Chương 376: Cái gì cũng không dễ dàng
Trường An có bốn chợ, theo những năm này Trường An càng ngày càng phồn hoa, kinh triệu doãn cũng từ từ gia tăng đối với thành thị quy hoạch, cái này vốn hỗn tạp bốn chợ Trường An cũng dần tách ra, tỷ như chợ Bắc bình thường đều lấy buôn bán hàng hóa lớn làm chủ, thanh lâu lớn nhất Trường An ở chợ Đông, chợ Tây lấy những hiệu ăn, trà lầu tao nhã làm chủ, đương nhiên, hiệu ăn, trà lầu ở chợ nào cũng có, chỉ là chợ Tây tương đối xa hoa, đối tượng cũng là quan chức, kẻ sĩ, nhà giàu có những người vung tiền như nước
Còn về chợ Nam so với ba chợ khác thì ít đi chút tao nhã, nhưng có thêm chút khói lửa, cũng là nơi có diện tích lớn nhất trong bốn chợ, ở đây đồ ăn đều là lấy ăn vặt làm chủ, bánh bao ven đường, mì sợi, bánh hấp, bánh ngọt các loại, không đắt mà mùi vị cũng không tệ
Đa số ăn mày khu vực hoạt động cũng ở chợ Nam, cũng là nơi mà Lữ Bố bọn họ thích đến nhất trong ngày thường, ba chợ khác không có loại khói lửa này của chợ Nam
Giữa trưa, Mã Siêu có chút đói bụng không nhúc nhích nổi, nhìn đủ loại đồ ăn ven đường, trong bụng thèm thuồng không ngừng giục hắn tìm đồ ăn, nhưng Mã Siêu một xu dính túi không có, muốn ăn nhưng không được, chỉ là nhìn chằm chằm đồ ăn mà ánh mắt có chút tỏa sáng
"Ngươi rốt cuộc có mua hay không
Ông lão bán bánh hấp thấy Mã Siêu nhìn chằm chằm bên này cả buổi, nhưng vẫn chưa mua, hỏi mấy lần mà hắn cũng không nói gì, dần dần mất kiên nhẫn, dùng giọng Xuyên Thục nói
Mã Siêu liếm môi một cái, yên lặng lắc đầu, lời xin ăn mấy lần đến yết hầu, cuối cùng vẫn không nói ra được
Quần áo hắn tuy rằng thô ráp, nhưng da dẻ trắng nõn, nhìn thế nào cũng không giống ăn mày, tự nhiên không ai xem hắn là ăn mày
Ục ục ục ~
Tiếng bụng kêu trầm thấp vang lên, Mã Siêu xoay người chuẩn bị rời đi, ở đây chờ càng lâu sẽ càng đói bụng
Lang thang vô định ở khu phố chợ Nam, mấy lần dừng chân, nhưng chung quy không nói được lời xin ăn, cuối cùng, Mã Siêu tìm một chỗ ngồi xuống, tắm nắng
Đói bụng quá một trận rồi, rốt cuộc không còn đói bụng như vậy nữa, Mã Siêu liền như thế nhắm mắt lại, chỉ một lúc liền ngủ thiếp đi, giấc ngủ này ngủ một mạch tới chiều tối, ở bên giếng đá trong chợ uống no, ngày đầu tiên ở trong chợ cuối cùng cũng qua đi
Hay là cứ vậy kiên nhẫn chịu đựng một tháng, chúa công dường như cũng không nói một tháng này phải sống thế nào
Cứ vậy an ủi mình, Mã Siêu không đi miếu tế tự, chỉ nằm ở góc rìa đường ngủ một đêm, nơi này so với trong miếu lạnh hơn nhiều, thêm vào một ngày chưa ăn gì, cho nên giấc ngủ của hắn không được ngon giấc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngày thứ hai, chỉ uống một bụng nước mà Mã Siêu đã cảm thấy cả người có chút vô lực, lỗ mũi phập phồng toàn là mùi thơm nức mũi truyền đến xung quanh, mấy lần lấy hết dũng khí muốn đi xin ăn, cuối cùng vẫn không kéo xuống được cái mặt này, thế là lại ngủ một ngày dưới ánh mặt trời, ngủ dưới ánh mặt trời đúng là rất thoải mái
Ngày thứ hai liền như thế bị Mã Siêu chịu đựng qua, nhưng đến ngày thứ ba, hắn thực sự không thể chịu đựng được nữa, cảm giác đói trong bụng làm hắn nhìn thấy ai cũng muốn ăn, chút lý trí còn sót lại để hắn không có hành động cướp giật
Ngơ ngơ ngác ngác đi trên đường, đột nhiên, một quán hàng rong hấp dẫn sự chú ý của Mã Siêu, mấy người khách tính tiền rời đi, nhưng trên bàn vẫn còn rất nhiều đồ ăn chưa ăn, hai mắt Mã Siêu tỏa sáng, đi tới cầm lấy đồ ăn còn lại ăn ngay
"Ngươi là ai vậy
Ai cho phép ngươi ăn
Người làm đang định dọn dẹp, nhìn thấy tên ăn mày đột nhiên xông ra cầm đồ ăn ăn liền, nhất thời bất mãn, đưa tay muốn đuổi
"Ấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông chủ quán ngăn lại, ở chợ Nam thì quán này cũng xem như hiệu ăn không nhỏ, ông chủ quán là người Tịnh Châu, thân hình cao lớn, cũng khá phóng khoáng: "Ta thấy vị tiểu huynh đệ này không giống ăn mày, chắc là gặp rủi ro, Lý Chính ta đang thiếu người chạy bàn, tiểu huynh đệ nếu không chê, ở đây giúp vài ngày, không chỉ cung cấp cơm đủ ăn mỗi ngày, một ngày còn cho ngươi mười lăm đồng tiền nữa, thế nào
Mã Siêu có chút xấu hổ phát hiện, mình thế mà đã động lòng, dù sao cũng là con cháu Phục Ba, hiện giờ lại là con rể của Thái úy, mà lại bởi vì một ngày có cơm ăn cộng thêm mười lăm đồng tiền mà động lòng
Nói ra ai tin
Nhưng Lữ Bố đã nói rõ rồi, chỉ cho phép xin ăn, không cho phép làm việc, Mã Siêu sự động lòng vừa dấy lên liền bị đè xuống, vồ lấy bốn cái bánh bao xoay người chạy
"Này, ngươi cướp đoạt trắng trợn thế hả, đứng lại cho ta, nếu không ta sẽ báo quan
Người làm giận dữ, muốn đuổi theo, lại bị ông chủ quán ngăn lại
"Thôi đi, chỉ là tới ăn thừa, cũng chưa có đòi hỏi gì vô lễ, chắc là một kẻ sĩ gặp rủi ro, không sao, mấy ngày nữa sẽ ngoan ngoãn thôi, sau này nếu rảnh, thì dọn chậm chút, hắn muốn tới ăn thì cứ cho hắn ăn, cũng vừa tiện không phải đổ đi
Ông chủ lắc đầu nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ngài nói xem, mấy kẻ sĩ này cũng lạ thật, trai tráng khỏe mạnh, tay chân đầy đủ, không còn gia thế, như thể không làm được việc gì vậy
Người làm vừa dọn dẹp vừa càu nhàu nói
Ông chủ lắc đầu, thở dài nói: "Nói thì dễ nghe thế thôi
Mã Siêu điên rồi giống như vừa chạy vừa nhét bánh bao vào miệng, cho đến khi nhét hết cái cuối cùng, thấy không ai đuổi theo mình, mà người xung quanh đều theo bản năng tránh mình ra, lúc này mới im lặng ngồi bên lề đường, nhai bánh bao trong miệng, ánh mắt lại có chút cay cay
Hai ngày sau đó, ngày nào Mã Siêu cũng sẽ chạy tới bên đó lượn một vòng, thấy có ai ăn thừa thì nhào tới cướp, người làm quán kia cũng không đuổi theo hắn nữa, phát hiện này ngược lại khiến Mã Siêu có chút ngại đi
Liên tục hai ngày có đồ ăn, Mã Siêu cũng không còn khó chịu như hai ngày trước nữa, nhưng vẫn thích ở những nơi có nhiều ánh nắng để sưởi ấm
"Tặc ~" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Mã Siêu ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt co rụt lại, là Điển Vi cùng một người mặt báo mắt tròn đang một mặt ghét bỏ nhìn hắn, chúa công đã dặn, không được để người quen nhận ra, lập tức hắn muốn trốn đi
"Ngươi nói sao người trẻ tuổi bây giờ thế
Tay chân đầy đủ mà lại làm ăn mày, ở Trường An này, chỉ cần chịu khó chút thì không đến nỗi chết đói, Dực Đức ta nói cho ngươi biết, gặp những người già trẻ nhỏ thì cho ăn là được, nhưng những kẻ trẻ tuổi thế này, chết đói cũng đáng đời, đừng có cho chúng nó
Điển Vi lại ngăn tay đang muốn cho đồ của Trương Phi
Thì ra là Điển Vi mang Trương Phi đi dạo chợ, Trương Phi thấy một người ăn mày, không nhịn được muốn cho chút đồ, liền bị Điển Vi ngăn lại
Ý của Điển Vi là gì
Chẳng lẽ chúa công bảo hắn thấy mình thì làm như không thấy
Mã Siêu có chút không hiểu nhìn Điển Vi kéo theo một người mặt báo mắt tròn hùng hổ bỏ đi, vẻ mặt đầy nghi hoặc
Theo bản năng sờ sờ mặt, nhưng cảm giác đầy mặt toàn là dầu mỡ, còn có cả râu ria đâm vào tay, Mã Siêu sững sờ, vội tìm chỗ có nước soi lại, ngơ ngác nhìn hình ảnh trong nước, thấy tóc tai rối bời, râu ria xồm xoàm, đâu còn phong độ của Cẩm Mã Siêu ngày xưa
Đừng nói Điển Vi, giờ phút này có lẽ cả cha ruột của hắn cũng không nhận ra hắn nữa
Mã Siêu đột nhiên cười khổ một tiếng, vì sao mình lại lưu lạc đến mức này
Rốt cuộc thì chúa công muốn hắn đến xin ăn để làm gì
Tuy không rõ, nhưng đại khái vì không ai nhận ra mình, trong lòng không hiểu sao lại thấy thoải mái hơn chút, hai ngày nay hắn cũng thấy những ăn mày khác đi xin ăn, tìm cái bát vỡ, lại tìm chỗ ngồi xuống, xin thì nếu không ai cho, thì chỉ cúi đầu bưng bát, lại dùng những lời van xin thương xót, chỉ trong nửa ngày, cũng có người ném cho hắn một đồng ngũ thù
Mà cái đồng ngũ thù duy nhất kia, còn bị một kẻ đi ngang qua thuận tay cuỗm đi mất
Mã Siêu tức giận, định ra nói lý lẽ thì bị một gã ăn mày đi ngang qua ngăn lại
"Làm ăn mày thì phải có giác ngộ của ăn mày, ta thấy ngươi xin ăn nửa ngày rồi, làm gì có ai xin ăn như ngươi
Ăn mày nhíu mày nhìn Mã Siêu
Mã Siêu nhận ra người này, chính là kẻ ăn mày ngày đó ở ngoài miếu muốn dạy dỗ mình, lúc này dường như không nhận ra hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài nói: "Gọi ta một tiếng đại ca, ta dạy cho ngươi cách ăn xin
"Cái này mà cũng phải học
Mã Siêu khinh thường nói
"Hừ ~" Ăn mày không vui: "Nhìn cho kỹ
Nói xong, nhận lấy bát vỡ của Mã Siêu, phù phù một tiếng quỳ xuống đất, thấp giọng khóc nức nở, một ông lão đi ngang qua, thấy hắn khóc đáng thương liền ném cho hắn một đồng tiền đồng
"Các vị phụ lão hương thân, tiểu nhân gặp thiên tai, lưu lạc Quan Trung, cha chết rồi, mẹ chết rồi, vợ con nương tựa nhau cũng không còn, bây giờ còn một con trai đang bị bệnh nặng nằm trên giường, van xin các vị phụ lão..
Một hồi than khổ kể nghèo, Mã Siêu cũng tin, thậm chí có chút xấu hổ, mà chỉ một lát ăn mày đã kiếm được hơn hai mươi đồng, khiến Mã Siêu có chút ngây người, đến khi người xung quanh vắng bớt, hắn mới mang theo Mã Siêu đến một chỗ khác
"Sao rồi
Ăn mày cười trộm nói
Mã Siêu nghi hoặc nhìn hắn: "Ngươi đang lừa người sao
"Sao lại gọi là lừa gạt được
Cha mẹ ta thật sự chết sớm
Ăn mày nhún vai nói: "Có điều là chuyện rất nhiều năm trước
"Vậy còn con trai ngươi..
Mã Siêu nhíu mày nói
"Ở nhà bà vợ ta trông, qua vài năm nữa, ta định xem có thể đưa nó vào lớp học không, bát cơm này dù gì cũng không phải cái nghề vẻ vang gì, nếu có thể, ta cũng không muốn để nó làm
Ăn mày thở dài nói
"Dù sao vẫn là lừa gạt
Mã Siêu khinh thường nói
"Không thì làm thế nào
"Ta mà bằng tuổi ngươi bây giờ, cũng sẽ đi làm một nghề đàng hoàng, nhưng hiện tại, buôn bán nhỏ thì không có vốn, làm thợ thì chưa chắc kiếm tiền nhanh bằng ăn mày
Mã Siêu giật mình trợn mắt nhìn hắn: "Cái này mà là kiếm tiền nhanh
"Như ngươi thì chắc chắn không được rồi
Gã ăn mày chống tay bằng một chân, chân kia duỗi thẳng, vừa nhìn Mã Siêu vừa cười nói: "Sao
Ta dạy cho ngươi cái nghề ăn mày này, sau này ngươi mỗi ngày kiếm được tiền thì chia cho ta ba phần mười
Mã Siêu nhíu mày, vốn định từ chối, nhưng ngập ngừng một chút rồi cũng gật đầu, Lữ Bố không cho hắn làm việc khác, mà cái nghề ăn mày này dường như cũng có chút môn đạo, hắn lại chưa từng nghe qua, còn hơn hai mươi ngày nữa, hắn thực sự không muốn chịu đói nữa, hơn nữa coi như là học thêm được một kỹ năng mới
"Được, hôm nay ta sẽ dạy ngươi nhập môn nghề ăn mày
Gã ăn mày cười nói
"Nhập môn
Mã Siêu nhìn lại mình: "Ta đây không tính là sao
"Muốn vào nghề này, không phải cứ quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù là được
Gã ăn mày cười nói
"Vậy thì phải như thế nào mới coi như nhập môn
Mã Siêu không hiểu
"Muốn vào nghề ăn mày này, đầu tiên ngươi phải học được cái sự mặt dày
Gã ăn mày cười nói
"..
Mã Siêu nhìn gã, không nói gì, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ khinh thường
"Cứ như ngươi ngạo khí thế này, ai sẽ cho ngươi ăn
Lòng người mà, đồng tình kẻ yếu, kính nể kẻ mạnh, nhưng không chịu nổi kẻ yếu hơn mình mà lại kiêu ngạo, muốn kiếm chác từ bọn họ thì phải đặt mình đúng vị trí, ngươi là ăn mày, cái ngươi cần là tiền của họ, sĩ diện có ích gì
Lúc đói đến mức không chịu được, sĩ diện có cho ngươi no được không
Gã ăn mày liên tiếp hỏi làm Mã Siêu á khẩu, chỉ có thể im lặng gật đầu, nhưng mà, lúc hắn đói nhất, sĩ diện dường như cũng không có tác dụng gì thật
"Nói trắng ra, nghề này chính là lấy mặt mũi của mình đổi lấy đồ ăn, đổi lấy tiền
Gã ăn mày dường như rất hiểu đạo lý
Mã Siêu dưới sự thúc giục của gã ăn mày, cộng thêm mấy ngày qua sa sút tinh thần, đúng là có chút bỏ đi lòng tự trọng, cuối cùng cũng mở miệng xin tiền người khác, nhưng lại bị người ta từ chối thẳng thừng
Sắc mặt Mã Siêu có chút khó coi
"Thì người ta từ chối mày là đúng còn gì, mày là ăn mày mà
Trước khi mở miệng đừng hy vọng quá nhiều, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn
Gã ăn mày cười khẽ
Mã Siêu im lặng gật đầu, dáng vẻ cứng đờ đi xin từng người, mỗi ngày kết thúc cũng chỉ kiếm được mười đồng tiền
"Đừng so với ta, người cứu ngươi còn nể mặt mũi ngươi, kiếm được mười đồng là may mắn rồi
Gã ăn mày lắc đầu, từ trong bát lấy ba đồng rồi nói: "Nghĩ xem ta xin thế nào, đừng nói là lừa người, người ta thích chiêu này, nói cho mày biết, trong lòng đám người này không hẳn không biết đó là giả, nhưng thì sao chứ
Họ đang muốn chứng minh mình có lương tâm thôi mà, còn nữa, mày cứ nhắm vào những người hiền lành mà xin, họ dễ mềm lòng hơn
Mã Siêu im lặng gật đầu, trong lòng mơ hồ có chút xúc động, cùng gã ăn mày trở về cái miếu thờ, lần này, mùi hôi thối đã phai nhạt đi rất nhiều, hoặc nói..
hắn đã hòa nhập vào thứ mùi này rồi
Ngày mai lại là một ngày mới, Mã Siêu vuốt ve bảy đồng tiền trong ngực, trong lòng đã bớt đi vài phần hoang mang...