Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 399: Cuối cùng quật cường




Chương 399: Cuối cùng quật cường
Đá văng, đất tung tóe, toàn bộ Tây Môn đều bị đục khoét trăm ngàn lỗ chỗ
Trương Hợp che chắn Điền Phong lui vào trong thành, cửa thành đã hư hại không thể tả, xiêu vẹo như thể sắp đổ sập bất cứ lúc nào
“Người đâu!” Trương Hợp gọi một đội thân vệ tới, nhìn về phía Điền Phong nói: “Tiên sinh, ngoài thành có thể có phục binh, nhưng ở lại đây thì không còn cơ hội may mắn
Xin tiên sinh đi trước, về bẩm chúa công tình hình trận chiến nơi này, không phải do mạt tướng bất tài mà thực sự là…” Nói đến đây, Trương Hợp cũng không biết nên nói thế nào, trận chiến này không thể dùng hai chữ uất ức để hình dung, vốn tưởng rằng có liên nỗ đối phó quân Quan Trung thì không đến nỗi thảm hại như trước, ai ngờ vũ khí mới của đối phương còn đáng sợ hơn, chính diện tác chiến thì căn bản không có sức đánh trả chút nào, như vậy thì làm sao mà đánh được
Điền Phong lắc đầu, phủi đất cát trên đầu, nhìn xung quanh, không chỉ tường thành xiêu vẹo, rất nhiều nhà trong thành cũng bị đá của đối phương phá hủy, vô số dân chúng hoảng sợ tán loạn, quân đội trong thành cũng vậy
“Tuấn Nghệ theo ta trở về, nếu không có ngươi thì lão phu không tập hợp được quân sĩ, Bạch Mã này đã tan, không cần thiết ở lại đây chịu chết!” Điền Phong nói với Trương Hợp
Trương Hợp cười khổ: “Nếu không có mạt tướng cản trở thì tiên sinh e là càng khó thoát thân, kính xin tiên sinh nhanh chóng trốn về Nghiệp Thành, chúa công có thể không có Trương Hợp, nhưng không thể không có tiên sinh!” Ta trở về thì có ích lợi gì
Điền Phong nghe vậy liền thở dài, thực lực mà quân Quan Trung lần này phô ra khiến người ta cảm thấy bất lực, không giống mười năm trước, mười năm trước Lữ Bố tuy bại Viên Thiệu, nhưng không có ý chiếm Ký Châu, Điền Phong suy đoán rằng Lữ Bố lúc trước không đủ nhân tài cai trị, dù có chiếm được Ký Châu cũng không có người cai quản, còn bây giờ Lữ Bố chủ động gây hấn, xem ra không chỉ muốn đánh bại Viên Thiệu mà còn muốn chiếm cả Ký Châu
Loại cung nỏ như lôi đình kia còn chưa nghĩ ra cách giải, giờ lại đối mặt với máy bắn đá tầm bắn vượt quy tắc này, Điền Phong nhất thời không nghĩ ra được kế sách nào
“Mau đi đi.” Trương Hợp cho người hộ tống Điền Phong từ cửa đông đi ra, sợ kỵ binh địch đánh úp nên Trương Hợp điều hết kỵ binh ra ngoài thu hút sự chú ý của quân địch, còn Điền Phong thì ẩn trong một đội tinh nhuệ rời khỏi thành, thẳng hướng Nghiệp Thành
“Ầm ầm ~” Ngay lúc Trương Hợp vừa tiễn Điền Phong, cửa thành và cả tường thành phụ cận ầm ầm đổ sụp, bụi mù mịt mờ, vô số mũi tên nhọn phá không lao tới, tiếp theo đó là những tiếng nổ liên tiếp, hiển nhiên đối phương lại dùng loại cung tên như lôi đình kia
Trương Hợp chỉ có thể cố gắng kìm quân lùi vào tác chiến trong ngõ
Hoa Hùng vung quân xông vào, thấy quân địch rút vào đường phố thì sắc mặt trầm xuống, Lữ Bố từng có lệnh nghiêm không được giết hại dân lành sau khi phá thành, liền ra lệnh: “Thu hồi Lôi Thần nỗ, dùng liên nỗ bắn!” Ngay lập tức, nhiều đội quân sĩ Quan Trung đổi liên nỗ, nhanh chóng chiếm lĩnh các vị trí cao, đồng thời tiến hành bao vây tiêu diệt những quân Ký Châu còn sót lại trong thành
Thực tế, quân Ký Châu lúc này cũng không hề ít, còn nhiều hơn quân Quan Trung đã vào thành, nhưng sĩ khí đã tan tác, không ít người vẫn còn hoảng loạn
Thông thường sau khi thành bị phá, quân giữ thành cơ bản sẽ tan rã, chỉ là hôm nay Trương Hợp đã liệu trước không giữ được cửa thành nên đã rút vào thành trước để chuẩn bị, cộng thêm số quân Ký Châu trong thành còn nhiều, nên vẫn có khả năng phản kháng, có điều sĩ khí đang giảm, phần lớn ở trạng thái hỗn loạn hoặc tháo chạy
Dưới những hỏa thần pháo và lôi thần nỗ đáng sợ như thiên uy kia, cảm giác tuyệt vọng không chỉ riêng Trương Hợp và Điền Phong cảm nhận, mà những quân sĩ bình thường còn cảm nhận sâu sắc hơn, vỡ trận đã xảy ra từ lâu, Trương Hợp lúc này không quản được nữa, dẫn người chiếm các vị trí cao trong ngõ phố, giao chiến với quân Quan Trung
Hoa Hùng nhiều lần vung quân muốn tiêu diệt nốt đám phản kháng này nhưng đều bị Trương Hợp dẫn quân chạy mất
Nhất thời, Hoa Hùng hận không thể có thể đem hỏa thần pháo kéo vào bắn nát đối phương
“Trước hết đừng để ý đến bọn chúng, thu hàng những ai có thể hàng!” Từ Thứ vào thành thấy tình hình, biết không thích hợp đánh mạnh vào lúc này, liền sai người đi khắp nơi kêu gọi đầu hàng
Quân Ký Châu trong thành sớm đã mất hết vía vì hỏa thần pháo và lôi thần nỗ, lại thêm Từ Thứ cho người dùng lôi nổ uy hiếp, rất nhiều quân Ký Châu không thể trốn chạy đã lựa chọn bỏ vũ khí đầu hàng
“Đại gia yên tâm, chúng ta là quân đội triều đình, không giết hàng, cũng không làm hại dân chúng, chỉ cần chịu bỏ vũ khí, sẽ được bảo toàn!” Các tướng lĩnh hô lớn khắp nơi, càng làm quân Ký Châu tan rã ý chí, lần lượt xin hàng
Từ Thứ thì cho người đưa đám quân đã hàng ra ngoài thành trước, đến chập tối thì quân Ký Châu đã bị đưa ra thành hết, chỉ còn Trương Hợp dẫn hơn nghìn quân phòng thủ ở một khu ngõ phố, dựa vào nhà cửa và liên nỗ, Hoa Hùng tấn công mấy lần đều không vào được, ngược lại mất không ít quân
“Nguyên Trực, ta thấy dân chúng cũng chẳng còn bao nhiêu, hay là cứ dùng lôi nổ đi thì hơn!?” Thấy trời sắp tối hẳn, mà trời tối lại khó đánh
Từ Thứ lắc đầu, lúc phá thành thương vong là khó tránh, nhưng giờ đại cục đã định, làm vậy là không cần thiết
“Trước tiên cứ đi gọi hàng đã!” Từ Thứ nhìn con hẻm đối diện, trầm giọng nói
“Vô ích thôi, người này dùng binh rất giỏi, ta gọi mấy lần rồi hắn vẫn không đầu hàng.” Hoa Hùng lắc đầu, nếu không có những thần binh như hỏa thần pháo, lôi thần nỗ thì hắn khó lòng đánh bại được Trương Hợp này, huống chi còn lấy ít thắng nhiều
“Tướng quân cứ sai người đi gọi đi.” Từ Thứ nói
Ai ~ Hoa Hùng thở dài, liền sai hai tên tướng hàng đi gọi hàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Trương tướng quân, hết cứu rồi, hà tất phải cố thủ
Bây giờ tướng sĩ trong thành đều hàng rồi, tướng quân có yêu cầu gì cứ nói với mạt tướng, mạt tướng nguyện thay chuyển đạt!” Trên nóc một ngôi nhà, Trương Hợp nghe cái giọng Ngụy quận lưu loát kia thì mặt lạnh tanh, giương cung lên, nhắm thẳng về nơi giọng nói phát ra
“Vút ~” Mũi tên nhọn xé gió, cắm phập vào một cột gỗ, làm tên tướng hàng Ký Châu kia hết hồn, đó rõ ràng là câu trả lời của Trương Hợp, hai người không dám nhiều lời, vội vã bỏ chạy
“Ta đã nói hắn sẽ không hàng mà!” Hoa Hùng nói với Từ Thứ
“Đã vậy…” Từ Thứ nhìn hai tên tướng hàng Ký Châu kia, mỉm cười nói: “Phiền hai vị tướng quân đi thêm một lần nữa.” “Tiên sinh, không phải chúng tôi không muốn đi, chỉ là Trương tướng quân xem chừng muốn chống đến cùng rồi, hai người chúng tôi đi thêm mười lần, trăm lần chắc cũng vô ích.” Hai tên tướng hàng có chút khó chịu, vị quân sư này có phải là muốn giết chết hai người bọn họ không
Hay là bọn họ đắc tội rồi
“Hai vị tướng quân hiểu lầm rồi, lần này đi không phải chiêu hàng.” Từ Thứ mỉm cười nói
“Không phải chiêu hàng, vậy là…” Hai người không hiểu nhìn Từ Thứ
“Đại chiến có thương vong là điều không thể tránh khỏi, nhưng trước mắt đại cục đã định, ta chủ trương lấy nhân đức, không đành lòng dân chúng chịu khổ, nếu Trương tướng quân cố ý muốn đánh thì cũng được, chỉ là hy vọng Trương tướng quân nghĩ đến dân lành trong thời loạn này kiếm sống không dễ, thả dân lành ra trước đi, rồi sau đó chúng ta quyết một trận tử chiến cũng không muộn.” Từ Thứ nói câu cuối rất nghiêm túc
“Tiên sinh nhân nghĩa!” Hai tướng lĩnh nghe vậy, vội thi lễ, yêu cầu này không quá khó, lập tức từ biệt Từ Thứ và Hoa Hùng, run rẩy lần nữa trở về thành
“Trương tướng quân, lần này chúng ta đến không phải để chiêu hàng
Chỉ là quân sư có lời, nếu Trương tướng quân nhất định muốn tử chiến, chúng tôi cũng bằng lòng, chỉ là một khi động thủ, dân chúng thì sao
Xin Trương tướng quân thả dân chúng lui khỏi nơi này, đến lúc đó đôi bên tái chiến không muộn!” Giọng nói hào sảng vang vọng trong buổi tối nhập nhoạng, Trương Hợp đang chuẩn bị bắn giết hai người thì lưỡng lự, các tướng sĩ xung quanh cũng trầm mặc, tuy rằng đều là thân tín của Trương Hợp, nhưng trong cảnh tuyệt vọng, khó tránh khỏi có chút dao động, huống chi yêu cầu này của quân Quan Trung khiến họ có chút xúc động
Là tướng sĩ Ký Châu, bảo vệ dân Ký Châu vốn là trách nhiệm của họ, giờ phải nghe người khác nói ra, ít nhiều làm cho người ta có chút hổ thẹn
Những dân chúng đang trốn trong các căn nhà nghe được lời này cũng dần an tâm hơn, thoáng chốc có thêm thiện cảm với đám tướng sĩ Quan Trung phá Bạch Mã thành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đem hai người đó đến đây!” Một lát sau, Trương Hợp mới sai người mang hai người đó đến
Hai người lần thứ hai nhìn thấy Trương Hợp, dù sao cũng hơi lúng túng, dù sao ngay ở mấy canh giờ trước, bọn họ vẫn là thuộc hạ của Trương Hợp, bây giờ lại thành đối địch, đối mặt ánh mắt lạnh lùng của Trương Hợp, cả hai người đều không dễ chịu, thấy Trương Hợp thật lâu không nói lời nào, một người rốt cục không nhịn được: "Mạt tướng biết tướng quân khinh thường hai bọn ta, mạt tướng cũng không nói cái gì lý do đường hoàng, lão mẫu trong nhà mạt tướng đã gần sáu mươi, vợ sinh một trai một gái, mạt tướng hôm nay nếu phải chết ở đây, lão mẫu không ai phụng dưỡng, con cái sợ cũng sẽ bị người ức hiếp, vợ chắc chắn sẽ bị người khác cướp đoạt, mạt tướng muốn sống
Lời này nghe qua có vẻ rất ích kỷ, nhưng ai mà không như vậy
Lời của vị tướng lĩnh kia, khiến cho không ít tướng sĩ xung quanh đều sụp đổ, có người khóc nức nở khe khẽ
"Càn rỡ, đến lúc này còn dám làm loạn quân tâm
Trương Hợp biến sắc, rút kiếm chỉ vào người này nói
"Tướng quân, không phải mạt tướng làm loạn quân tâm, chỉ là trận chiến này đánh tới bây giờ còn có gì tốt để đánh
Hơn nữa, quân Quan Trung chính là binh mã triều đình, lần này Thái úy cũng là đích thân xuất chinh thay mặt thiên tử, chúng ta tính là gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cần gì phải tử chiến
Lời đã nói đến mức này, vị tướng lĩnh kia cũng không thèm để ý nữa, cổ cứng lên nói: "Tướng quân cũng biết, sau khi quân đội triều đình hợp nhất đầu hàng, chuyện đầu tiên chính là động viên dân chúng, đối với dân chúng không hề tơ hào xâm phạm, trong quân ta có mấy người làm được
Có đội quân nhân nghĩa như vậy, mạt tướng cảm thấy Thái úy so với Đại tướng quân mạnh hơn quá nhiều
Tướng sĩ Ký Châu không giống với tướng sĩ Quan Đông, tướng lĩnh thì còn tạm, nhưng phần lớn tướng sĩ đều là chiêu mộ mà đến, thời gian huấn luyện không lâu, quân kỷ dù được huấn luyện cũng tuyệt không nghiêm minh như quân Quan Trung, mà việc cướp bóc dân chúng cũng không phải là không xảy ra, về quân kỷ, quân Quan Trung mạnh hơn quân Ký Châu không biết bao nhiêu
"Cút
Trương Hợp tức giận hừ một tiếng, nhưng cũng không giết hắn
Hai tên hàng tướng vái chào Trương Hợp, xoay người nhanh chân rời đi
"Tướng quân
Một tên thân vệ nhìn về phía Trương Hợp
"Theo lời bọn họ nói, đưa dân chúng nơi này đi trước..
Nói được một nửa, Trương Hợp nhìn mọi người, thở dài nói: "Các ngươi cũng đi đi
"Tướng quân sao không đi cùng chúng ta
Chỉ một câu nói này, cũng đã nói rõ tâm tư của bọn họ, hiển nhiên không ai đồng ý thực sự tử chiến
"Ai..
Trương Hợp cười khổ một tiếng, không trả lời, chỉ khoát tay nói: "Đi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.