất, ông đề nghị Lữ Linh Khởi đi Hà Nội, Thượng Đảng, Tây Lương hoặc là Nam Dương
Cuối cùng mọi người quyết định chọn Nam Dương làm trạm du học đầu tiên, hơn nữa một đường lấy thân phận dân thường
Bọn họ trước tiên sẽ đi Lạc Dương, rồi từ Lạc Dương mới đi Nam Dương
Dù sao nếu đi thẳng từ Vũ Quan đến Nam Dương thì 400 dặm đường đi cũng chẳng học được gì, thua xa so với việc tự kiếm tiền để đi như thế này
Còn về chuyện Lữ Linh Khởi giả trang nam nhân cũng là hai người bàn bạc với nhau, hai cô gái ở bên ngoài rất dễ gây phiền phức, một nam một nữ vừa có thể có được sự đồng tình lại vừa có thể có chút sức uy hiếp
Dù vậy, hai người cùng đi cũng đã gặp không ít phiền phức, nhưng ở tầng lớp dưới chót, muốn gặp chuyện lớn cũng không dễ, lúc đầu còn bị chế phục của quan lại gây khó dễ, sau này thì đơn giản rồi, trực tiếp tàn nhẫn mà đánh, ở nơi như thế này mà không tàn nhẫn thì không trụ được, giống như bây giờ vậy..
Hai gã tráng hán bước đến trước mặt hai người, nhìn vào túi tiền trong tay Từ Vân, một gã chộp một cái không phải để cướp túi tiền mà lại vồ về ngực của Từ Vân
"Vù ~" Một cây trường thương sượt qua, chặn ngay trước ngực gã tráng hán, Lữ Linh Khởi ngước lên nhìn hắn: "Vị huynh đài này, hai huynh muội ta hình như chưa gây chuyện gì với ngài
Gã tráng hán kia nhìn trường thương chắn ngay ngực, cười khẩy nói: "Thế nào, ngươi dám đâm, ngươi..
"Phập ~"
Trường thương hơi thúc về phía trước, một dòng máu tươi trào ra từ mũi thương, Lữ Linh Khởi nhìn người này: "Còn dám đâm nữa không
Vừa nói tay nàng lại càng tăng thêm lực
Gã tráng hán nào dám gắng sức chống đỡ, vội vàng lui về sau hai bước, mặt có chút trắng bệch nhìn nàng: "Ngươi nhóc con này đến thật hả!
"Hai huynh muội ta một đường đến đây, từng gặp sơn tặc, giết qua Mã Phỉ, hôm nay ta mà lui một bước thì ngươi sẽ tiến lên một bước, nếu vậy chi bằng phân cái cao thấp
Lữ Linh Khởi chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương: "Quyết cao thấp, cũng hoặc là quyết sinh tử, đều có thể
Một bộ dáng vẻ hơi chút là chơi bạt mạng này, nhất thời liền khiến hai người kiềm chế lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tên đại hán còn lại liếc nhìn trường thương trong tay đối phương, hiển nhiên, biện pháp bắt nạt người ngoại địa tầm thường của bọn hắn, ở trên người người này không có tác dụng, liền vội vàng kéo đồng bọn, ôm quyền nói: "Tiểu huynh đệ thật tài giỏi, có điều có từng nghe qua ác hổ không đấu chó nhà
Tiểu huynh đệ nếu ở đất Nam Dương này làm ăn, nên tuân thủ quy tắc Nam Dương ta
"Ồ
Lữ Linh Khởi thu thương lại mà đứng, khẽ vuốt cằm nói: "Cũng không biết là quy tắc gì
Tên tráng hán bị đâm thương ôm vết thương mắng: "Quy tắc cái gì
Nói cho ngươi biết, ở đây kiếm được tiền, phải giao tiền qua đường, không nhiều, ngươi kiếm được mười cây, giao ta tám cây là được
"Thì ra là như vậy
Lữ Linh Khởi, dò xét trường thương nói: "Chỉ là không biết, hai vị có mạng cầm tiền này không
Tên không bị thương hung hăng đá tên tráng hán bị thương một cái, quay về Lữ Linh Khởi ôm quyền cười nói: "Tiểu huynh đệ, không nên nghe hắn nói bậy, có điều tiền qua đường là cần phải cho một chút
Lữ Linh Khởi liếc hắn một cái, quay về Từ Vân vẫy vẫy tay
"Huynh trưởng, hà tất phải sợ bọn chúng
Từ Vân ôm túi tiền, vẻ mặt không tình nguyện
"Hả
Lữ Linh Khởi quay đầu lại nhìn nàng
"Cho thì cho vậy
Từ Vân không tình nguyện đưa túi tiền ra
Lữ Linh Khởi từ bên trong đếm ra hai mươi đồng tiền, đưa cho đối phương, đối phương đưa tay muốn nhận, Lữ Linh Khởi đột nhiên lại dừng tay
"Tiểu huynh đệ, đây là ý gì
Tráng hán không hiểu nhìn về phía Lữ Linh Khởi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Nếu nộp tiền qua đường, ta cũng nên biết ta đi qua đường của ai
Lữ Linh Khởi nhìn hai người nói: "Nếu chỉ là hai vị, có lẽ không đáng số tiền này
"Ngươi lời này là ý gì
"Ta đi mẹ ngươi
Từ Vân đột nhiên nổi lên, một cước đá vào hạ bộ của tên tráng hán kia: "Nhịn ngươi lâu rồi
Tên tráng hán còn lại muốn động, đã thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lữ Linh Khởi, chỉ có thể thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.