Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 375: Đặc thù yêu cầu




Chương 375: Yêu cầu đặc biệt
“Chúa công, ngài tìm ta?” Mã Siêu nhìn thấy Lữ Bố, ít nhiều vẫn có chút lúng túng, càng lúng túng chính là, hắn không biết nên gọi Lữ Bố là chúa công hay nhạc phụ, từ khi cưới Lữ Linh Khởi, chúa công kiêm nhạc phụ dường như liền không còn đối mình hòa nhã, đương nhiên, cũng không tỏ vẻ ác ý
“Vùng Nam Dương, ta đã cho người tiếp nhận ngươi.” Lữ Bố nhìn Mã Siêu
“Mặc cho chúa công sai bảo.” Mã Siêu dù không cam lòng, nhưng vẫn cúi đầu nói
Lữ Bố nhìn Mã Siêu, ánh mắt hòa hoãn hơn một chút, nói: “Nếu ngươi chỉ là một tướng dưới trướng ta, bây giờ bản lĩnh cũng không tệ, trận chiến ở Nam Dương tuy có sai lầm, nhưng ứng biến vẫn coi là đúng lúc, cũng có chút đảm đương, có điều…”
Mã Siêu mong chờ nhìn Lữ Bố
Lữ Bố suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng làm tướng thì đủ, còn chưa đủ sức một mình trấn giữ một phương.”
“Xin mời chúa công chỉ giáo!” Mã Siêu nào còn nghe không hiểu ý của Lữ Bố, đây là muốn dạy bảo mình đây mà
“Thống lĩnh quân đội đánh trận, xem xét binh pháp từ xưa đến nay, đều đã đạt tới mức tối cao, còn ngươi kém cũng không phải ở chỗ này.” Lữ Bố lắc đầu: “Có vài thứ, đã hiểu thì là đã hiểu, người ngoài dạy không được ngươi.”
“Vậy…” Mã Siêu không rõ, nếu không dạy được, nói với mình những lời này có ý nghĩa gì
“Linh Khởi có thai.” Lữ Bố nói một câu khiến Mã Siêu khó hiểu, nhưng theo ngay sau đó là niềm vui như phát điên
Lữ Bố hiển nhiên sẽ không nói bậy, hoặc người khác không biết, nhưng Mã Siêu thì biết rõ Lữ Bố có một thân y thuật có thể so với bậc thầy hàng đầu đương thời, nếu hắn nói có thai, thì Linh Khởi nhất định có thai, tuy rằng không biết vì sao Lữ Bố lại nói chuyện này vào lúc này, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sự hưng phấn của Mã Siêu
“Có nguyện ý vì mẹ con nàng, làm bất cứ chuyện gì không?” Lữ Bố nhìn Mã Siêu đang vui mừng điên cuồng, hơi nhíu mày, nhưng cũng không hề trách mắng
“Dạ.” Mã Siêu nói như chuông reo: “Dù là núi đao biển lửa, mạt tướng cũng nguyện.”
“Đi ăn xin đi.” Lữ Bố gật đầu nói
Mã Siêu: “…”
Ánh mắt mờ mịt nhìn Lữ Bố, vò vò tai, hắn hoài nghi mình có phải nghe nhầm không, một hồi lâu sau, Mã Siêu mới nhìn Lữ Bố nói: “Chúa công là nói..
Ăn xin?”
“Không sai!” Lữ Bố nhìn Mã Siêu: “Ngươi có bằng lòng không?”
“Mạt tướng đồng ý.” Mã Siêu hít sâu một hơi, trong mắt đã có lửa giận, nhìn Lữ Bố nói: “Nhưng chúa công có thể cho mạt tướng biết, vì sao?”
Biết ngươi không vừa mắt ta, cũng đâu cần làm nhục ta như vậy
“Lấy một tháng làm hạn định!” Lữ Bố nhìn Mã Siêu nói: “Ngươi muốn đáp án, một tháng sau ta sẽ cho ngươi, nhưng hiện tại không thể nói, trong một tháng này, ngươi không được nhận bất kỳ sự giúp đỡ của người quen nào, không được tìm thợ khéo, chỉ có thể đi ăn xin, không được dùng võ nghệ gây thương tổn bất cứ ai, dù đối phương trêu chọc ngươi, càng không được tiết lộ thân phận của mình với bất kỳ ai, làm được không?”
Mã Siêu nhíu mày: “Mạt tướng có thể không đi không?”
“Đương nhiên.” Lữ Bố gật gù, thái độ rất ôn hòa: “Chuyện này, không có bất kỳ ép buộc nào, ngươi cũng không cần lo lắng ta sẽ vì thế mà trách phạt ngươi.”
Mã Siêu nghĩ ngợi một chút, nói: “Chúa công, vậy là có chuyện gì cần mạt tướng phải đi làm sao?”
“Không phải, cho ngươi đi ăn xin, không có bất cứ nguyên nhân gì.” Lữ Bố lắc đầu: “Ngươi chỉ cần yên ổn làm một kẻ ăn mày, chỉ cần có thể làm đủ một tháng, thì coi như ngươi đã vượt qua thử thách, đương nhiên, trong một tháng này, bất cứ lúc nào, chỉ cần ngươi đồng ý từ bỏ, thì cũng có thể.”
Mã Siêu không hiểu, việc này có ý nghĩa gì
Hắn không tin nhạc phụ mình chỉ vì ghét mình mà làm nhục mình như vậy, không cần thiết, thật như vậy thì đã không gả con gái cho hắn có phải hơn không
Mã Siêu tuy sợ Lữ Bố, nhưng trong xương cũng có ngạo khí, chỉ cảm thấy một luồng tức giận xông thẳng lên đầu, lập tức đã định xoay người rời đi, nhưng ngay lúc xoay người, trong đầu không khỏi thoáng qua hình ảnh của Linh Khởi và ánh mắt mong chờ của nàng
“Mạt tướng đồng ý!” Mã Siêu hít sâu một hơi, cúi đầu nói, đồng thời trong lòng oán hận mà mắng vợ mình một câu, vì không để nàng khó chịu, chồng ngươi đã hy sinh quá nhiều rồi
“Rất tốt, chuyện này chỉ có ngươi biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết được, về phía Linh Khởi, ta sẽ nói với nàng rằng ngươi được phái đi làm việc, sau một tháng sẽ về.” Lữ Bố nhìn Mã Siêu, phản ứng này, vẫn coi như thỏa mãn, nhưng tiếp theo một tháng mới là trọng điểm
Để bảo vệ sự riêng tư cho Mã Siêu, chuyện này Điển Vi không thể biết, nếu Điển Vi biết, Giả Hủ, Quách Gia chắc chắn sẽ biết, sau đó sẽ càng nhiều người biết, đã như thế, thì Mã Siêu nếu không vượt qua được ải này thì phế đi là cái chắc
Ngay sau đó, Lữ Bố tự tay cải trang cho Mã Siêu, bỏ đi bộ gấm vóc, thay bằng vải thô, búi tóc cũng cố ý làm rối chút, còn những thứ khác, Lữ Bố không quan tâm
Sau đó, đợi đến đêm, Lữ Bố đưa Mã Siêu ra khỏi phủ: “Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”
Mã Siêu trầm giọng gật đầu, lần này cũng không hành lễ với Lữ Bố, trực tiếp hòa vào trong bóng đêm
Ăn xin
Mã Siêu mờ mịt nhìn thành Trường An dưới màn đêm, trước đây cảm nhận về bóng đêm và cảm giác lúc này có vẻ khác biệt, không giống ở chỗ nào, hắn cũng không biết, cứ vô định đi lang thang trên đường phố Trường An, bất giác đã đi đến cửa nhà mình
Nhìn ngôi nhà chỉ cách gang tấc, Mã Siêu do dự một chút, nghĩ đến ước định với Lữ Bố, thở dài, vẫn không gõ cửa, khoảnh khắc gõ cửa, mình coi như thua
Tuy kính trọng Lữ Bố, nhưng chuyện này, hắn không muốn thua, dù hắn không biết làm như vậy có ý nghĩa gì, nhưng ánh mắt khinh miệt sâu sắc của Lữ Bố đã đả kích Mã Siêu, cho dù là nhạc phụ cũng không được, hắn phải tranh giành chút thể diện này
Nhưng không về nhà… Có thể đi đâu
Mã Siêu vô định đi lung tung quanh các con phố, rất nhanh đã gặp phải đội quân tuần đêm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ăn mày đi về phía nam chợ, sao nửa đêm còn lang thang ở đây?” Tướng sĩ tuần đêm bất mãn nhìn Mã Siêu
Cho dù là thành Trường An, cũng có người ăn mày, hết cách rồi, chính sách liên hôn của Lữ Bố lại gần dân, thời đại này, khó tránh khỏi vẫn có ăn mày, hoặc là người tàn tật, hoặc là không được chia đất, chờ triều đình lần sau phân phối, triều đình đối với những người ăn mày này cũng hết sức khoan dung, dù sao trước mắt thực sự không có cách nào sắp xếp được
Mã Siêu nghe vậy, xoay người đi về phía nam, đêm đã khuya, cũng không còn gì sôi động về đêm, dù gì cũng phải có chỗ đặt chân
“Thật là, chắc là từ Quan Đông tới, đến một câu cảm ơn cũng không biết, haizz ~” Tướng sĩ tuần đêm thấy ăn mày xoay người rời đi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, trong giọng nói mang theo vài phần ghét bỏ
Mã Siêu thân thể cứng đờ, hắn chưa từng phải chịu loại nhục nhã này
Còn cảm ơn… Thôi, cứ tìm chỗ trước đã
Nghĩ đến ước định với Lữ Bố, Mã Siêu bỏ qua, im lặng cúi đầu bước đi, trên đường đụng phải ba đội tuần tra thành vệ, cuối cùng cũng tìm được chỗ tập trung của đám ăn mày ở nam chợ, nơi đó là nơi tế tự, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đi ngang qua, lúc đó sạch sẽ tinh tươm, đúng là không nghĩ đến đến buổi tối lại tập trung nhiều ăn mày như vậy, hơn nữa lại không ai xua đuổi, vì sao không đuổi đi
Mã Siêu không hiểu lắm, vừa tới gần đã cảm thấy một mùi hôi thối xộc lên, hòa lẫn mùi mồ hôi, mùi chân…
Năm đó doanh trại trong hãm trận doanh kỳ thực cũng đầy loại mùi mồ hôi này, nhưng khi đó mỗi ngày cơ bản là bị luyện đến sắp tàn phế rồi mới về, sao mà quan tâm được những thứ đó
Bây giờ lâu như vậy rồi, đa số thời gian đều quen sống trong nhung lụa, đột nhiên trở lại hoàn cảnh này, lập tức làm sao mà chịu nổi
Càng đi vào trong, mùi này càng nồng nặc
“Huynh đệ, chạy cái gì, nằm xuống ngủ đi, có thể đỡ hao chút sức lực.” Một tên ăn mày đá vào hắn nói
Mã Siêu tìm một hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn một chỗ ở cửa ngồi xuống, hắn ăn đồ ăn sáng xong thì không ăn gì nữa, vốn là định tối về cùng vợ con ăn cùng, ai ngờ… Cảm giác đói bụng không ngừng thôi thúc hắn, vậy chắc là hắn từ khi sinh ra đến giờ có không nhiều lần được trải nghiệm đói bụng như vậy, cuộc sống như thế, hắn phải chịu đựng cả một tháng, đây mới chỉ là ngày đầu tiên, không, đây là buổi tối đầu tiên, Mã Siêu đã có cảm giác muốn bỏ trốn
Trong nhà hương thơm ngào ngạt, chăn êm nệm ấm, so với chỗ này, quả thực như thiên đường
Nhưng cuối cùng Mã Siêu vẫn kìm nén được sự xúc động, trở về… thì thua, hắn không muốn bị Lữ Bố coi thường, im lặng dựa vào cửa, lấy quần áo làm gối mà ngủ
Hôm sau, trời vừa sáng, Mã Siêu bị người đạp tỉnh, vừa mở mắt, trong mắt hiện lên một vẻ uy nghi, lạnh lùng đánh giá đám ăn mày trước mắt
“Ối, ánh mắt này, cũng thật là đáng sợ!” Tên ăn mày to cao cầm đầu đúng là bị bộ dạng kia của Mã Siêu dọa cho phát sợ, dù sao Mã Siêu cũng là người từ trong vạn quân giết ra, trong nháy mắt đó hai mắt phát ra sát khí, đừng nói người thường, ngay cả mấy võ tướng yếu ớt cũng phải run sợ
Mã Siêu dần tỉnh táo lại, bên ngoài trời chưa sáng hẳn, gió lạnh buổi sáng có chút buốt xương
Im lặng đứng dậy, Mã Siêu không thèm để ý đám ăn mày này, chuẩn bị rời khỏi chỗ này
“Đứng lại!” Tên ăn mày cầm đầu bị Mã Siêu làm cho sợ hết hồn, nhưng lại không thấy Mã Siêu có hành động khác, cảm thấy mất mặt, kéo vai Mã Siêu lại
“Chuyện gì?” Mã Siêu quay đầu lại, nhìn vẻ mặt rối bời kia đã thấy một trận ghét bỏ, chỉ muốn trốn hắn cho xa một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Sách ~” Tên ăn mày đi vòng quanh Mã Siêu mấy vòng, trên dưới đánh giá hắn: “Ta thấy các hạ không giống người trong nghề của chúng ta lắm nha!”
“Ăn mày cũng coi là nghề sao?” Mã Siêu ngạc nhiên nhìn đối phương nói
“Đó là đương nhiên.” Tên ăn mày nhìn Mã Siêu nói: “Ta thấy ngươi trắng trẻo, chắc là vừa gặp tai ương phải không
Còn có chút ngạo khí của con nhà gia thế.” Mã Siêu ngạc nhiên nhìn hắn: "Con nhà hào cường cũng đi ăn xin
"Chỗ khác thì hiếm, nhưng Quan Trung bên này..
ta thấy nhiều rồi, con nhà hào cường như các ngươi sa cơ lỡ vận, đa phần đều thế..
Ăn mày thừa lúc Mã Siêu đang chăm chú nghe, đột ngột giơ chân đạp về phía Mã Siêu
Mã Siêu là ai
Bản năng đã định phản đòn, nhưng trong đầu lại vang lên lời Lữ Bố, không cho phép dùng vũ lực, động tác khựng lại
Trong chớp mắt, hắn bị ăn mày đạp trúng, nhưng Mã Siêu vẫn không nhúc nhích, chính ăn mày lại không đạp được Mã Siêu, mà mất thăng bằng, mông ngã ngồi xuống đất, khiến đám ăn mày xung quanh cười ồ lên
"Ngươi dám đánh trả!
Mã Siêu: "..
Hắn cảm thấy mình đói hoa mắt mới nán lại nghe tên ăn mày này nói nhảm, lập tức quay người rời đi
"Coi như ngươi chạy nhanh đấy
Ăn mày cũng nhận ra Mã Siêu không dễ chọc, hừ lạnh một tiếng, nhưng không đuổi theo dây dưa tiếp
Đám ăn mày khác thấy hết trò vui, xuýt xoa một hồi, rồi tan tác cả đám, miếu thờ này ngày thường chẳng ai đến, nhưng ban ngày sẽ có người đến quét dọn, để lúc dùng không giống cái ổ ăn mày, bọn họ cũng phải đi mưu sinh, Mã Siêu cũng bắt đầu cuộc hành trình ăn mày chính thức của mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.