Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 377: Kết thúc




Chương 377: Kết thúc
Mã Siêu dường như đã hơi bắt đầu thích ứng cuộc sống mới, hắn bắt đầu không để ý đến việc mặt có sạch sẽ hay không, dầu mỡ dính đầy bụi bẩn giống như mang cho hắn một lớp mặt nạ vậy, hắn có thể không chút do dự nói ra những lời trái lương tâm mà quá khứ tuyệt đối không nói, tỷ như đem một tên béo ị như lợn béo khoa trương như một công tử tuyệt thế, vì cũng chỉ là hai đồng tiền ngũ thù
Dường như có thứ gì đó trong lòng bị đánh vỡ, đối diện với những lời chửi mắng của người ngoài cũng bắt đầu trở nên không để ý, hắn thậm chí còn có chút hưởng thụ cái cảm giác phóng túng này
Ngày tháng cứ thế trôi qua, mãi đến tận ngày cuối cùng, khi hắn gặp Lữ Linh Khởi cùng Từ Vân đang đi dạo phố
"Linh Khởi tỷ, tỷ đã có thai rồi, sao không thấy rõ gì cả vậy
Từ Vân không nhịn được hiếu kỳ sờ sờ bụng Lữ Linh Khởi
"Đừng nghịch, mới có bao lâu chứ
Lữ Linh Khởi vẫn còn có chút không thoải mái, nhưng ngay sau đó, nàng choáng váng
Mã Siêu cũng choáng váng, vốn tưởng rằng có thể giấu diếm được tất cả mọi người, cho dù Điển Vi có đi ngang qua trước mặt hắn cũng không nhận ra, nhưng khi đối diện với ánh mắt của thê tử, Mã Siêu biết, nàng đã nhận ra hắn
Trong nháy mắt, những xấu hổ ẩn sau lớp bụi bẩn kia dâng lên não bộ, hắn lặng lẽ cúi đầu, tránh mặt hai người rồi nhanh chóng rời đi
Thì ra, mình không hề kiên cường và không quan tâm như mình tưởng tượng
Hiện tại hắn có thể đối diện với tiếng cười nhạo của Điển Vi, đối mặt với sự sỉ nhục của người xa lạ, nhưng lại không thể chịu đựng ánh mắt thân thiết của người yêu
Hắn rất khó chấp nhận việc gặp mặt thê tử trong hình dạng này
Bước chân ngày càng nhanh hơn, mãi đến khi chạy thục mạng, cũng không biết đã chạy bao lâu mới dừng lại, chỉ là mờ mịt nhìn xung quanh
Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng của một tháng hẹn ước, Mã Siêu lặng lẽ ngồi ở một góc tường, sau khi bình tĩnh lại, bỗng cảm thấy có chút mông lung
Ở một bên khác, Lữ Linh Khởi sau khi thấy Mã Siêu rời đi thì đột ngột đứng lại
"Sao vậy
Từ Vân nghi hoặc nhìn Lữ Linh Khởi
"Có chút không khỏe, ta đến chỗ phụ thân một chuyến
Lữ Linh Khởi lắc đầu nói
Từ Vân lo lắng gật đầu, che chở Lữ Linh Khởi, cảnh giác nhìn xung quanh, hễ có ai đến gần là lập tức nhe răng ra, dữ tợn khiến người đi đường không hiểu gì
Nếu là ngày thường, Lữ Linh Khởi sẽ thấy buồn cười, nhưng hôm nay, nàng thực sự không cười nổi, tâm sự nặng nề đến phủ Lữ, Lữ Bố đang ngồi uống trà cùng Điển Vi, thấy con gái trở về thì hơi nghi hoặc
"Cha, con gái có vài lời muốn nói với phụ thân
Lữ Linh Khởi nhìn Lữ Bố nói
"Ừm
Lữ Bố gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Điển Vi
Điển Vi hiểu ý, đứng dậy xua hết đám tỳ nữ, gia đinh ra ngoài, sau đó mới quay trở lại ngồi xuống
Lữ Linh Khởi: "..
"Ngươi cũng ra ngoài
Lữ Bố có chút cạn lời nhìn Điển Vi
"Ta..
Điển Vi chỉ vào mình, sau đó nhìn về phía Lữ Linh Khởi
"Chuyện riêng tư một chút, mong điển thúc thứ lỗi
Lữ Linh Khởi cúi người nói, người nhà họ Lữ chưa bao giờ xem Điển Vi là hạ nhân hoặc là người ngoài
"Ồ ~" Điển Vi bất đắc dĩ đứng dậy, rung đùi đắc ý bước ra ngoài: "Hài tử lớn ~"
"Nói đi
Lữ Bố từ lâu đã nhận ra con gái tâm trạng không ổn, dường như có ẩn oán khí, lo lắng nàng động thai khí
"Mạnh Khởi rốt cuộc đã đi đâu
Lữ Linh Khởi nhìn Lữ Bố nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Hắn đi tìm ngươi
Lữ Bố nheo mắt lại, nhìn về phía con gái
Lữ Linh Khởi lắc đầu, uy nghiêm của phụ thân đúng là đáng sợ, nhưng là con gái, Lữ Linh Khởi từ nhỏ đã miễn dịch với uy nghiêm của phụ thân: "Vừa rồi ở chợ nam nhìn thấy một người, tuy rằng chưa quen biết nhau, nhưng chắc chắn là Mạnh Khởi
Lữ Bố nhìn con gái, cười nói: "Con đang trách vi phụ sao
"Không dám, chỉ là vì sao
Lữ Linh Khởi khó hiểu nhìn cha mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Hắn là phu quân của con, nếu như tình nguyện bình thường, làm con rể của nhà họ Lữ, cả đời cùng con trải qua những ngày tháng bình yên, vậy vi phụ sẽ không làm vậy
Lữ Bố nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Nhưng hắn có phải là người như vậy không
Lữ Linh Khởi lắc đầu, phu quân của nàng có chút giống phụ thân từ nhỏ, bắt hắn an phận ở nhà e là không thể
"Nhưng hắn là con rể của Lữ Bố ta, bất luận là vào triều làm quan, hay là dẫn quân ra trận, bất kỳ sai sót nhỏ nào đều sẽ bị người phóng to thậm chí dùng để tiêu diệt hắn thậm chí cả vi phụ
Lữ Bố thở dài nói: "Kẻ địch chưa chắc đã đứng ở đối diện, cũng có thể sau lưng con, con hiểu chứ
"Phụ thân đã nói, người đời không thể quá hoàn mỹ
Lữ Linh Khởi cau mày nói
"Đó là đương nhiên, nhưng liệu hắn có thể tha thứ cho chính mình không
Lữ Bố cầm chén trà đã không còn chút trà nào nhìn về phía Lữ Linh Khởi nói: "Giống như chén trà này, hắn uống, nhưng ta nói uống là rượu, ở trong triều, không được dùng võ, vậy hắn làm sao chứng minh được đây là trà chứ không phải rượu
Lữ Linh Khởi hơi nhíu mày, chuyện này khó nói, tính tình của phu quân nàng có thể chấp nhận bị đánh bại, nhưng tuyệt đối không chịu nhận oan ức
Nhưng đồ đã uống vào bụng rồi, sao mà chứng minh
Mổ bụng xẻ dạ dày ra sao
Lữ Linh Khởi không hiểu, ngẩng đầu nhìn phụ thân: "Nếu là phụ thân, sẽ làm thế nào
"Cái gì làm thế nào
Lữ Bố hỏi ngược lại
"Nếu có người oan ức phụ thân, phụ thân sẽ làm gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Linh Khởi hỏi
"Nếu đối phương chỉ là hề, vậy rất đơn giản, moi mắt hắn ra cho hắn thấy rõ
Lữ Bố lạnh nhạt nói
"Phụ thân biết, ý con không phải vậy, nếu đối phương không thể dùng sức mạnh được, nên làm thế nào
Lữ Linh Khởi cau mày nói
"Không thể dùng sức mạnh sao
Lữ Bố nâng chén trà lên nói: "Vậy thì tha
"Tha
Lữ Linh Khởi mờ mịt nhìn Lữ Bố
"Đúng vậy, tha
Rất nhiều chuyện, lúc đó có thể không nhìn rõ, nhưng giả chung quy là giả, sau một thời gian, hoặc là bị cháy nhà thì chuột lộ mặt, hoặc là dần dần phai nhạt, như chén này là trà hay rượu có gì khác biệt chứ
Sau một thời gian, nó cũng chỉ là nước tiểu, ai còn để ý
"Đơn giản vậy thôi sao
Lữ Linh Khởi kinh ngạc nói
"Đơn giản sao
Lữ Bố lắc đầu: "Vậy thì xem con có thể tha được không, trong thời gian này sẽ có vô số người mượn chuyện này để tức giận con, khiêu khích con, sỉ nhục con, liệu phu quân của con có chịu được không
Chắc chắn là không thể
Lữ Linh Khởi tự nhiên biết tính tình phu quân của mình, nóng nảy như lửa, không màng hậu quả, cũng hiểu được vì sao Lữ Bố lại làm vậy, đại khái cũng giống như lúc trước để họ đi bắn cung mưu sinh, nhưng hình như có gì đó không giống
Cô cau mày nhìn Lữ Bố nói: "Nhưng nếu như chúng ta có thể sống bình thường được thì hà cớ gì lại phải để hắn hành khất
"Người này có thể làm được việc lớn bao nhiêu thì trong lòng sẽ chịu được oan ức bấy nhiêu
Lữ Bố lắc đầu nói: "Mạnh Khởi không giống như các con, các con trước đây còn chưa hình thành một nhận thức hoàn chỉnh về vạn vật trên đời, vẫn còn đang tìm hiểu thế giới này
Nhưng hắn tuy xuất thân không phải danh môn, nhưng chưa bao giờ phải chịu oan ức, từ nhỏ nghe, thấy, và trải qua đã hình thành nhận thức của riêng hắn về đất trời, nhưng nhận thức của hắn về đất trời lại quá nhỏ bé, quá hẹp hòi, rất dễ thỏa mãn
Lữ Bố vừa nói, vừa nâng bình trà trên bàn lên, nhìn Lữ Linh Khởi nói: "Như ấm trà này, cho dù tinh mỹ đến đâu, có thể chứa đồ đến đâu thì đều có hạn
Nếu hắn chỉ là một vị tướng, bản lĩnh bây giờ đã đủ, nhưng nếu hắn không cam chịu bình thường, những thứ này không đủ
Vậy phải làm sao mới có thể chứa được nhiều thứ hơn
Lữ Linh Khởi lắc đầu, dường như hiểu ra điều gì đó, nhưng nàng không chắc chắn
"Đập vỡ nó đi
Lữ Bố vung tay lên, ấm trà vỡ tan, Lữ Bố nhìn con gái nói: "Không còn ấm trà này nữa, trời đất sẽ nằm trọn trong lồng ngực
"Hành khất là có thể đập vỡ nó
Lữ Linh Khởi không hiểu nói
"Vậy con nói ấm trà của hắn là làm bằng cái gì
Lữ Bố hỏi ngược lại
"Kiêu ngạo
Lữ Linh Khởi nghi ngờ nói
"Không sai, kiêu ngạo khiến người không chịu nhìn xuống, hắn khác các con, tự cao là hậu duệ của Phục Ba, trong lòng có ngạo khí cực mạnh, hơn nữa lại bộc lộ ra ngoài, không biết thu liễm
Tính cách của hắn, chỉ cần người có chút kiến thức cũng sẽ nhìn thấu ngay, mà bản thân lại không hay biết
Không phải nói người không thể kiêu ngạo, chỉ là có một số thứ, chỉ khi con hoàn toàn buông bỏ nó, nó mới thực sự thuộc về con
Lữ Bố thở dài: "Những hành động đó của hắn đã theo hắn bao lâu rồi
Cha hắn dùng gậy cũng không đánh tỉnh hắn, muốn hắn tỉnh ngộ, có lẽ phải đến lúc phạm phải sai lầm không thể bù đắp thì mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ
So ra thì một tháng làm hành khất này, chẳng lẽ khiến con trai của ta chịu thiệt thòi sao
Lữ Linh Khởi lắc đầu, nhưng trong lòng nàng xót xa là thật
"Nam nhân, buông được cái mặt mũi, mới có thể gánh nổi trách nhiệm, hắn muốn một mình chống đỡ một phương, ngẩng cao đầu trước mặt con, bước đi này nhất định phải trải qua
Nếu không… Mấy năm sau, tình cảm trong lòng dần nhạt phai thì cái cảm giác ngột ngạt đến từ vi phụ sẽ ép nát gia đình của con
Lữ Bố nhìn con gái, lắc đầu cười nói, tuy không thoải mái nhưng con gái đã lập gia đình, đương nhiên ông hy vọng con gái có thể sống lâu dài, êm ấm hạnh phúc
Hơn nữa, Mã Siêu quả thực là một mầm non tốt, Lữ Bố không thể để hôn sự này phá hủy hắn
Dù sao, hai người kết hợp là do tình cảm chứ không phải lợi ích, đây cũng là điểm mà Lữ Bố coi trọng
Một cuộc hôn nhân như vậy trong thời đại này thật sự rất hiếm có
"Hắn..
khi nào mới có thể trở về
Lữ Linh Khởi do dự một chút, dò hỏi
"Ngày mai
Lữ Bố cười nói
"Ngày mai
Lữ Linh Khởi kinh ngạc nhìn Lữ Bố
"Kỳ hạn một tháng đã tới, ngày mai là ngày cuối cùng
Vi phụ cũng muốn xem thử trong một tháng qua, hắn đã tiến bộ như thế nào
Con cứ về nhà chờ đợi đi, ngày mai sẽ rõ thôi
Lữ Bố cười nói
"Con gái cứ ở lại bồi mẫu thân
Lữ Linh Khởi lắc lắc đầu, hiếm khi trở về nhà mẹ đẻ, tự nhiên không muốn nhanh như vậy đã phải trở lại
Xích Khuyển nhìn thấy tiểu chủ nhân trở về, hưng phấn ở bên cạnh tiểu chủ nhân vòng tới vòng lui, bạch ly theo Lữ Linh Khởi cùng đi mã gia, Xích Khuyển lại không đi, đoạn thời gian này, thật sự là khiến nó nhớ nhung hỏng rồi
Lữ Bố nhìn con gái rời đi, nhìn một chút cái ấm trà vỡ, bưng chén trà lắc lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài, đã đến lúc nhìn xem cô gái tế của mình như thế nào rồi
Một tháng kỳ hạn đã tới, mục đích cũng đã đạt được, Lữ Bố cũng không cho rằng nhất định phải đến đúng thời hạn mới được
Nhìn thấy Mã Siêu, hắn đang ăn một bát cơm thừa, thấy Lữ Bố rõ ràng có chút ngẩn ra, không biết nên nhận hay là không nên nhận
"Đi thôi, trước tiên đi dọn dẹp một chút, quần áo mang cho ngươi rồi
Lữ Bố ném cho hắn một cái bọc
"Không phải ngày mai sao
Mã Siêu nghi ngờ nói
"Tính từ đêm ngươi rời đi, canh giờ đã đến rồi, đi thôi, cùng ta đến chỗ nhà tắm ngâm mình một chút
Lữ Bố chắp hai tay sau lưng rời đi, Mã Siêu vội vàng đứng lên đuổi theo
Trường An có nhà tắm, không nhiều, nhưng khá được người ưa chuộng, kỳ thực gia đình giàu có đều có, chỉ là Quan Trung hai năm qua giàu có, thương mại thịnh vượng sau mới bắt đầu xuất hiện ở dân gian…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.