Chương 401: Nghiệp thành Việc Nghiệp thành bị đánh chiếm có thể nói là một sự bất ngờ, người đánh chiếm Nghiệp thành, vừa không phải Mã Siêu đang giao chiến với Viên Hi ở U Châu, cũng không phải Hoa Hùng và Từ Thứ đang đại chiến với chủ lực của Viên Thiệu, mà lại là Lữ Ung, người mà Lữ Bố sắp xếp ở Thượng Đảng
Trước kia Lữ Bố để Lữ Ung đến Thượng Đảng, cũng không kỳ vọng con trai mình có thể lập được công lớn gì, dù sao thiên phú của Lữ Ung không phải ở trên chiến trường, chỉ là trận đại chiến này, Lữ Bố muốn cho con tham dự một chút, nên sắp xếp ở Thượng Đảng, phụ trách chuyện thuyết phục Hắc Sơn tặc
Bất kể là Lữ Bố hay Viên Thiệu đều không để ý đến Lữ Ung, mà Lữ Ung sau khi đến Thượng Đảng, liền cùng Trương Yến của Hắc Sơn tặc đạt được liên lạc
Trương Yến trước đây kỳ thực đã quy phục Lữ Bố, có điều chỉ là trên danh nghĩa quy phục, Lữ Bố cho Trương Yến một chức giáo úy, cũng đáp ứng cho Trương Yến một ít lương thực để chống đỡ, còn Trương Yến thì chỉnh hợp Hắc Sơn tặc, chuyển Hắc Sơn tặc vào Thượng Đảng, làm cho nhân khẩu ở Thượng Đảng thêm đông đúc
Lữ Ung đến đây, chính là để chỉnh hợp Thượng Đảng, cũng không nghĩ đến chuyện động binh
Nhưng lần này, Trương Yến cùng Hách Chiêu đồng thời phát hiện, việc Viên Thiệu thiết lập phòng bị ở khu vực Chương Thủy có hơi lỏng lẻo
Trong Thái Hành bát hình, Chương Thủy là con đường quá bạch hình, từ Thượng Đảng có thể theo bạch hình đến thẳng Nghiệp thành, trước đây Viên Thiệu ở đây thiết lập một đội nhân mã phòng bị Lữ Bố đi qua Thái Hành bát hình, bạch hình này rộng chỉ khoảng một trượng, đội quân lớn muốn đi qua, rất khó không bị phát hiện, cũng chính vì điều này, ngay từ đầu, Lữ Ung liền không nghĩ đến chuyện có thể đánh đến
Nhưng mà lần này, Trương Yến và Hách Chiêu sau khi điều tra, phát hiện các tướng sĩ của Viên Thiệu canh giữ ở bạch hình có lẽ vì lâu ngày không chiến, sinh lòng lười biếng, phòng ngự tương đối yếu ớt, vì vậy hai người trước sau khuyên Lữ Ung xuất binh, nếu có thể thuận lợi đi ra từ đó, liền có thể đến thẳng Nghiệp thành, Lữ Ung ở đây, có ba mươi khẩu hỏa thần pháo cùng ba trăm quả đạn đá mà Lữ Bố cho, cùng với ngàn viên bom nổ, nếu vận dụng thích đáng, chưa chắc không thể lập công
Hơn nữa coi như thất bại, rút quân trở về cũng được
Lữ Ung cẩn thận cùng mọi người thương nghị qua sau, quyết định xuất binh, hắn biết mình không có tài năng chỉ huy quân đội, nên chỉ là trên danh nghĩa, thực tế quyền chỉ huy vẫn ở trong tay Hách Chiêu, bạch hình dài tới 150 dặm, ven đường những đoạn hẹp nhất không đủ một trượng, bên Lữ Ung chỉ có ba ngàn nhân mã, khi đại quân tiến lên, gần như nhét kín toàn bộ con đường
Bất cứ quân địch nào phái ra thám báo đến dò xét, bên này đều trốn không thoát, nhưng mà gần mười năm không có chiến sự, các tướng sĩ mà Viên Thiệu sắp xếp ở đây cả ngày trừ ăn ra thì chính là ngủ, lòng cảnh giác từ trong mười năm đó đã hoàn toàn hao mòn, khi đội quân của Lữ Ung đến cách doanh trại phía đông khoảng trăm bước, các quân giữ thành mới như vừa tỉnh mộng, Hách Chiêu giết quân lính tan tác, không tới nửa ngày liền bị đánh tan doanh trại, chật vật chạy trốn về Nghiệp thành
Lữ Ung cũng biết binh quý thần tốc, ra lệnh cho Trương Yến dẫn hai ngàn nhân mã xem có thể thừa lúc hỗn loạn đánh vào Nghiệp thành hay không
Tuy nói Viên Thiệu đã điều đi hơn nửa binh mã của Nghiệp thành, nhưng vì là nơi cơ sở của mình, việc phòng giữ Nghiệp thành tự nhiên không yếu, Trương Yến đánh úp không thành công, chỉ có thể chờ đợi Lữ Ung mang theo ba mươi khẩu hỏa thần pháo và ba trăm quả bom nổ đến
Từ miệng bạch hình đến Nghiệp thành, chỉ có khoảng hơn bốn mươi dặm, nhưng mất tới hai ngày mới đến nơi, ba mươi cỗ hỏa thần pháo đứng ở ngoài thành, cách không tới hai trăm bước
Thẩm Phối sai người dùng các loại tạp vật, tảng đá phá hỏng cửa thành, sau đó liền thấy ba mươi cỗ hỏa thần pháo phát ra từng tiếng nổ vang, thanh thế tự nhiên không bằng một ngàn pháo của Hoa Hùng đồng loạt nổ, uy lực nhưng là không hề yếu, đặc biệt là khoảng cách càng gần hơn, đối với đại đa số người chưa từng trải qua uy lực của hỏa thần pháo mà nói, cảm giác đó như trời đất sụp đổ
Nghiệp thành là nơi mà Viên Thiệu chỉnh trị, sự kiên cố của thành trì tự nhiên không thể so với Bạch Mã, ba trăm quả đạn đá bắn hụt, cũng không thể phá cửa thành, nhưng mà tiếng nổ đã làm tan hết dũng khí của các tướng sĩ giữ thành, các vết rạn nứt như mạng nhện lan tràn khắp trên tường thành, không ít nơi tường chắn mái đều bị phá tan
Dù cho ngừng pháo oanh kích, các tướng sĩ giữ thành vẫn cứ không thể phản ứng lại
Hách Chiêu thấy thế, vội vàng khiến người ta ôm bom nổ xông lên, nhét hai trăm quả bom nổ vào các khe hở của cửa thành rồi châm ngòi
Rầm rầm rầm ~ Theo từng tiếng nổ vang, cửa thành bị nổ tung hoàn toàn, những tạp vật sau cửa thành đều bị sức nổ thổi tung tạo thành khoảng trống, Tây Môn của Nghiệp thành cứ thế mà bị nổ tan tành
"Giết
Hách Chiêu và Trương Dương đồng thời dẫn binh giết vào trong thành, cung nỏ đao thương đều dùng, các tướng sĩ giữ thành đã mất đi ý chí chiến đấu ào ạt bỏ chạy, thêm vào Hách Chiêu thỉnh thoảng khiến người ta dùng bom nổ công kích, càng làm cho các tướng sĩ trong thành chật vật chạy trốn
Thẩm Phối, Tân Bì cùng những người khác tổ chức gia đinh muốn phản kháng, nhưng quân giữ thành của Nghiệp thành đều không phải đối thủ, huống chi những đám người ô hợp chắp vá lâm thời này
Hầu như là dễ dàng tan vỡ, Thẩm Phối chỉ có thể bảo vệ Viên Thượng và những người khác bỏ chạy, Nghiệp thành đến đây hoàn toàn bị Lữ Ung đánh chiếm
Hách Chiêu cấp tốc phái người đi thông báo cho Hoa Hùng, để hắn nhanh chóng phái người đến đóng giữ, đồng thời cũng sai người đi Thượng Đảng triệu tập một nhóm binh mã đến đây
Một trận thảm chiến, tổn thất của bọn họ cũng không ít, chút người và ngựa này nếu Viên Thiệu đánh trở lại, căn bản không giữ được Nghiệp thành
Đừng xem Lữ Ung đánh trận không được, nhưng việc thu phục lòng người thì lại không sai, hắn tập hợp hơn ba ngàn hàng binh của Nghiệp thành lại, hết lòng động viên, lại hạ lệnh an dân, dẫn những người này sửa chữa cửa thành, cùng ăn cùng ở với bọn họ, còn lấy ra không ít tài vật trong kho của phủ Nghiệp thành phân phát cho các tướng sĩ có công, đồng thời, cũng phát cho những người này không ít, để bọn họ động viên gia quyến
Không đến một ngày, những hàng quân này không nói là quay lại đối kháng với Viên Thiệu, nhưng giúp Lữ Ung giữ gìn trị an trong thành thì là quá đủ, Viên Thiệu biết tin Nghiệp thành bị đánh chiếm sau, vội vàng điều binh mã trở về muốn thừa cơ đoạt lại Nghiệp thành, Lữ Ung sai người lấy tất cả bom nổ còn lại ra dùng, liền thấy trong quân Ký Châu dưới thành ánh lửa tán loạn, mười nghìn đại quân tổn thất gần ba ngàn người, nhưng quan trọng nhất chính là, sĩ khí đã bị tiếng nổ làm cho tan nát
Ở một bên khác, Hoa Hùng sau khi nhận được tin tức vô cùng vui mừng, toàn quân truy kích các đội quân lẻ đột kích quấy rối quân mình, liên tiếp phá tan ba tuyến, quân của Viên cuối cùng không thể chống cự, sau khi hội hợp với Viên Thiệu, rút lui về hướng Bột Hải, nơi đó cũng là nơi Viên Thiệu sớm nhất gây dựng cơ đồ
"Công tử, nơi này chính là phủ Đại tướng quân
Ở Nghiệp thành, Lữ Ung đi vào phủ Đại tướng quân dưới sự dẫn dắt của một hàng tướng, lúc đó Thẩm Phối đi gấp, chỉ dẫn theo Viên Thượng rời đi, nhưng gia quyến của viên phủ thì đại thể bị giam giữ, lúc này nhìn thấy đoàn người Lữ Ung đi vào, từng người từng người nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh
"Không biết gia quyến của Viên tướng quân ở đâu
Lữ Ung gật gù, hỏi
"Nô tỳ biết
Một tỳ nữ rụt rè đứng lên, dẫn đường cho Lữ Ung, một đường đi đến một nơi lệch viện, khi nhìn thấy một đám phụ nhân đang khóc thút thít trong phòng
"Ai là người chủ sự ở đây
Lữ Ung nhìn mấy nữ tử đang tụm lại với nhau khóc nức nở, trong phòng chỉ có mấy người này là mặc đồ gấm vóc
"Đây là Thái úy đại công tử, các vị phu nhân, không thể thất lễ
Hàng tướng quát lớn
Mấy nữ tử rùng mình, cuối cùng, một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi bước ra, hướng Lữ Ung thi lễ: "Thiếp thân Lưu thị ra mắt công tử
"Phu nhân không cần đa lễ
Lữ Ung trầm giọng nói: "Cha ta và Bản Sơ công tuy là vì đối địch, có điều đây là chuyện công sự, sẽ không liên quan đến tình riêng, phu nhân không cần phải lo lắng, chỉ là phủ tướng quân này cần phải dọn đi, tại hạ sẽ chọn một chỗ khác để các vị phu nhân ở lại
Viên Thiệu dù sao vẫn chưa chết, những gia quyến này có lẽ sau này sẽ có ích
"Công tử nhân nghĩa
Lưu thị vội vàng thi lễ, dẫn theo mọi người rời đi
Lữ Ung hơi đáp lễ lại, đang muốn rời đi, ánh mắt lại bị một người phụ nữ ở sau Lưu thị hấp dẫn, người phụ nữ này so với những thiếp thị khác thì trẻ hơn không ít, tuy rằng tóc đen che mặt, nhưng cho Lữ Ung một cảm giác khó tả
"Vị này cũng là thiếp thị của Bản Sơ công
Lữ Ung nhìn người phụ nữ này, không nhịn được hỏi một tiếng
"Công tử nói đùa, đây là vợ của con trai thứ hai Viên Hi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lưu thị nhìn người phụ nữ này, lại nhìn ánh mắt của Lữ Ung, nụ cười trên mặt tự nhiên hơn không ít: "Chính là ấu nữ Chân thị của Vô Cực, Trung Sơn
"Thì ra là như vậy
Lữ Ung khẽ gật đầu với Chân thị, lui lại một bước, sai người đưa các nàng đi
"Công tử nếu yêu thích, giữ lại là được
Trương Yến ở một bên cười nói
Lữ Ung lắc lắc đầu, không nói gì thêm, trực tiếp rời đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi Lữ Ung cho người dọn Viên gia gia quyến đi, chiếm cứ phủ Đại tướng quân, liền triệu Hách Chiêu đến nói: "Tướng quân cho rằng, Viên Thiệu kia còn có cơ hội không
"Trận chiến này cơ bản đã xong, vùng phía tây Ký Châu đã là vật trong túi của quân ta rồi
Hách Chiêu quay về Lữ Ung thi lễ nói: "Công tử không cần phải lo lắng, trước đây Viên Thiệu phản công không thể phá thành, tiếp đó, đã không thể có thể đoạt lại Nghiệp thành
"Nói chung cẩn thận không sai, quân chủ lực của ta tới rồi trước, còn muốn làm phiền tướng quân nhiều nhọc lòng
Lữ Ung cười nói
"Công tử yên tâm
Hách Chiêu gật gù, chắp tay thi lễ sau, khom người xin cáo lui
Lữ Ung lại phê mấy phần hồ sơ an dân, trong đầu lại không khỏi hồi tưởng lại nữ tử nhìn thấy ban đêm, không khỏi có chút xuất thần
Bất giác, cũng đã đến chạng vạng, dùng qua món ăn điểm hầu gái đưa tới, Lữ Ung thở dài, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi
"Công tử
Ngoài cửa phòng, vài tên tỳ nữ quay về Lữ Ung thi lễ
"Bọn ngươi là người phương nào
Lữ Ung nhíu mày, hắn không nhớ rõ có muốn tỳ nữ
"Là Chu tướng quân để chúng ta đến đây vì là tặng lễ cho công tử
Vài tên tỳ nữ quay về Lữ Ung thi lễ nói
Chu tướng quân
Lữ Ung nhíu mày, nhưng trong lòng là nghĩ tới điều gì, tim đập không khỏi nhanh hơn, phất tay nói: "Lui ra đi
"Vâng
Vài tên tỳ nữ lần thứ hai thi lễ, xin cáo lui rời đi
Lữ Ung ở trước cửa do dự một chút sau, đẩy cửa bước vào
Quả nhiên, dường như hắn dự liệu, Chân thị ban ngày gặp đang ngồi ở trên giường nhỏ, thấy Lữ Ung đi vào, yên lặng cúi đầu, không nói gì
"Chưa biết phu nhân tên đầy đủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Ung trải qua nhiều, nhưng bởi vì muốn học quá nhiều thứ, vẫn không tiếp xúc nhiều với nữ nhân, giờ khắc này nói chuyện dù sao cũng hơi căng thẳng
"Chân Mật
Chân thị khẽ nói
Đưa tay ra, rồi lại thu hồi lại, Lữ Ung chỉ chỉ giường nói: "Ta muốn nạp ngươi làm thiếp, ngươi có bằng lòng hay không
Chính thê, Lữ Bố sẽ chọn cho Lữ Ung, hơn nữa Chân thị so với hắn lớn gần mười tuổi, phụ thân đại khái là không thể nào cho phép hắn cưới nàng làm vợ
Chân Mật nghe vậy cười khổ một tiếng, nữ quyến chư hầu chiến bại, những chuyện này, lẽ nào mình từ chối sẽ có tác dụng sao
Ngồi quỳ trên giường nhỏ, vẫn chưa nói gì thêm
Lữ Ung hít sâu một hơi, mở hai tay ra nói: "Vì ta cởi áo
Tuy rằng không biết tiếp đón nên làm như thế nào, nhưng trên khí thế không thể yếu, mặc kệ làm cái gì cũng không thể mất khí thế, trước đã có chút rối loạn khí thế
Chân Mật nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, yên lặng thi lễ, đứng dậy giúp hắn cởi áo khoác
"Ngươi cũng cởi
Lữ Ung chỉ chỉ nàng
"Thiếp thân đã ở đây, công tử muốn làm gì, thiếp thân cũng vô lực ngăn cản, cần gì phải làm nhục
Chân Mật cởi áo khoác của mình, làn da óng ánh trong lớp lụa mỏng như ẩn như hiện, có thể rõ ràng cảm giác được hơi thở của nam tử trước mắt bắt đầu trở nên nặng nhọc, nhưng không hề có động tác gì, tựa hồ đang chờ mình tiếp tục động tác, không nhịn được nhỏ giọng phản kháng
Lữ Ung nghe vậy, theo bản năng đưa tay kéo kéo lớp lụa mỏng của nàng, một kéo muốn xem rõ ngọn ngành, sau đó..
"Tiếp theo nên làm như thế nào
Lữ Ung không nhịn được ôm Chân Mật, sau đó có chút mờ mịt
Chân Mật: "..."