Trong khu nhà nhỏ thuê tạm ở Trường An, Tề Quốc Viễn vừa định giơ búa xông vào thì bị người kéo lại
"Ngươi người này có biết quy tắc không hả!
Một người trung niên ăn mặc không tệ kéo Tề Quốc Viễn lại, nhíu mày quát
"Ta..
Tề Quốc Viễn vung vẩy cái búa lớn của mình, nhìn người nọ: "Ngươi nói với ta quy tắc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người kia bị cái búa của Tề Quốc Viễn làm cho giật mình, khí thế lập tức yếu đi: "Đây là Trường An, dưới chân thiên tử, hơn nữa mọi người đều đến khám bệnh, Lữ tiên sinh đã nói, bất kể thân phận địa vị, đều phải xếp hàng, ngươi định làm gì hả
Khám bệnh..
Tề Quốc Viễn nhìn phía trước có đến hơn hai mươi người, quay đầu lại nhìn Đan tiểu muội: "Ta nói tiểu muội, chuyện này của ngươi..
Hắn tới đây làm thầy thuốc hả
Không phải nói ở mấy ngày rồi đi sao
Sao lại nhiều người đến vậy, nhìn dáng vẻ là muốn ở luôn à
"Hắn nói phải thử y thuật, ở Lộ Châu cha nuôi đều không cho tự thân hắn chữa trị
Đan tiểu muội hờ hững nói
"Thảo gian nhân mạng a~" Tề Quốc Viễn nhìn mọi người trong sân
"Ngươi thì biết cái gì
Người trung niên kia hình như nhận ra Đan tiểu muội, chào hỏi Đan tiểu muội xong liền bất mãn nhìn Tề Quốc Viễn: "Y thuật của Lữ lang trung, nhìn khắp Trường An không ai sánh được
Tề Quốc Viễn không hiểu nổi, một lang trung còn chưa xuất sư, làm sao có thể nổi danh ở Trường An được
Có điều bầu không khí hiện tại khiến hắn có chút không biết phải làm gì, đành ngoan ngoãn đi xếp hàng
"Sao ngươi lại đứng vào hàng rồi
Lý Như Khuê ngạc nhiên nhìn Tề Quốc Viễn, không phải nói đến phá quán sao
Sao tự nhiên lại khách khí thế
"Ngươi thì biết gì, ta ngược lại muốn xem xem hắn có thật sự có bản lĩnh không
Tề Quốc Viễn vác hai cây búa lớn lên vai, cười lạnh nói
Mọi người thấy tư thế của hắn thú vị như vậy, cũng không ai nói gì nữa, chỉ là buồn cười nhìn tình cảnh này
Lữ Bố bắt mạch rất nhanh, kê đơn thuốc nhưng không bán thuốc, hơn nữa trừ phi là bệnh khó chữa, bệnh thường thì hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi đuổi người đi, nhìn thì có vẻ nhiều người trong sân, thật ra cũng không lâu lắm, Đan tiểu muội cho người chặn ở ngoài cửa, hôm nay không mở cửa, sau Tề Quốc Viễn, tự nhiên cũng không ai vào nữa
Lữ Bố đang đợi người cuối cùng vào thì đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, vì ánh sáng nên nhìn qua cứ như một con quái vật ba đầu, một lát sau, mới thấy hai cây búa lớn trên vai đối phương
"Đi ra ngoài
Lữ Bố chỉ tay ra cửa, nhíu mày nói
Người bình thường có bệnh hay không, hắn nhìn một chút là biết ngay, rõ ràng tên hán tử trước mặt không có bệnh
Tề Quốc Viễn lấy hai cây búa lớn từ trên vai xuống, đùa nghịch trong tay, sau đó nhìn về phía Lữ Bố, vừa ngẩng đầu, khinh thường nói: "Tiểu tử, ta nghe không rõ, ngươi có dám lặp lại lần nữa
"Cút
Lữ Bố hơi mất kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn nam tử mập mạp trước mặt
Ánh mắt của Lữ Bố khiến trong lòng Tề Quốc Viễn run lên, một chữ khiến hắn nhất thời không nói nên lời, một lát sau, mới vừa cầm hai cây búa lớn lên, nói: "Tiểu tử, ngươi có biết hai cây búa này của ta nặng bao nhiêu không
Lữ Bố nhìn Tề Quốc Viễn một cái, lại nhìn hai cây búa lớn kia, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tề Quốc Viễn
Tề Quốc Viễn bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm hơi tê cả da đầu, nhắm mắt nói: "Ngươi nhìn cái gì vậy
"Thân thể béo giả tạo, trán đầy mồ hôi trắng, tính tình hư, hai mắt đục ngầu, những triệu chứng như vậy thường là thận hư, gan mật mất cân bằng, cơ thể thì mập nhưng lại vô lực, không nâng nổi đồ vật nặng trăm cân, hai cây búa lớn này..
Ánh mắt Lữ Bố nhìn hai cây búa: "Rất hợp
"Nói bậy
Tề Quốc Viễn không khỏi lùi lại hai bước, thấy Tần Quỳnh đang nhịn cười nhìn mình, liền giơ búa chỉ vào Lữ Bố nói: "Hắn nói bậy, đừng tin hắn
"Lữ huynh đệ, thật là cao tay
Vương Bá Đương bước vào, mỉm cười nói
Tần Quỳnh cũng dẫn mọi người vào, hành lễ với Lữ Bố: "Lữ huynh đệ, lâu rồi không gặp
"Ngồi
Lữ Bố chỉ chỗ ngồi trong phòng, ý bảo mọi người vào chỗ
Mọi người lần lượt ngồi vào chỗ, còn Tề Quốc Viễn..
tuy không cam tâm, nhưng thấy Lữ Bố hình như không có ý kiến gì, cũng buồn bực ngồi xuống, đồng thời trong lòng có chút sợ Lữ Bố, dù sao Lữ Bố vừa nói những điều kia, tám chín phần là thật, chỉ một cái liếc mắt mà đã thấy rõ những thói hư tật xấu của mình, vậy có thể chữa khỏi cho mình không
"Vừa mới trên đường gặp tiểu muội, cũng không nghĩ các ngươi đã sớm rời khỏi trang, không đi Chung Nam sơn mà lại tới đây
Vương Bá Đương lắc đầu thở dài: "Lữ huynh đệ, ngươi chiều nha đầu này quá mức rồi đấy
"Vậy sao
Đan tiểu muội không hiểu nhìn mọi người, sao mình không cảm thấy được nhỉ
Tần Quỳnh gật đầu lia lịa
"Ngươi đấy, có phúc mà không biết hưởng, nhìn khắp Nhị Hiền trang, trừ ngươi ra, đến cả Đơn Nhị ca cũng khó mà được Lữ huynh đệ đối xử một lòng một dạ như vậy, còn cùng ngươi đến Trường An
Vương Bá Đương nhìn nha đầu này, có chút cạn lời
Lữ Bố là người có tính khí gì
Cơ bản là làm theo ý mình, nghĩ gì làm đó, không bao giờ để ai có thể thay đổi ý định
Lần này hắn đi ra là để bái phỏng Dược Vương, không phải là đến Trường An ngắm cảnh, giờ lại xuất hiện ở Trường An, chẳng phải là công của Đan tiểu muội sao
Nghe vậy trong lòng Đan tiểu muội mừng thầm, trên mặt lại tỏ vẻ bất mãn ngồi cạnh Lữ Bố: "Nhưng đến Trường An lại không ở bên cạnh ta, vậy cũng khác gì không đến
"Lữ huynh đệ say mê y đạo, chịu đến đã là hiếm thấy, tiểu muội sao có thể đòi hỏi nhiều hơn nữa
Tần Quỳnh lắc đầu, rồi quay sang nhìn Lữ Bố nói: "Vừa hay mấy ngày nữa là ngày Thượng Nguyên, Lữ huynh đệ có bằng lòng cùng chúng ta đi du lãm Trường An không
Biết đâu còn có thể nhìn thấy thiên tử
Lữ Bố lắc đầu nói: "Các ngươi đã đến rồi, nhân tiện dẫn tiểu muội đi cùng đi, ta không đi
Thiên tử thì có gì đáng xem chứ
Lữ Bố rất khó lý giải ý nghĩ của đám người này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe ý của Lữ Bố thì ra lúc đầu là định Tết Nguyên Tiêu sẽ ở bên Đan tiểu muội, nhưng thấy đám người này đều ở đây, nên mới quyết định để họ chăm sóc Đan tiểu muội, còn mình thì tiếp tục ở lại đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đột nhiên, Đan tiểu muội cảm thấy sự xuất hiện của đám người này có hơi thừa, nhìn Tần Quỳnh rồi đột nhiên nói: "Tần đại ca, ngươi không phải có công sự sao
Đừng chậm trễ, mau về báo cáo đi
Tần Quỳnh: "..
Vương Bá Đương: "..
Nha đầu này..
vừa rồi còn không phải thái độ này, trở mặt nhanh quá
"Quốc Viễn bọn họ cũng muốn đi ngắm
Vương Bá Đương bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Lữ Bố nói: "Lữ huynh đệ, hiếm khi tương phùng, không bằng cùng nhau đi du ngoạn
"Không được, dạo này vừa có chút tâm đắc
Lữ Bố lắc đầu, hiếm khi tìm được người dùng được, hắn đương nhiên không muốn thưởng hoa ngắm đèn gì, lúc đầu còn chờ mong, nhưng biết cái gọi là Tết Nguyên Tiêu chỉ là đi xem, Lữ Bố liền không còn hứng thú nữa, đèn thì có gì mà ngắm chứ, nhiều nhất cũng chỉ là cái không khí náo nhiệt, cái này ở phố chợ Trường An cũng cảm nhận được thôi
Đan tiểu muội thì vẻ mặt khó chịu với mọi người
Vương Bá Đương biết, Lữ Bố đã quyết định thì thường sẽ không thỏa hiệp, chỉ đành gật đầu nói: "Vậy cũng được, tiểu muội, chúng ta sẽ nghỉ lại ở khách sạn Ngũ Phượng Lâu, nếu muốn đến chơi thì đến đó tìm chúng ta, chờ Tết Nguyên Tiêu, chúng ta lại đi chơi thoải mái
Đan tiểu muội cũng biết chuyện này không thể trách ai được, hờn dỗi một lát rồi cuối cùng vẫn gật đầu: "Cũng được, đến lúc đó sẽ mời các vị huynh trưởng đến gọi tiểu muội, hôm nay không tiễn
Chúng ta có nói là phải đi đâu
Mọi người cạn lời nhìn Đan tiểu muội, đây là qua cầu rút ván không hề do dự à
Lữ Bố cũng có chút cạn lời, lắc đầu nói: "Chư vị cứ ra sảnh chính đi, đợi ta thay đồ xong, tiểu muội dẫn đường
"Ừm ~" Đan tiểu muội đáp một tiếng, dẫn mọi người đi ra tiền sảnh, nàng thiếu nữ tính tình hay thay đổi, tâm trạng đến nhanh đi cũng nhanh, giờ đã không còn uể oải, lại bắt đầu vừa cười vừa nói chuyện với mọi người, dẫn mọi người hướng về chính sảnh đi đến
Nhưng trong phòng, một người lại ở lại
Tề Quốc Viễn lén la lén lút nhìn mọi người sau khi rời đi, đi từng bước nhỏ tới bên cạnh Lữ Bố
"Lữ huynh đệ ~" Tề Quốc Viễn quỳ xuống đối diện Lữ Bố, đưa tay định sờ tay Lữ Bố thì bị Lữ Bố tránh né
"Vừa nãy là bạn của Bá Đương, cầm lấy phương thuốc này, sắc thuốc, ba bát nấu thành một bát, uống tám thang sẽ có hiệu quả
Lữ Bố đưa một tờ giấy đã viết xong phương thuốc cho Tề Quốc Viễn: "Nhưng bình thường ăn uống, bổ sung nhiều đồ ăn sẽ tốt hơn
"Đa tạ Lữ huynh đệ, nếu thật sự chữa khỏi những bệnh tật trên người ta, đó chính là ân tái tạo, sau này ngươi bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt không đi hướng tây..
Tề Quốc Viễn mừng rỡ, vội vàng nhận lấy phương thuốc, cúi đầu với Lữ Bố
"Không cần đa lễ
Lữ Bố ngắt lời hắn
Tuy nói không trọng dòng dõi, thực ra khi Lữ Bố nhìn thấy mấy tên sơn tặc này, cũng sẽ có bản năng bài xích, Vương Bá Đương như vậy còn chấp nhận được, còn Tề Quốc Viễn thì hắn thật sự không muốn giao lưu nhiều
"Vậy tiểu đệ xin đi trước
Tề Quốc Viễn vui vẻ đem phương thuốc vừa viết xong trên nét mực thổi cho khô, sau đó gấp lại cẩn thận, trịnh trọng cất vào trong ngực, cũng không để ý việc mình lớn hơn Lữ Bố hơn mười tuổi, tiếng "tiểu đệ" tự xưng đó là vô cùng tự nhiên
Nhìn hắn vừa điên vừa khùng rời đi, Lữ Bố cũng không khỏi có chút buồn cười, người này bản lĩnh không có bao nhiêu, nhưng lại có thể khiến người ta bất giác vui vẻ, cũng coi như là một phần bản lĩnh đi
Hắn thu xếp một phen sau liền đi tiếp đón Tần Quỳnh mọi người, tuy nói đời này không mấy quản sự, một lòng học tập y đạo, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không hiểu đạo đãi khách, cùng mọi người tâm tình một phen, sau đó lại thiết yến khoản đãi, thực sự khiến người ta có cảm giác không uổng chuyến đi này, mãi đến tận đêm khuya, mới lưu luyến cáo từ rời đi, lần này gặp gỡ, đúng là chủ và khách đều vui vẻ
Mấy ngày kế tiếp, mãi cho đến tết Nguyên Tiêu, Lữ Bố quả nhiên không có lại xuất hiện, Đan tiểu muội đúng là cùng mọi người chơi đùa thoải mái, cũng dần dần đã quên không có Lữ Bố làm bạn hậm hực, nàng thích chơi tính tình đúng là hợp với Tề Quốc Viễn, Lý Như Khuê vừa vặn, ba người thường xuyên kết bạn khắp nơi gây rối, cuối cùng bị Tần Quỳnh cùng Vương Bá Đương giải quyết, cũng bớt cho Lữ Bố rất nhiều phiền phức, an tâm chờ ở trong nhà làm chuyện của chính mình
Mãi đến tận tết Nguyên Tiêu ngày này, Đan tiểu muội một mặt chờ mong nhìn Lữ Bố: "Bố ca, ngươi không có muốn cùng ta nói
Lữ Bố giương mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục cúi đầu đọc sách: "Đi sớm về sớm, đừng gây họa, Đan Xuân bọn họ theo ngươi
Tuy rằng từ lâu biết kết quả, nhưng Đan tiểu muội vẫn là không vui, đá Lữ Bố một cước sau, như một làn khói chạy
"Theo nàng, không nên sai lầm
Lữ Bố không nói gì lắc lắc đầu, quay về Đan Xuân nói
"Vâng
Đan Xuân cúi người hành lễ, xoay người mang người theo sát Đan tiểu muội rời đi...