Từ khi trại Ngõa Cương bại quân Tùy, mơ hồ trở thành phản vương đứng đầu, thiên hạ đều đang chờ đợi động thái tiếp theo của Ngõa Cương thì, thân là chủ nhà, trại Ngõa Cương lại im hơi lặng tiếng, ngoài việc mở rộng thêm mười mấy thành trì, không còn động thái gì khác, sự im ắng này có phần đáng sợ
Điều này khiến mọi người đều không hiểu, rõ ràng tình thế đang rất tốt, tại sao không thừa cơ phát triển lớn mạnh mà lại co đầu rụt cổ cầu an như vậy
Không chỉ người ngoài không hiểu, các tướng ở trại Ngõa Cương cũng rất khó hiểu, Lữ Cổ không thể giải thích được, chỉ có thể ném vấn đề này cho Lữ Bố
"Công tử, chúng ta đánh bại quân Tùy đã được một năm rồi, hôn quân lại bại binh ở Cao Ly, chính là thời khắc thừa cơ quật khởi, cớ sao lại rụt rè không tiến
Sài Thiệu dẫn theo La Thành cùng những người khác đến, gần như là dùng giọng chất vấn để hỏi Lữ Bố
"Ngươi nói chuyện với công tử kiểu gì vậy hả!
Hùng Khoát Hải tức giận, đẩy Sài Thiệu một cái rồi quát lên
"Muốn đánh nhau!
La Thành đỡ Sài Thiệu, nhìn về phía Hùng Khoát Hải
"Chỉ bằng ngươi
Hùng Khoát Hải đánh giá La Thành từ trên xuống dưới: "Được, vậy thì ta liền so tài một phen
"Đừng ầm ĩ, đừng ầm ĩ
Trình Giảo Kim và Bùi Nguyên Khánh vội vàng tách hai người ra
"Chư vị đều có ý này sao
Lữ Bố nhìn mọi người một lượt, trong lòng có chút oán thầm, Ngụy Chinh và Từ Mậu Công lại giao loại chuyện này cho mình là sao
Chỉ vì mình một năm không lộ mặt sao
"Công tử, không phải là chúng ta bất kính, chỉ là tình thế tốt như vậy, sao lại..
La Thành bị Lữ Bố nhìn như vậy thì khí thế có phần dịu đi, Lữ Bố không thông võ nghệ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khá thần bí, thông thường chỉ cần hắn đứng ra thì nhiều chuyện khó giải quyết cũng có thể được giải quyết
"Chư vị đều là vì Ngõa Cương mà suy nghĩ, chuyện này ta rất rõ, nhưng cũng xin chư vị hiểu rõ, cái tình thế tốt mà chư vị nói đến cũng không thật sự tốt đẹp như vậy, căn cơ của triều Tùy tuy đã dao động, nhưng trăm chân sâu róm vẫn ngo ngoe, cái mà chư vị nói đến là do chúng ta dựa vào địa lợi để ba lần đánh bại quân Tùy, chưa kể trong đó có vận may hay không, nhưng chư vị phải hiểu rằng, dù cho ba trận thắng đều không phải do may mắn, thì Ngõa Cương có thể mượn địa lợi để tự thủ, còn muốn đánh ra ngoài thì thời điểm này tuyệt đối không phải thời cơ tốt nhất
Lữ Bố nhìn về phía mọi người nói
"Công tử đang coi thường chúng ta sao
La Thành nhíu mày nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"La Thiếu Bảo gia học uyên thâm, ngân thương vô địch, Nguyên Khánh sức mạnh có thể nhấc vạc, hiếm có trên đời, Hùng Khoát Hải, Tần Thúc Bảo, Trình Giảo Kim, Đan Nhị Ca đều là những người dũng mãnh đương thời, bản lĩnh của các tướng ở Ngõa Cương không ai kém
Lữ Bố nhìn về phía mọi người hỏi: "Nhưng xin hỏi chư vị, chiếm được thành trì thì ai sẽ đến thống trị
Ngõa Cương hiện tại không có nhiều người có thể cai quản được
Chuyện này..
Mọi người đồng loạt á khẩu, đánh trận thì không vấn đề gì, nhưng thống trị..
thì không có nhiều người vừa có tài văn võ
"Ngoài ra, đánh trận là cần tiền lương, binh mã Ngõa Cương đã đầy đủ, nhưng tiền lương thì tự thủ còn có thể xoay xở, còn đánh ra bên ngoài thì không tiến quân được trăm dặm, chi phí lương thảo sẽ tăng lên gấp đôi, Ngõa Cương bây giờ không có nhiều tiền như vậy, xin hỏi chư vị ai có thể cung cấp
Sài gia là gia tộc lớn ở Quan Lũng, liệu Sài gia có nguyện bỏ ra khoản tiền lương này không
Lữ Bố nhìn Sài Thiệu
"Không phải là không muốn..
e rằng là..
Sài Thiệu lắc đầu, chưa bàn đến việc Sài gia có lấy ra được hay không, mà cho dù là có thể, ở ngay trong Đại Tùy mà lại công khai trợ địch thì e rằng Sài gia sẽ không tránh khỏi diệt vong
"Hơn nữa, ở vùng Ngõa Cương này thì chúng ta có thể dựa vào địa thế để đánh, nhưng ra khỏi Ngõa Cương, chính diện đối đầu với quân Tùy, nếu triều đình dốc toàn lực để tấn công thì các tướng ở Ngõa Cương cho dù dũng mãnh hơn người, e rằng cũng khó thoát khỏi diệt vong
Lữ Bố nhìn mọi người nói
Tâm trạng mọi người cũng dần tỉnh táo lại, quả thực, triều Tùy cho dù bây giờ căn cơ có lung lay thì cũng có thể tập hợp mấy trăm ngàn quân để đánh, hoàn toàn có thể kéo Ngõa Cương đến c·h·ết, nếu giờ mà đánh ra ngoài thì đúng là không lạc quan
"Cây cao trong rừng thì gió sẽ quật gãy, vị trí đệ nhất thiên hạ thì cũng là nơi bị chỉ trích, chi bằng nhường cái danh hiệu đệ nhất thiên hạ này, tăng cường tích trữ lương thảo, trì hoãn việc xưng vương, chư vị thấy sao
Thấy tâm trạng mọi người đã nguôi ngoai, Lữ Bố cho mọi người tổng kết
Hiện tại không thích hợp để mở rộng, cứ để người khác đánh nhau, Ngõa Cương bây giờ nên tranh thủ thời gian này để gây dựng danh tiếng, chiêu nạp hiền tài, tăng cường tích trữ lương thảo, đợi thời cơ thích hợp rồi mới xuất quân, chứ không nên mù quáng mở rộng, bây giờ mà mở rộng thì chỉ đưa tới việc triều Tùy điên cuồng báo thù mà thôi
Cái danh này không phải muốn là được
"Công tử nói rất có lý, là do chúng ta quá nóng vội rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sài Thiệu cùng những người khác vội vàng cúi chào Lữ Bố
"Không sao, cũng là do ta không giải thích rõ ràng cho chư vị, Ta sẽ cùng phụ thân bàn bạc, sau này những việc quyết định liên quan đến tương lai của Ngõa Cương thì nhất định phải bàn bạc nhiều hơn với mọi người, tránh để xảy ra những chuyện như hôm nay
Lữ Bố khoát tay nói
"Công tử anh minh
Mọi người đồng loạt cáo lui rời đi, chỉ có Trình Giảo Kim, Đan Hùng Tín, Hùng Khoát Hải cùng với Bùi Nguyên Khánh là bị Lữ Bố giữ lại
"Công tử giữ chúng ta lại là có chuyện gì
Mọi người nghi hoặc nhìn Lữ Bố
"Giảo Kim, ba mươi sáu phủ Bắc Đẩu của ngươi ta đã hóa giải, cũng có chút tâm đắc, ta muốn tục thêm chín phủ nữa, ngươi xem thử, ta chuẩn bị lấy ba phủ đầu làm trụ cột để xây một đội phủ binh, không biết Giảo Kim ý như thế nào
Lữ Bố nhìn Trình Giảo Kim hỏi
"Công tử, ba mươi sáu phủ này của ta là được tiên nhân truyền cho trong mộng, ngài có thể tục thêm được sao
Trình Giảo Kim có chút khó tin nhìn Lữ Bố
Lữ Bố đối với chuyện tiên nhân truyền pháp thuật như này vẫn giữ thái độ hoài nghi, không phải là hoài nghi thật giả, mà là hoài nghi có ai giống mình hay không, nhưng thấy vẻ mặt của Trình Giảo Kim, cũng không giống là người có Quang Não, nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ là sai người đưa một cây phủ gỗ lên, cây búa này là do Lữ Bố tự mình làm, nhìn thì có vẻ rất bình thường, có điều cân nặng có phần nhẹ hơn nhiều
"Xem cho kỹ
Lữ Bố đá cây phủ gỗ ra, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn thi triển ba phủ đầu của Trình Giảo Kim một lượt, Trình Giảo Kim thường ngày chỉ làm lại ba phủ đầu này một lần, nhưng Lữ Bố lại không như vậy, lưỡi búa xoay một vòng rồi lại tiếp tục thi triển một nhát búa, liên tiếp không hề có khe hở với ba phủ trước đó, xem rất thích mắt, lại không hề gây cảm giác khó chịu
Quan trọng nhất là, phủ thứ tư này kế thừa ý chí của ba phủ đầu, uy lực không hề giảm mà còn tăng thêm, sau đó là phủ thứ năm, thứ sáu, cho đến phủ thứ mười hai, mỗi phủ đều bá khí lẫm liệt, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy có khí thế nuốt chửng núi sông, đừng nói Trình Giảo Kim, những người khác nhìn cũng đều bị hoa mắt chóng mặt
Sau khi mười hai phủ được thi triển xong, Lữ Bố hơi thở hổn hển, nhìn về phía Trình Giảo Kim rồi nói: "Sao
"Lợi hại
Trình Giảo Kim giơ ngón cái lên, nói với Lữ Bố: "Công tử, ngài còn bảo mình không biết võ nghệ
Chỉ cần nhìn ba phủ của ta mà đã có thể sáng tạo ra chiêu thức như vậy, e rằng ngay cả Vũ Văn Thành Đô cũng không làm được
"Thuật hữu chuyên công, thầy thuốc tuy là chữa bệnh cứu người, nhưng cũng vì vậy mà hiểu rõ cơ thể con người hơn, làm sao để phát lực thuận lợi nhất cũng không phải là chuyện gì khó trong mắt thầy thuốc
Lữ Bố đưa cây phủ gỗ cho tùy tùng, nhìn Trình Giảo Kim nói: "Chín phủ còn lại kia, có nhớ được không
Trình Giảo Kim: "..
Sau ba phủ đầu, tuy rằng vẫn mạnh mẽ lưu loát nhưng so với ba phủ trước đó thì vẫn phức tạp hơn một chút, đặc biệt là đến nhát búa cuối cùng, đó chính là tập hợp toàn bộ sức mạnh của mười phủ lại vào một nhát, sau khi uy lực được tăng lên thì việc khống chế chiêu thức và sức mạnh cũng rất quan trọng, thậm chí còn có yêu cầu khắt khe về khí thế
Trình Giảo Kim hiển nhiên là không thể học được, lúng túng nhìn Lữ Bố
"Bốn người các ngươi, cũng coi như là người thân cận của ta, kể từ hôm nay mỗi ngày hãy đến đây hai canh giờ, ta sẽ dạy cho các ngươi binh pháp võ nghệ
Lữ Bố nhìn bốn người nói
Mấy đời tích lũy kiến thức học tập của hắn đã sớm không còn là những gì người thường có thể so sánh được, bây giờ sinh lòng dạy đồ cũng là vì nhận thấy tiền đồ tương lai của Ngõa Cương còn có không ít khó khăn đang chờ, nên cũng phải có chút chuẩn bị, ít nhất là giữ lại bốn người này, sau này ở dưới trướng phụ thân có thể một mình chống đỡ một phương
"Được, mạt tướng xin về thu xếp một chút, ngày mai sẽ tới ngay
Trình Giảo Kim vừa nghe xong đã muốn chạy đi, nhưng lại bị Hùng Khoát Hải cùng Đan Hùng Tín cùng nhau giữ lại
"Hôm nay bắt đầu luôn, ta sẽ lấy những trận chiến của Ngõa Cương vừa qua để phục bàn với các ngươi, không tính đến các yếu tố trong và ngoài thì chỉ xét về lực lượng quân đội, nên đánh như thế nào, thủ như thế nào
Tưởng rằng Lữ Bố sẽ nói những binh pháp khô khan, nhưng không ngờ hắn lại lấy các trận chiến mà bọn họ cùng nhau trải qua để tiến hành phục bàn, đồng thời suy luận ra các loại khả năng, khi tấn công thì nên đánh như thế nào, khi phòng thủ thì lại nên thủ ra sao
Đồng thời để mọi người hiểu rõ tác dụng của địa hình, hắn còn làm một mô hình sa bàn của trại Ngõa Cương để mọi người có thể hiểu trực quan hơn những điều mà Lữ Bố đã nói
Sự lý giải về binh pháp của hắn từ lâu đã đạt đến cảnh giới cực cao, không cần phải dựa vào sách vở nữa, mà hoàn toàn có thể thông qua những kinh nghiệm thực tế, hòa nhập đạo lý của binh pháp vào từng trận chiến, đồng thời trong lúc giải thích cũng giúp cho người nghe dễ dàng tiếp thu và nắm rõ hơn
Đừng nói Đan Hùng Tín, Bùi Nguyên Khánh loại này vốn là người xuất thân từ gia tộc tướng môn, chính là hai vị đại lão thô Trình Giảo Kim cùng Hùng Khoát Hải, dưới sự giảng giải của Lữ Bố, cũng có loại cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ
Thời gian sau đó, bốn người mỗi ngày đều sẽ đến chỗ Lữ Bố học tập, Lữ Bố một canh giờ chỉ điểm võ nghệ, một canh giờ chỉ điểm binh pháp, sau đó liền đuổi bốn người đi, tiếp tục làm nghiên cứu của chính mình
Dưới sự truyền thụ của Lữ Bố, sự trưởng thành của bốn người có thể nói là nhanh chóng, chỉ tiếc sách lược sư của Ngõa Cương làm thấp sự tồn tại, phát triển khiêm tốn, không có cơ hội để bọn họ thi triển thân thủ, có điều bốn người học hành đúng là rất ra sức
Đặc biệt là Trình Giảo Kim, sau khi học đủ mười hai phủ, võ nghệ đã được cho là nhất lưu, dù cho cùng Tần Quỳnh, La Thành những cao thủ Ngõa Cương này cũng có thể đấu ngang sức
Cứ như vậy, Lữ Bố dạy bốn người một năm, trong một năm này, t·h·i·ê·n hạ thấy Ngõa Cương không phản ứng, cũng không ít phản vương lục tục nổi lên, mấy kẻ náo loạn hăng hái nhất bị triều đình từng cái trấn áp, mà Ngõa Cương mượn khoảng thời gian này, liền sắp xếp lại tự thân một lần, chế độ thẻ tre hoàn thiện, dân tâm được điều trị cũng dần quy phục
Mà trong một năm này, Dương Nghiễm phát động lần thứ ba đối với Cao Ly chinh phạt, cuối cùng tay trắng trở về
"Thời cơ đã đến
Lữ Bố nhìn tình báo trong tay, không chỉ bởi vì chinh phạt Cao Ly vô công, càng quan trọng chính là, đến lúc này Tùy triều đối với t·h·i·ê·n hạ khống chế đã không còn mạnh như trước, tuy rằng thu thập được mấy đường phản vương, nhưng phản vương mới xuất hiện lại càng nhiều
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong đó không thiếu đã có phản vương có thực lực nhất định, tỷ như Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc, Ngũ Vân Triệu ở Nam Dương các loại
Lúc này danh tiếng của Ngõa Cương đã thành quá khứ, triều đình bận bịu diệt cướp đã không lo nổi Ngõa Cương, Ngõa Cương tu dưỡng hai năm, cũng là thời điểm đối ngoại phát lực
Lữ Bố cùng Lữ Cổ nói về tình thế trước mắt, Ngõa Cương tu dưỡng hai năm, đã có sức ảnh hưởng nhất định, quan trọng nhất chính là, vận nước của Tùy triều đã hết, là thời điểm chiếm lấy một số yếu địa...