Lữ Bố ở Trung Mưu cùng Viên Thiệu đánh hừng hực, Hổ Lao bên này, Từ Vinh sau khi nhận được lệnh của Lữ Bố, cũng không đợi Hoàng Hà đóng băng, chỉ phái người đi thông báo cho Hoa Hùng, giúp mình kiềm chế Cao Lãm để mình qua sông, liền cấp tốc điều động chủ lực đến Mạnh Tân, thu gom thuyền bè chuẩn bị vượt sông lớn
Một bên khác, khi Hoa Hùng nhận được lệnh của Từ Vinh, đang nghĩ xem số quân ít ỏi của mình, lại không được dùng liên nỏ linh tinh, làm sao phá được ba vạn quân của Cao Lãm này
Trước đây, hắn và Cao Lãm đã có mấy trận giao chiến quy mô nhỏ, khi không dùng đến liên nỏ, hai bên đều có thắng bại, tóm lại, bên hắn ít người hơn, theo tỷ lệ thì thiệt thòi, nhưng cũng chính nhờ mấy trận giao chiến này, khiến Cao Lãm không đoán được bên này có bao nhiêu người, cộng thêm địa hình hiểm trở, không dám mù quáng tấn công mạnh, hai bên tạo thành thế đối đầu
Nhưng lần này, trong thư của Từ Vinh có nhắc đến việc có thể dùng liên nỏ trong trận chiến này, chủ yếu là phải kiềm chế quân của Cao Lãm ở đây, yểm hộ chủ lực Hà Lạc qua sông, điều này khiến Hoa Hùng sướng đến phát cuồng
"Người đâu, truyền lệnh cho ta, điều ba nghìn quân theo ta ra khỏi thành tác chiến
Hoa Hùng hưng phấn nói
"Tướng quân, trong thành hiện giờ chỉ có bốn nghìn quân, lần này điều ra ba nghìn, quá mạo hiểm, không được đâu
Một phó tướng vội ngăn cản Hoa Hùng, số quân của họ thật sự không nhiều, ban đầu là năm nghìn, sau mấy trận chiến thì cũng bị hao tổn, mỗi lần một hai trăm thì không nhiều, nhưng đánh nhiều trận thì cũng chỉ còn lại bốn nghìn quân
"Đây là ý của tướng quân, mặt khác, đem năm trăm chiếc liên nỏ kia chia cho doanh công thành, ngươi xem, lần này là tướng quân cho phép dùng liên nỏ, để chúng ta giúp ông ta kiềm chế Cao Lãm, cho chủ lực qua sông
Hoa Hùng đưa thư của Từ Vinh cho phó tướng xem
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Doanh công thành ở các quân đều có thiết lập, chính là tuyển chọn một nhóm tinh nhuệ trong quân, Hoa Hùng nơi này tự nhiên cũng có, nhưng trang bị thì không bằng đám quân của Lữ Bố khi phạt Thục, Hoa Hùng chỉ có thể phát huy tinh thần không biết xấu hổ của mình, khóc lóc với Lữ Bố rồi lại khóc với Từ Vinh, nói chung là kiếm được trang bị cho 500 người, bao gồm liên nỏ, áo giáp
500 quân công thành này là sinh mạng của Hoa Hùng, không dễ dàng gì mà động vào, giờ Từ Vinh qua sông, đây là muốn tổng tiến công, lúc này Hoa Hùng mới quyết định sử dụng doanh công thành
Nghe nói chúa công đã từ Thục Trung đánh đến Trung Mưu, bên mình phải lập đại công mới được, ta thấy Cao Lãm này cũng được đấy
"Tướng quân, cho dù vậy, liên nỏ này liên quan đến quân ta..
Phó tướng không nhịn được vẫn muốn khuyên, hắn cảm thấy liên nỏ để lại trong thành sẽ có ích cho việc thủ thành, mang ra ngoài lỡ không lấy lại được thì sao
Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Hoa Hùng ngắt lời
"Sao ngươi lắm lời thế
Hoa Hùng cau mày nói: "Cái quân này rốt cuộc là ai quyết định
Gã này thật không được, trách sao Hách Chiêu cũng có thể độc thủ một phương, hắn vào quân còn sớm hơn Hách Chiêu, bây giờ vẫn chỉ là một quân Tư Mã, ngay cả tình hình cũng không nhìn ra, bây giờ là thời điểm tấn công, liên nỏ để lại trong quân thì có thể dùng được sao
Mà lại nói không còn thứ này, ba nghìn quân của mình đánh ba vạn, chẳng lẽ nắm đầu mà đánh à
Người này không được, nghe nói chúa công phạt Thục, thu được không ít người, lần sau gặp mặt, phải xem có ai thích hợp chọn về cho mình không, Pháp Chính cái tên thanh niên kia thực ra cũng được đấy
"Ngươi ở lại giữ thành, các tướng sĩ còn lại, theo ta ra khỏi thành
Hoa Hùng nói xong liền rút đao chỉ huy các tướng sĩ ra khỏi thành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Năm trăm chiếc liên nỏ, mỗi chiếc đi kèm ba hộp nỏ, trước đây khi tác chiến với Cao Lãm vẫn vô dụng, lần này phải cho hắn mở mang xem uy danh đệ nhất dũng tướng Quan Trung đến từ đâu
Ba nghìn quân dưới sự chỉ huy của Hoa Hùng ào ạt xuất quân, thẳng đến chỗ đóng quân của Cao Lãm, một bên khác, Cao Lãm nghe nói lần này Hoa Hùng dẫn theo ba nghìn quân ra khỏi thành tác chiến, đây là lần đầu tiên Hoa Hùng mang nhiều quân như vậy xuất quan, Cao Lãm không khỏi mừng rỡ, vội vàng điểm năm nghìn quân ra nghênh chiến
Hai bên trước đây đã giao chiến quy mô nhỏ nhiều lần, có thể nói là biết rõ về nhau, Hoa Hùng đúng là một viên tướng giỏi, hơn nữa binh sĩ dưới trướng cũng có trình độ cao hơn, Cao Lãm lấy năm nghìn đánh ba nghìn, Hoa Hùng hẳn là không bị dọa chạy, nhưng chỉ như vậy thì chưa đủ, hắn lại sai thiên tướng Lữ Khoáng dẫn bảy nghìn quân đi đường núi vòng ra phía sau, đến lúc đó thì hai mặt giáp công, nhất định phải bắt được Hoa Hùng
Hoa Hùng lần này dám suất chủ lực xuất quan, tự nhiên không sợ đối phương phục kích, thậm chí còn mong đối phương chia quân, đã như vậy, thì tiêu diệt từng bộ phận hiển nhiên sẽ dễ hơn
Gần đến buổi trưa, hai toán quân gặp nhau từ xa, Hoa Hùng thấy cờ hiệu quân địch thì cười lạnh một tiếng, nhưng không lập tức phát động tấn công, mà cho ba quân dừng lại, trực tiếp ra trước trận, quát về phía Cao Lãm: "Cao Lãm, ta thấy ngươi rất có tướng tài, theo Viên Thiệu thì thật đáng tiếc, sao không đầu hàng
"Chủ ta tứ thế tam công, danh tiếng vang dội khắp thiên hạ, so ra thì chủ của ngươi có đức hạnh gì
Cao Lãm cười lạnh nói
"Ha, sao
Viên Bản Sơ kia có phải ngoại trừ gia thế ra thì chẳng có gì
Chủ ta định Quan Trung, bình Tây Lương, trị thời loạn lạc, làm cho Quan Trung thái bình, càng dương oai ở Tây Vực, làm cho vạn quốc đến triều, còn Viên Bản Sơ kia, tổ tiên có ai lập được công lao như vậy, ta lập tức theo ngươi luôn
Hoa Hùng rất xem thường lời giải thích của Cao Lãm
Vốn là thế, chẳng cần quan tâm xuất thân làm gì, đều là chư hầu cả, lại nói Lữ Bố bây giờ lập được công lao thì đừng nói Viên Thiệu, tính ngược lại dòng họ nhà Viên, có ai có thể so được với Lữ Bố về công lao
Ngươi vẫn tự hào về tổ tiên, nhưng cũng không bằng chủ công của ta, ngươi là cái thá gì chứ
Cao Lãm á khẩu, đây là lần đầu tiên hắn nghe có loại lý luận này, nói không chừng, lại có chút đạo lý, tất nhiên, trên chiến trường không thể nói thua mà đầu hàng ngay, đã không nói lại thì thôi, ai cũng là võ tướng cả, nói mấy thứ vô ích làm gì, lập tức nói: "Lữ Bố khi quân phạm thượng, chỉ một tội này thôi cũng đáng bị thiên tru
"Đừng nói mấy thứ vô ích đó, hôm nay ngươi đã đến rồi, có dám ra công không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta cho ngươi xem đồ tốt
Hoa Hùng ngạo nghễ nói với Cao Lãm
Hắn thật sự có thứ tốt cho Cao Lãm xem, đám người Quan Đông chắc chẳng mấy ai đã nhìn thấy liên nỏ thật
Cao Lãm tự nhiên không thể tùy tiện đi ra, hắn còn muốn chờ Lữ Khoáng mang người đến phối hợp giáp công Hoa Hùng, nên không lập tức tấn công, chỉ cười lạnh nói: "Vậy sao ngươi không ra đánh
"Ta mà ra tay thì sợ ngươi hết cơ hội, ngươi dù sao cũng là danh tướng Hà Bắc, ta lại là danh tướng thiên hạ, nói gì thì cũng phải nhường ngươi hai phần, để người ngoài sau này khỏi nói ta thắng mà không vẻ vang gì
Hoa Hùng ngạo nghễ nói
Danh tướng thiên hạ
Cao Lãm từ xa trừng mắt Hoa Hùng, cũng dám nói đấy
Nhưng, nếu nói danh tiếng thiên hạ thì cũng không sai, Hoa Hùng là tướng lĩnh đã nổi danh từ thời Đổng Trác, mấy năm nay ở dưới trướng Lữ Bố cũng khá năng nổ, nói là danh tướng thiên hạ cũng không sai, nhưng tự xưng là danh tướng thì có hơi lạ
Cao Lãm thấy Hoa Hùng không động đậy, liền cười lạnh nói: "Được, nếu ngươi không động, ta cũng không động
Đây có vẻ không giống tác phong của Cao Lãm nhỉ
Hoa Hùng nhìn về phía Cao Lãm, hơi nheo mắt lại, hai bên đã giao chiến nhiều lần, về tác phong và tính cách dụng binh của đối phương đều nắm được sơ sơ, hôm nay Cao Lãm lắm lời có hơi nhiều, hơn nữa chết sống không chịu tiến công, chẳng lẽ đã biết mình dẫn theo liên nỏ
Ở Quan Trung có mật thám sao
Nhưng cho dù có thì tin tức cũng không nhanh như vậy được
Đang nghĩ ngợi thì có một tên tướng lĩnh cấp tốc chạy đến bên Hoa Hùng, cúi người nói: "Tướng quân, sau lưng quân ta xuất hiện rất nhiều dấu vết quân địch
Sau lưng
Hoa Hùng nhìn về phía Cao Lãm, cười lạnh một tiếng, thì ra là chờ ở đây
Sau đó lại gọi một phó tướng khác đến, bảo hắn bày trận tiếp tục đối đầu với Cao Lãm, nếu đối phương động quân thì cố thủ chờ hắn quay lại là được
Sau khi đã giao phó xong, Hoa Hùng nhìn về phía Cao Lãm rồi hô: "Được thôi, ngươi nói đấy, để xem ai hơn ai
Ba quân kết trận, địch không động, ta không động
Ngay sau đó, ba nghìn quân cấp tốc kết thành một vòng tròn trận, đồng thời trong khi biến trận, doanh công thành nhanh chóng rút lui ra phía sau, Hoa Hùng chỉ vào Cao Lãm nói: "Để xem ngươi có thể cầm cự đến khi nào
Nói xong liền quay trở về bản doanh, sau đó dưới sự che chắn của cờ xí, dẫn theo 500 tướng sĩ doanh công thành nhanh chóng đi men theo sườn núi quay về, một bên khác, Cao Lãm thấy thế thì cười lạnh một tiếng, chỉ chờ Lữ Khoáng dẫn người từ phía sau xuất hiện, đợi lúc quân địch rối loạn thì lập tức giáp công đối phương
Hoa Hùng dẫn 500 quân công thành, dưới sự dẫn đường của trinh sát rất nhanh đã nhìn thấy một cánh quân của Viên đang tập kết, xem ra là mới từ trong núi ra
Thật đúng là lũ vô dụng, chút người này tập kết mãi không xong
Hoa Hùng nhìn đồng hồ, quyết định không chờ nữa, ai biết cái kia Cao Lãm nửa ngày không gặp đáp lại liệu sẽ có ngồi không yên động thủ, lập tức đối với 500 công thành doanh tướng sĩ nói: "Chúng ta chỉ mang theo ba hộp cung tên, liệu dùng, bắn hết một hộp cung tên sau, đổi dùng đao, thương trùng trận
Đã thông báo xong, lập tức chỉ huy công thành doanh g·i·ế·t ra, Lữ Khoáng vừa chỉnh lại quân đội, vẫn còn chưa kịp truyền đạt mệnh lệnh xuất chinh, liền thấy một đạo nhân mã đột nhiên từ cánh g·i·ế·t ra, tuy hơi kinh ngạc, nhưng thấy đối phương ít người, nhưng cũng không để ý lắm, lập tức ra lệnh cho tướng sĩ chuyển đổi phương hướng, trước đem đám phục binh này đ·á·n·h tan rồi nói
Nhưng chưa chờ hắn chuyển hướng xong, liền thấy một loạt cung tên bay vụt mà tới, vẫn còn chưa kịp phản ứng quân sĩ trong nháy mắt ngã một mảng lớn, vừa tập kết hoàn thành quân trận càng là trong nháy mắt xuất hiện hỗn loạn
Nhưng mà, ác mộng chỉ mới bắt đầu
Lữ Khoáng lúc này vẫn không tính là hoảng loạn, dù sao đối phương chỉ có ngần ấy người, bắn ra một đợt tên sau, chẳng lẽ mấy trăm người đ·á·n·h được bảy ngàn người sao
Nhưng sự tiến triển của tình hình nằm ngoài dự đoán của hắn, vốn thấy đối phương một đợt tên bắn xong, đã không kịp đón đỡ, đơn giản không để thuẫn binh chuẩn bị, nhưng cung tên của đối phương không dừng lại, một đợt tên bắn ra lại là một đợt tên, sau đó là đợt thứ ba, thứ tư, thuẫn binh đều bị bắn ngã không ít, cung tên dường như cuồn cuộn không ngừng
Lữ Khoáng rốt cục nhận ra được không ổn, vội vàng ra lệnh cho thuẫn binh kết trận
Nhưng vào lúc này mọi người đã c·h·ế·t ngổn ngang, còn kết cái rắm trận, lòng dạ đã dao động bắt đầu chạy t·r·ố·n, giữ vững ở vị trí của mình người càng ngày càng ít
Mà cung tên của đối phương sau khi bắn ra không biết bao nhiêu đợt rốt cục cũng dừng lại, nhưng lúc này toàn bộ quân trận đã bị phá gần tan nát, không c·h·ế·t đều chạy, ở lại tại chỗ phần lớn là không còn khả năng tác chiến, Lữ Khoáng thấy thế, vội vàng quay đầu ngựa lại cũng muốn chạy, nhưng nghe tiếng vó ngựa, Hoa Hùng cưỡi một thớt Đại Uyển lương câu đã chạy vội đến, nhìn thấy Lữ Khoáng, không nói hai lời, giơ tay chém xuống
Lữ Khoáng thấy thế muốn chống đỡ, nhưng đang quay lưng với Hoa Hùng, gồng sức cũng không kịp, thương chưa tới một nửa, đầu đã bị Hoa Hùng một đao chém xuống, chỉ còn lại thân thể mất đầu giữ tư thế xoay người chống đ·ị·c·h lao ra vài chục trượng rồi ngã xuống đất
Nhìn xác tên tướng t·ặc, nhìn lại những viên quân chật vật chạy t·r·ố·n kia, Hoa Hùng khẽ cười một tiếng, nảy ra ý hay, quay về mọi người nói: "Đổi nỏ, nhưng không có lệnh của ta không được bắn
Công thành doanh tướng sĩ không hiểu vì sao, nhưng vẫn nghe theo lệnh của Hoa Hùng, đổi nỏ, sau đó đuổi những tên tàn quân đó về phía đại quân đang bay đến, đồng thời Hoa Hùng còn phái người đi vào báo cho phó tướng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần để ý phòng vệ Cao Lãm là được...