Chương 367: Cha con
Lâu Khuê hồn bay phách lạc nhìn theo đại quân mênh mông cuồn cuộn của Lữ Bố rời đi, lần này Tào Tháo không đem người mới uy hiếp đến, trái lại đưa mặt ra để Lữ Bố giật cho sướng, còn tiện thể danh chính ngôn thuận giết cả nhà Dĩnh Xuyên Thái Thú, lại cướp đi một lượng lớn tài vật của thế gia, bây giờ nghĩ lại..
Cần gì chứ
Dù sao đi nữa, cái trò hề này coi như đã hạ màn
Lữ Bố không chuẩn bị đi sâu hơn nữa, hắn có việc của mình cần làm, không rảnh cùng chư hầu khai chiến, Tào Tháo hiển nhiên cũng không chuẩn bị tốt để đơn độc khai chiến với Lữ Bố, nhưng hắn đã quyết định làm ra loại nỏ liên hoàn thích hợp, để cầu ngày khác tái chiến sẽ không như hôm nay bị Lữ Bố đánh không còn sức đánh trả chút nào
Nhưng một chuyện khác lại làm cho Lữ Bố cảm thấy thú vị
"Con trai ta có thể nào đi làm việc cho cái tên Lữ Bố kia
Từ trong xe ngựa, Từ mẫu tuổi cao nhìn Từ Thứ nói
"Mẫu thân, sao người lại hỏi như vậy
Từ Thứ khó hiểu nhìn mẫu thân, không hiểu vì sao lại hỏi thế
Từ mẫu liếc nhìn bên ngoài xe, thấy không ai để ý đến bên này, mới thấp giọng nói: "Mẹ nghe nói Lữ Bố kia là gian thần, từ khi vào Trường An, không lo phụ tá thiên tử, trái lại ức hiếp ấu chúa, ngủ trong cung, tùy ý dâm nhục nữ tử, bắt nạt đàn ông trêu ghẹo đàn bà, tùy ý giết người, dân chúng Quan Trung lầm than
Từ Thứ ngơ ngác nhìn mẫu thân, nhất thời có cảm giác nghẹt thở
Chẳng phải đó là những lời đồn đại trong dân gian Trung Nguyên sao
Mẹ vậy mà tin
Một lúc sau, Từ Thứ mới cười khổ nói: "Mẹ, mấy lời phố phường đồn thổi không nên nghe quá nhiều, con đã tự mình gặp thiên tử và cả Thái úy, con không nhìn ra được có chỗ nào là ức hiếp cả, còn chuyện ngủ trong cung, dâm nhục nữ tử..
Mẹ, người có biết phủ Thái úy có bao nhiêu nữ quyến không
"Ít nhất cũng phải đến cả trăm chứ
Từ mẫu cau mày nói
Dù sao Lữ Bố bắt nạt đàn ông trêu ghẹo đàn bà, trong phủ nữ tử hẳn là vô số kể chứ
Từ Thứ cười khổ nói: "Thái úy có một vợ và một thiếp, trong phủ tuy có tỳ nữ, nhưng Thái úy chưa từng động vào, hơn nữa tỳ nữ nhiều nhất cũng chỉ có hơn mười người, còn chuyện dâm loạn trong cung, trước đây Thái úy rất ít vào cung, gặp hắn ở ngoài đường còn dễ hơn ở trong cung, chuyện bắt nạt đàn ông trêu ghẹo đàn bà, tùy ý giết người, chuyện này con cũng không muốn giải thích nhiều, mẹ đến Trường An ở một thời gian sẽ tự nhiên biết
"Con trai ta liệu có bị người lừa gạt
Từ mẫu vẫn có chút không tin, dù sao chuyện này quá khác so với lời đồn
"Nếu Thái úy đúng như lời đồn, con sao có thể bằng lòng làm việc cho ông ta
Nay Quan Trung vạn bang đến chầu, bách tính no đủ, phố xá phồn hoa, từ trước đến nay chưa có cảnh tượng thịnh vượng nào như bây giờ
À, còn nữa, đến Quan Trung, xin đừng gọi thẳng tên húy như vậy nữa
Từ Thứ vừa buồn cười vừa tức giận nói, đồng thời cũng có chút cảnh giác, mấy năm nay chư hầu Quan Đông đều sắp yêu ma hóa Lữ Bố, ngay cả mẹ mình còn bị ảnh hưởng, huống chi là người bình thường
"Vì sao thế
Từ mẫu khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ Quan Trung có quy định gì
Hay là nha thự cưỡng chế
"Nha thự làm sao quản được chuyện này
Thái úy cũng không để ý chuyện này, chỉ là bách tính sùng kính Thái úy, mấy người sĩ tử cùng con đến Quan Trung, chỉ vì gọi thẳng tên húy của Thái úy mấy lần, đã bị người đánh vài trận rồi
Từ Thứ nhớ đến lúc trước cùng Bàng Thống đến Trường An mới biết, không khỏi bật cười
"Lại có chuyện như vậy
Từ mẫu hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng tin Từ Thứ thêm vài phần, nàng vẫn có chút tự tin về con trai của mình
Khi đi thì là Lạc Dương, khi về vì hội ngộ Cao Thuận nên lại từ Nam Dương đi Vũ Quan về, dưới sự cai trị của Lữ Bố, giờ dù không thể nói không còn tặc phỉ, nhưng thực sự rất ít, lại chẳng có kẻ nào làm nên trò trống gì
Lữ Bố tự nhiên không biết chuyện trò chuyện giữa hai mẹ con Từ Thứ, nhưng qua vài lần nhìn thấy Từ mẫu cũng nhận ra được tâm tình của bà thay đổi, đại khái cũng biết cảm quan của bà về mình đã có biến chuyển không nhỏ trong mấy ngày nay
Điển Vi dọc đường đi luôn thích ném đá chơi, đáng tiếc, muốn đạt được uy lực như Lữ Bố hiển nhiên không thể, nhìn ánh mắt Lữ Bố đều mang vẻ quái dị, hắn có thể khẳng định, chúa công đã thay đổi
Trước kia, sức mạnh của chúa công chắc chắn không hơn mình bao nhiêu, bây giờ chênh lệch lại khiến người ta tuyệt vọng, rốt cuộc là vì sao
"Có những chuyện, ước cũng không được, sau này ta sẽ cố gắng ít ra tay, thiên hạ này có mấy người có thể so được với lực của ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Bố có chút không chịu được ánh mắt soi mói của Điển Vi, nhìn hắn nói
"Chúa công, ngươi nói ta có khả năng có thể như chúa công ngươi không..
Điển Vi nhìn Lữ Bố, ngượng ngùng cười nói, nếu thật sự có bản lĩnh như Lữ Bố, dù không hiểu binh pháp thì sao
Một mình ta cũng có thể địch nổi thiên quân vạn mã
"Không biết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Bố lắc đầu, thân thể thiên thần hiển nhiên không dễ dàng có được, Lữ Bố cũng từng nghiên cứu qua cơ thể mình, Cảm Tri của hắn không khác gì lúc bình thường cả, còn việc muốn người khác có được, ít nhất hiện tại là không được, có thể làm cho người ta khỏe mạnh hơn đã là thành tựu cả đời y học của hắn rồi
Điển Vi nghe vậy, nhất thời có chút ủ rũ đi theo sau Lữ Bố, với khí lực hiện tại của chúa công, nếu gặp chuyện, cũng không biết là mình bảo vệ chúa công hay là chúa công bảo vệ mình
Nghĩ đến đây, Điển Vi liền có chút cúi đầu ủ rũ
Lữ Bố không để ý đến hắn, một đường không nói chuyện, khi trở lại Trường An thì chuyện đại hôn của Quách Gia và Thái Diễm đã kết thúc từ lâu, nhưng đúng là hắn đã gặp một người mà mình không muốn gặp nhất gần đây
Trong sân Thái úy phủ, Điển Vi nhìn Mã Siêu trên mặt còn vết máu bầm chưa tan hết, hơi kinh ngạc nói: "Bị người đánh à
Ai đánh
Mã Siêu hiện giờ, cho dù là Điển Vi cũng không nắm chắc thắng, có thể đánh hắn đến thê thảm thế này, ngoài Lữ Bố ra, Điển Vi thật sự không nghĩ ra người khác
Mã Siêu lúng túng cười, chuyện này còn phải tìm hiểu trước khoa cử, hắn với Lữ Linh Khởi vốn dĩ rất hợp nhau, nhưng cha mẹ đã định, môi chước chi ngôn, chuyện này cuối cùng có thành hay không, kỳ thực không phụ thuộc vào việc hai người có nguyện ý hay không, mà là do Lữ Bố và Mã Đằng quyết định
Lữ Linh Khởi muốn tham gia khoa cử, nhìn bản lĩnh của mình, Mã Siêu liền tranh thủ thời gian này, một đường chạy về Kim Thành
Mã Đằng hai năm qua sống ngày càng thoải mái
Trước đây Lữ Bố bình định Tây Lương, chính sách định ra là hòa hợp người Khương và người Hán, không còn phân biệt đối xử, mà cả hai bên cũng có nền tảng dung hợp, chữ nghĩa, cách nói đều không khác nhau là mấy, Lữ Bố lúc trước đến Lũng Tây, coi như đã đánh cho người Khương phục rồi, nhưng việc cai trị lại không hề dễ dàng
Đặc biệt là sau khi Trương Liêu cùng Triệu Vân khai phá triệt để Tây Vực, Tây Lương vốn hoang vu nhờ các thương nhân Tây Vực và hào thương Quan Trung qua lại mà dần dần trở nên phồn hoa
Nhưng cũng vì thế mà mâu thuẫn trước đây tập trung vào việc canh tác ruộng đồng và nguồn nước cũng dần dần chuyển sang việc buôn bán, mâu thuẫn lớn thì không có, nhưng mâu thuẫn nhỏ thì không ít
Nhưng vì Lữ Bố đi rồi, các quan chức phụ trách xử lý mâu thuẫn giữa người Khương và người Hán theo chủ ý của Lữ Bố mà cơ bản có thể xử lý công bằng, tuy nhiên cũng vì con đường tơ lụa mà có vài cuộc phản loạn, chủ yếu là người Khương muốn được hòa nhập vào Đại Hán nhưng lại không muốn nộp thuế, cách làm ở đây là trực tiếp xóa hộ tịch, nếu không muốn nộp thuế, vậy thì đừng hòng hưởng lợi
Đã như thế, không còn là người Hán, các thương nhân Tây Vực tự nhiên sẽ không giao dịch với họ, hơn nữa trên quan đạo chính quy cũng không có chỗ cho bọn họ, thời gian dài dần, những người này nhìn thấy người cùng tộc ngày xưa dần giàu lên, còn mình thì vẫn như trước đây, dù không thay đổi gì, nhưng điều đáng sợ nhất của con người là so sánh, người khác tốt hết cả rồi, chỉ có mình là không, thà là tất cả đều không tốt còn hơn, cuối cùng vẫn là ảo não quay về, đồng ý nộp thuế
Cũng có một số người ngoan cố không muốn quy hóa, nhưng những người này đều ở nơi xa xôi, khó bề quản lý, nha thự không quản được, bọn họ bình thường cũng sẽ không đến gây chuyện, với những người này, Mã Đằng cũng lười quản
Theo Tây Lương dần dần bình ổn và sự phồn hoa mà con đường tơ lụa mang lại, vị trí Kim Thành Thái thú của hắn cũng tự nhiên như nước lên thuyền lên, hai năm nay thực sự đã phát tướng không ít, tâm trạng cũng cơ bản duy trì ở trạng thái vui vẻ, mãi cho đến khi con trai trở về
Kỳ thực Mã Siêu trở về cũng không có gì, cha con nhiều năm không gặp, Mã Đằng vẫn rất nhớ Mã Siêu, vốn định lần này trở về, cha con sẽ tâm tình hàn huyên, nhưng câu đầu tiên Mã Siêu nói ra, đã khiến Mã Đằng choáng váng
"Cha, con muốn kết hôn
Không thừa lời vô ích, cũng chẳng có tình cảm cha con cảm động lòng người, chỉ có sự khao khát đối với phái nữ
Muốn phụ nữ
Mã Đằng cau mày, cảm giác ấm áp trong lòng tan đi quá nửa, khôi phục cảm giác uy nghiêm của người cha, nâng chén trà lên thuận miệng nói: "Theo tuổi mà nói, Mạnh Khởi cũng đến tuổi nên kết hôn rồi, nhưng không cần phải vội như vậy, Mã gia ta cũng là danh gia vọng tộc, không phải ai muốn trèo cao cũng được, là con gái nhà ai dụ dỗ con vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Loại phụ nữ này, dù có vào cửa cũng chỉ làm thiếp
Thân phận hậu duệ Phục Ba không hề được nhắc đến, Mã Đằng hiện là Thái thú Kim Thành, Mã Siêu cũng là tướng lĩnh đắc lực bên cạnh Lữ Bố, tiền đồ vô lượng, chuyện cưới vợ này khác với cưới vợ lẽ, phải cực kỳ cẩn trọng
"Linh Khởi, chính là con gái của chúa công
Mã Siêu không hiểu nhìn phụ thân, sao lại bảo là quyến rũ
Có sao
Hình như không có mà, hơn nữa lại để con gái chúa công làm thiếp, cha mình từ khi nào trở nên to gan như vậy
"Phụt~" Ngụm trà vừa uống vào trong nháy mắt phun ra ngoài, Mã Đằng ngơ ngác nhìn Mã Siêu: "Người phương nào!
"Linh Khởi, con gái của chúa công
Mã Siêu khẳng định nói
Mã Đằng đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng lên, nhìn xung quanh một lượt, trong ánh mắt kinh ngạc của Mã Siêu, lão nhấc một cây roi ngựa lên, liền quất tới tấp vào Mã Siêu
"Cha, người làm gì vậy
Mã Siêu nhìn phụ thân mình, vô cùng khó hiểu
"Nói, có phải là lừa con gái của chúa công
Ngươi thật là to gan
Mã Đằng không nói một lời cứ thế vụt roi, tức giận mắng: "Ngươi đúng là gan lớn bằng trời, con gái của chúa công mà cũng dám lừa gạt
"Chúng ta là tình nguyện cả hai bên
Mã Siêu bất mãn cải chính
"Ta nhổ vào
Mã Đằng một cước đạp lên người Mã Siêu, đạp cho hắn ngã nhào xuống rồi điên cuồng quất: "Cha ngươi đây là người từng trải, tưởng rằng ta không biết trong bụng ngươi đang nghĩ gì à
Ngươi đê tiện, nói, có phải đã chiếm thân thể người ta rồi không
"Không có, cha, người nghĩ con thành người phương nào vậy
Mã Siêu vội vàng lăn lộn chạy ra ngoài phòng, bất mãn nhìn Mã Đằng
"Ngươi cho rằng cha ngươi không có tuổi trẻ à
Ngươi tưởng ngươi là làm sao ra đời hả!
Mã Đằng nổi giận gầm lên một tiếng, đuổi theo đánh: "Nhưng con gái của chúa công không giống, chuyện này là muốn hại cả nhà ta tan nát cửa nát nhà tan đấy
Mã Siêu cố sức muốn giải thích, nhưng giờ phút này Mã Đằng nào chịu nghe, cứ thế cuồng nộ đánh Mã Siêu một trận, sau đó nói: "Được, ta tự mình dẫn ngươi về Trường An chịu tội, đến lúc đó chúa công muốn giết muốn làm gì tùy ý, đừng hòng trốn, để khỏi liên lụy cả nhà
"Cha
Mã Siêu có chút đau đầu, lão già này sao cứ không chịu nghe người ta nói hết câu vậy
Mã Đằng nào chịu để ý đến hắn, sai người lấy dây thừng ra, trói Mã Siêu chặt chẽ vào cột
"Mạnh Khởi à, đừng trách cha vô tình, chỉ là chuyện lần này quá lớn, ai mà chẳng biết chúa công đối với tiểu thư cưng chiều biết bao, mà con lại dám..
"Chúa công đều đã biết, lần này con trở về, chính là muốn để người cầu hôn
Mã Siêu ngắt lời Mã Đằng, hướng Mã Đằng gào lên
Mã Đằng: "..."