Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 293: Nhị hiền trang




Nhị Hiền trang đối với Lữ Bố tự nhiên không có gì xa lạ, bắt đầu từ lúc bảy tuổi, ở đây chờ thời cơ còn tốt hơn ở nhà chờ, có điều hai năm qua hắn say mê dược lý, quả thật thiếu thốn
"Xem thương
Vừa vào cửa, trước mặt liền nghe một tiếng quát nhẹ, sau đó thấy một cây mộc côn đâm thẳng tới mình
Lữ Bố nghiêng đầu, không hề liếc mắt nhìn, trực tiếp hướng về trong sân đi đến, người ra tay là một thiếu nữ mất chính xác, loạng choạng về phía trước, bị Đan Hùng Tín đi theo phía sau một tay nắm cổ nâng dậy
"Kỳ cục
Đan Hùng Tín trừng tiểu muội một cái, hơi kinh ngạc nhìn về phía Lữ Bố: "A Bố, ngươi học được võ nghệ rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Không quen lắm
Lữ Bố lắc đầu, hắn bây giờ không hứng thú với cái này, thực ra hứng thú của mỗi người đôi khi có liên quan đến thiên phú, vì có phương diện này thiên phú, thì càng dễ dàng thu được thành công, từ đó có cảm giác thành công
Cũng như ngoài đời, Lữ Bố trời sinh thần lực, nên hắn thích vũ dũng, mà ở đây, hắn lại là người có thiên phú thầy thuốc bậc nhất, nên so với võ nghệ mà nói, hắn càng thích nghiên cứu thân thể và phối dược
Vừa nãy tránh được một côn chỉ do bản năng ý thức, Đan tiểu muội bản lĩnh còn non, một côn đâm ra sơ hở trăm chỗ, Lữ Bố chỉ cần hơi tránh một chút, ắt hẳn đã mất trọng tâm, dù cho kiếp này Lữ Bố không có bất kỳ võ nghệ nào, cũng có thể dễ dàng quật ngã
Đan Hùng Tín lấy làm lạ: "Có hứng thú học võ với ta không
Lữ Bố lần thứ hai lắc đầu: "Ta không hứng thú với cái này
Đan Hùng Tín có chút tiếc nuối, chiêu vừa rồi của tiểu muội tuy sơ hở trăm chỗ, nhưng đột nhiên làm khó dễ, người bình thường quá nửa sẽ bị đâm trúng, Lữ Bố trông có vẻ tùy ý tránh một cái, cho Đan Hùng Tín cảm giác như cao thủ võ đạo nhiều năm, nên hắn mới hỏi như vậy
Có điều câu trả lời của Lữ Bố vẫn trước sau như một thẳng thắn, đúng là đúng mà không là không, trước mặt cha mình, Lữ Bố ít nhiều gì vẫn thu lại chút, mà ra cửa, Lữ Bố nói chuyện cơ bản chính là thẳng thắn, người ngay thẳng thường rất khó được người khác yêu thích, nhưng Lữ Bố là một ngoại lệ, hắn rất ngay thẳng, việc mình không muốn người ngoài có khuyên cũng vô ích, nhưng cũng không làm cho người khác thấy chán ghét
Tuy Lữ Bố thẳng thắn không chỉ nhằm vào những tình huống có lợi cho mình, chỉ cần hắn đã nói ra, nhất định sẽ thực hiện, ở chung với hắn, ngược lại sẽ rất thoải mái, vì dù hắn từ chối ngươi, ngươi cũng không thấy lúng túng
"A Bố, ngươi tới nhà ta làm gì
Đan tiểu muội cầm theo mộc côn đi vào, một bộ mặt hung tợn chặn Lữ Bố
"Cầu hôn
Lữ Bố lạnh nhạt nói
"Cầu hôn
Đan tiểu muội nghe vậy ngẩn ra, lập tức mặt đỏ lên, trong nhà này cũng chỉ có nàng là con gái, có chút thẹn thùng nói: "Mới không muốn gả cho ngươi
"Ta cũng không nói là ta muốn kết hôn, ngươi vui mừng cái gì
Lữ Bố đẩy nàng ra, trực tiếp đi vào nội đường, quen thuộc như nhà của mình
Đan tiểu muội: "..
"A Bố, ngươi thật muốn nhờ cha ngươi làm mối
Đan Hùng Tín hiếu kỳ nhìn Lữ Bố, Lữ Bố đã giúp cha hắn chọn trúng một đầu bếp nữ ở Nhị Hiền trang, món ăn nấu rất ngon, người cũng hiền lành, diện mạo cũng không tệ, Đan Hùng Tín hôm nay tìm Lữ Bố chính là vì chuyện lần trước Lữ Bố nhắc tới, đến thương lượng
"Nhị ca thấy ta khi nào nói dối
Lữ Bố ngồi xuống ở trong sảnh, lúc này mới phát hiện trong sảnh ngoài Đan Hùng Trung còn có hai người khác
"Còn chưa kịp giới thiệu với hiền đệ, vị này được xưng Bạch Vũ Thần Tiễn Vương Bá Đương, vị này là Từ Mậu Công, đều là bạn tâm giao của ta
Đan Hùng Tín giới thiệu hai người cho Lữ Bố, sau đó nhìn hai người nói: "Hai vị hiền đệ, đây chính là thiếu niên mà ta từng nói, đừng thấy hắn còn trẻ, không chỉ y thuật cao minh, mà còn rất có kiến thức, Nhị Hiền trang có được ngày hôm nay, phải kể công hiền đệ này
"Có thể được Nhị ca coi trọng như vậy, xem ra là một thiếu niên anh hùng
Vương Bá Đương và Từ Mậu Công quay sang Lữ Bố thân thiện mỉm cười
Lữ Bố gật đầu đáp lễ, sau khi hàn huyên vài câu với mấy người, mới nói với Đan Hùng Trung: "Đan đại ca, ta muốn ở đây vài ngày, có thể sẽ hơi phiền phức, còn việc kết hôn của phụ thân ta, ta đã giao cho Nhị ca xử lý, làm phiền hai vị bận lòng
"A Bố đừng khách khí, ngươi có ơn lớn với Đan gia, chuyện này cứ giao cho chúng ta
Đan Hùng Trung cười ha ha nói
Ân lớn này không phải chuyện ôn dịch năm xưa, mà là nhờ Lữ Bố nhiều lần chỉ điểm mấy năm nay, gia sản Đan gia mới dần dày thêm, còn tránh được vài vụ kiện tụng
Đan gia coi trọng không chỉ y thuật của cha con Lữ gia, mà còn có bản lĩnh của Lữ Bố
"Vậy ta an tâm, ta đi thu dọn trước, hai vị huynh trưởng thứ lỗi
Lữ Bố nói xong, liền đứng dậy cáo từ mọi người rồi rời đi
"Vị tiểu huynh đệ này, đúng là rất hào hiệp
Từ Mậu Công nhìn theo hướng Lữ Bố rời đi, mỉm cười nói
"Mậu Công đừng trách, A Bố vốn là người ngay thẳng, không câu nệ tục lễ, nhưng hễ đã nói ra thì nhất định sẽ làm, hơn nữa không chỉ y thuật tinh xảo, mà còn có phương thuốc trị quốc an dân, có điều hắn không thích tục vật, chỉ thích nghiên cứu y dược, hỏa dược, nên nói năng thẳng thắn một chút, không hiểu những chuyện quanh co
Đan Hùng Tín cười giải thích
"Có thể được Nhị ca khen như vậy, xem ra là một thiếu niên anh kiệt, nếu có cơ hội, nhất định phải thỉnh giáo một phen
Những lời Đan Hùng Tín nói tự nhiên không thể tin hết, xem thế nào thì Lữ Bố cũng chỉ là thiếu niên, có chút bản lĩnh liền tự cao tự đại, mọi người đều từng trải qua độ tuổi này, tự nhiên cũng không lấy làm lạ
Có điều huynh đệ Đan gia coi trọng Lữ Bố như vậy, có lẽ cha của thiếu niên này mới là kỳ tài thực sự, nếu có cơ hội ngược lại muốn bái phỏng một, hai lần
Sau khi thu dọn xong phòng của mình, Lữ Bố đi ra một khoảng đất trống ở ngoài trang, nơi này ít người lui tới, thích hợp để thí nghiệm hỏa dược
Hỏa dược thật ra đã xuất hiện từ thời Chiến quốc, nhưng đều là kết quả khi thuật sĩ luyện đan, vẫn chưa ai để ý, chỉ gần đây mới có người bắt đầu chú ý đến thứ này
Có điều vật này tiếng thì lớn, uy lực lại chẳng ra gì, Lữ Bố từng làm pháo có thể bay hoặc là pháo bị ép liền nổ đều chẳng có uy lực gì, cùng lắm chỉ hù dọa người
Nhưng Lữ Bố nhìn thấy trong đó những điều mới mẻ
Dù sao hắn đã nghiên cứu kỹ thuật của thợ thủ công hàng trăm năm, vẫn luôn tìm thứ gì đó có thể thay thế sức người, và sức mạnh lúc hỏa dược nổ tung khiến Lữ Bố cảm giác như đã tìm ra thứ mình cần
Đến Nhị Hiền trang, chính là để xác minh những suy nghĩ trong lòng, hắn gần đây phát hiện ra tỉ lệ phối trộn của hỏa dược chưa được hoàn mỹ, thay đổi tỉ lệ, hiệu quả có thể sẽ tốt hơn, đồng thời, hắn cũng đang suy nghĩ sức mạnh của hỏa dược này nên dẫn dắt như thế nào, mới có thể phát huy được sự hoàn mỹ
Chỉ khiến mặt người nổ đen, rõ ràng không đáp ứng yêu cầu của Lữ Bố
Chính vì nhận thấy có nhiều vấn đề, Lữ Bố mới luôn thí nghiệm ở Nhị Hiền trang, đồng thời cũng để tránh nghe phụ thân lải nhải
Uy lực của phi tiễn lần trước rõ ràng không giống với mong muốn của Lữ Bố, tiễn sau khi bay ra, phương hướng căn bản không thể khống chế được
Hay nói cách khác, làm một mũi tên bên trong chứa hỏa dược
Nghĩ đến đây, Lữ Bố bắt đầu mân mê, bên trong chứa hỏa dược, đồng thời còn phải để hỏa dược có một không gian phát lực lớn, vậy thì mũi tên này cần rỗng
Một khắc sau
"Ầm~"
Mũi tên gỗ làm xong trực tiếp nổ tung, rất hiển nhiên, sau khi khoét rỗng mũi tên gỗ căn bản không chịu nổi sức mạnh do hỏa dược nổ tung tạo ra
"A Bố, ngươi làm pháo này để làm gì
Đan tiểu muội không biết từ lúc nào đã tới, nghi hoặc nhìn những mảnh vỡ mũi tên gỗ trên đất, không biết Lữ Bố làm thứ này để làm gì
"Giúp ta mang cái cần trúc kia đến đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Bố chỉ vào một đoạn cần trúc ở phía xa nói
Đan tiểu muội không muốn giúp hắn, nhưng cơ thể vẫn theo bản năng giúp hắn mang cần trúc đến, nhìn Lữ Bố dùng đao kiếm cắt cần trúc, sau đó cẩn thận dùng thủ pháp ép đầy hỏa dược vào ống trúc, bốn vách ống trúc có không ít lỗ
Sau đó châm ngòi
"Vèo~"
Lần này, mũi tên trúc không nổ tung, nhanh chóng phóng ra ngoài xa sau khi hỏa dược bén lửa, có điều khoảng cách cũng chỉ được ba mươi bộ là cùng
Lữ Bố tìm đến xác trúc, mũi tên trúc đã bị thiêu cháy không thể dùng lại được
Lần này so với làm trong nhà, độ chính xác cao hơn không ít, nhưng uy lực...cũng chỉ vậy, thậm chí không thể làm người ta bị thương
"A Bố, có thể làm cho ta chút mà chơi được không
Đan tiểu muội lại có chút hưng phấn muốn đòi Lữ Bố mấy cái chơi
Lữ Bố không để ý đến nàng, ngồi tại chỗ suy tư cẩn thận phương pháp cải tiến, mũi tên trúc không thể bay quá xa, tự nhiên là do dược lượng không đủ, nhưng dược lượng càng nhiều, mũi tên trúc khó có thể gánh chịu nổi, có lẽ chưa tới nơi cần đến đã nổ
Bị Đan tiểu muội làm phiền, Lữ Bố tùy tiện làm mấy mũi tên trúc theo suy đoán của mình cho nàng, trong chốc lát, liền mặt mày xám xịt khóc lóc bỏ chạy
Trực tiếp dùng trên tên không được, vậy làm ống trúc gây nổ, dùng máy bắn đá ném ra, để pháo nổ tung trên thành sẽ thế nào
Nghĩ là làm, Lữ Bố tìm mấy khúc gỗ thô đào rỗng, sau đó bên trong nhét thật nhiều thuốc nổ, lại làm một cái kiểu máy bắn đá nhỏ, châm ngòi cho mấy khúc gỗ sắp xếp gọn gàng, sau đó dùng máy bắn đá phóng đi cách xa ba mươi bộ, một khắc sau ~ "Ầm ầm ~"
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, khiến Đan Hùng Tín đang kéo Đan tiểu muội tới đây cho mình cũng trực tiếp ngơ ngác kinh ngạc, không chỉ nàng, Đan Hùng Tín đi cùng cũng bị cảnh tượng này làm cho ngây người
Hầu như cùng lúc Lữ Bố chạy đến chỗ mấy khúc gỗ nổ tung, phát hiện không có dấu vết gì nhiều, chỉ là trong không khí tràn ngập mùi hăng hắc khó chịu
Thanh thế kinh người, nhưng uy lực lại không khủng bố như nhìn thấy
Chắc là tỷ lệ pha trộn thuốc nổ có vấn đề, trước đây Lữ Bố đã phát hiện, thuốc nổ có tỷ lệ pha trộn khác nhau, uy lực cũng hoàn toàn khác
"Hiền đệ, vừa rồi đó là pháo sao
Đan Hùng Tín có chút khó tin nhìn Lữ Bố, dù cho uy lực không kinh người, nhưng tiếng nổ vừa rồi lớn như vậy, cùng sấm sét thật cũng không khác nhau mấy
"Pháo hơi lớn một chút
Lữ Bố gật đầu, ngược lại cũng không có ý định giấu giếm, sau đó nhìn về phía Đan Hùng Tín nói: "Nhị ca, ta còn muốn mang một số thứ khác, vẫn cần Nhị ca giúp thu thập
"Dễ thôi
Đan Hùng Tín gật gù, Nhị Hiền trang có hôm nay, Lữ Bố góp công không ít, chỉ là Lữ Bố ngày thường đối với chuyện thế tục cũng không quá quan tâm, nhưng nếu hắn mở miệng, Nhị Hiền trang chắc chắn không có lý do gì để keo kiệt
"Hiền đệ, ngươi làm những chuyện này, rốt cuộc là vì cái gì
Đan Hùng Tín có chút khó hiểu nhìn Lữ Bố, cảm thấy Lữ Bố không phải là người quá bạo lực, sao làm ra đồ vật lại khủng bố như vậy
"Hiếu kỳ thôi
Lữ Bố tùy tiện cười nói
"Chỉ là hiếu kỳ
Đan Hùng Tín khó mà tin nổi nhìn Lữ Bố
"Không thì sao
Lữ Bố hỏi ngược lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hình như cũng không còn cách giải thích nào khác, Đan Hùng Tín lắc đầu, đứng dậy vỗ vai Lữ Bố nói: "Đi thôi, nên ăn cơm rồi, tiện thể bàn một chút chuyện cha ngươi kết hôn
"Được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.