Chương 419: Lòng người
"Ra mắt công tử
Từ Thứ nhìn quanh một lượt, quay sang Viên Đàm khẽ cúi người thi lễ
"Người dưới trướng Thái úy, đều vô lễ như vậy sao
Viên Thượng hừ lạnh một tiếng nói
Từ Thứ mỉm cười đáp: "Thiên tử có lễ của thiên tử, chư hầu có lễ của chư hầu, như hôm nay người ngồi trên kia giả chính là Bản Sơ công, tại hạ tự nhiên toàn lễ, chỉ là bây giờ công tử tự hỏi, vẫn tính là chư hầu hay không
"Vì sao lại không tính
Viên Thượng nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ Thái úy đã lấy tước vị của gia phụ
"Cái đó thì chưa, tuy có chút hiểu lầm, nhưng Bản Sơ công chung quy là tứ thế tam công, nếu lấy tước hầu mà luận, Bản Sơ công tất nhiên là chư hầu, nhưng dựa theo tân pháp của triều đình, chư hầu qua đời, con kế thừa tước vị phải giảm đi một bậc, Bản Sơ công tuy là tứ thế tam công, đứng hàng Đại tướng quân, nhưng cũng chỉ tính huyện hầu, tước vị truyền xuống, chính là hương hầu, theo lý mà nói, vẫn có thể coi là chư hầu, nhưng bây giờ không biết tước hầu này là truyền hay là truyền trưởng
Từ Thứ cười hỏi
Tước vị hiển nhiên chỉ có thể truyền cho một người, còn chức quan của Viên Thiệu cũng không có tiền lệ truyền cho con, mà triều đình không chấp nhận chuyện Viên Thiệu được phong tước hầu
Từ xưa đến nay, việc chư hầu chọn người kế vị luôn là đề tài trọng yếu, lập trưởng hay lập thứ cũng không sai, vấn đề hiện tại là Viên Đàm là con trưởng, nhưng vì từng được gả cho huynh trưởng Viên Cơ làm con thừa tự nên về thứ bậc, xuất thân thấp hơn Viên Thượng, mà Viên Thiệu cũng thực sự yêu thích Viên Thượng hơn
Viên Đàm khẽ cau mày liếc nhìn Viên Thượng, Viên Thượng lại lớn tiếng nói: "Đừng vội gây ly gián, từ xưa đến nay, trưởng ấu có thứ tự, tước vị của phụ thân tự nhiên nên do huynh trưởng kế thừa
Từ Thứ nhìn Viên Đàm rồi lại nhìn Viên Thượng, gật đầu cười nói: "Không sai, vẫn là công tử có lòng dạ, khí độ hơn cả Bản Sơ công
So sánh, lúc này đều có thể bị Từ Thứ dùng một câu nói thuyết phục, Viên Đàm thì có vẻ không đáng chú ý
"Tiên sinh không cần nhiều lời, hôm nay tiên sinh đến đây, không phải là chuyên để gây ly gián huynh đệ ta
Viên Thượng nhìn Từ Thứ trầm giọng nói
Từ Thứ gật đầu, hắn chỉ muốn có cái phán đoán cơ bản về hai huynh đệ này, bây giờ đã hiểu rõ tính tình của cả hai người, tự nhiên không cần thiết phải vòng vo nhiều nữa
Ngay sau đó, Từ Thứ cười nói: "Tại hạ đến đây vì chuyện gì, hai vị công tử hẳn rõ ràng, trận đánh đến bây giờ, kỳ thực đã không còn cần thiết tiếp tục đánh nữa, hai vị thật sự cho rằng, dựa vào mấy ngàn nhân mã ở núi này, còn có cơ hội quay đầu lại sao
"Ngày xưa Cao Tổ khởi binh, bên cạnh cũng chỉ có một đám hương dân, binh có mấy ngàn, mà còn có thể cuối cùng càn quét thiên hạ, hôm nay Thái úy tuy thế lớn, Nguyên Trực làm sao biết không có cơ hội lật lại
Điền Phong thấy Từ Thứ hùng hổ dọa người, không nhịn được phản bác
"Tích Cao Tổ thành sự, Bạo Tần vô đạo, hoạn quan lộng quyền, khiến dân chúng thiên hạ lầm than, mới có chuyện khởi nghĩa vũ trang, đó là thiên thời; sau chia được Hán Trung, tuy hẻo lánh nhưng không có ngoại địch, lại có chư hầu Trung Nguyên loạn chiến, đó là địa lợi; ba người không chỉ bên trong có Hàn Tín, Tiêu Hà, Trương Lương chờ lương thần giúp đỡ, bên ngoài có Hạng Vũ bảo thủ, chư hầu không phục, đó là nhân hòa, có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, mới có đại nghiệp bốn trăm năm của nhà Hán, nhưng đúng không
Từ Thứ cũng không hề e dè khi đối mặt với Điền Phong, một danh sĩ vang danh thiên hạ, đối đáp không hề khoan nhượng: "Nhưng bây giờ ta chủ giúp đỡ nhà Hán, trên nhận ủy thác của thiên tử, dưới là lời thỉnh cầu của lê dân, đây là thiên thời vậy; thiên hạ mười ba châu, ta chủ hiện đã độc chiếm chín châu, đại thế đã thành, đây là địa lợi; ta chủ từ Quan Trung khởi binh, tu dưỡng dân sinh, đãi dân như con, tướng sĩ Quan Trung có thể đảm bảo sau khi phá thành, không thương bách tính mảy may, bây giờ Trung Nguyên đánh nhau đã lâu, dân tâm mong ổn định, bách tính hoàn toàn khát khao ta chủ, đây là nhân hòa vậy, thiên thời địa lợi nhân hòa, công tử không có được một cái, xin hỏi tiên sinh, công tử làm sao lật lại
Tử Thụ ở bên nói: "Thiên địa vạn vật, hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, Thái úy bây giờ quả thật thế lớn, nhưng sao biết không phải đã đến hồi mạt lộ
"Tiên sinh nói sai rồi, lấy Tiên Tần làm thí dụ, vì sao nước Đại Tần hùng mạnh mà chỉ được hai đời thì mất
Là bởi vì mất lòng dân, bây giờ dân tâm đều hướng về ta chủ, thì làm sao mới mạt lộ được
Từ Thứ hỏi ngược lại: "Chư vị thiết đừng dùng cái kiểu lý sự của kẻ sĩ nữa, bây giờ thời đại thay đổi, người dưới trướng ta chủ không kể xuất thân, triều đình dùng người mới, lấy đức mà dùng chứ không lấy xuất thân, điểm này, chư vị phải làm rõ
Lần này, sắc mặt của không ít người đều trở nên khó coi, nguyên nhân lớn nhất khiến bọn họ chiến đấu đến giờ mà không chịu đầu hàng là ở đây, những việc gia thế vốn từng là niềm kiêu hãnh, đến chỗ này đều vô dụng, điều này làm sao để họ chấp nhận
"Đã như vậy, chúng ta sao phải hàng
Viên Đàm cau mày hỏi
"Vì sao
Từ Thứ nhìn xung quanh nói: "Câu nói này nên là tại hạ hỏi mới đúng, chư vị thật sự muốn tử chiến đến cùng
Trên núi này, chỉ còn mấy ngàn người, tuy dựa vào địa thế có thể trong một thời gian ngắn khiến quân Quan Trung không công phá được, nhưng dù họ có trữ nhiều lương thảo hơn nữa, cũng sẽ có một ngày cạn kiệt, bây giờ Thanh Châu đã hoàn toàn bị Lữ Bố chiếm đoạt, Tào Tháo thì rõ ràng không đủ sức tới cứu viện, ngoại trừ chờ chết ra, họ không còn kết cục nào khác
Một đám danh sĩ, sống như sơn tặc cướp cỏ, bọn họ chắc chắn đồng ý sao
"Không biết..
Quách Đồ mở miệng, nhìn Từ Thứ cười nói: "Nguyên Trực à, không biết Ôn Hầu muốn đối đãi với ta như thế nào
"Dựa theo phương pháp dùng người mới của triều đình, chư vị có thể vào triều làm quan, về phẩm hàm chức tước, còn cần thi khảo, đại công tử có thể kế thừa tước vị của Bản Sơ công, nếu muốn vào triều làm quan, hoặc vào quân làm tướng, cũng cần phải qua khảo thí
Từ Thứ mỉm cười nói
Quách Đồ gật gật đầu, cái này thì không thành vấn đề, nhưng đợi hồi lâu mà vẫn không nghe thấy đoạn sau, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Từ Thứ: "Chỉ có vậy thôi
"Chỉ có vậy thôi
Từ Thứ gật đầu
Quách Đồ không nhịn được hỏi: "Ruộng đất của người nhà chúng ta thì sao
"Chư vị
Từ Thứ nhìn mọi người, giọng nói lớn hơn một chút, trầm giọng nói: "Tại hạ đến đây chiêu hàng, cũng không phải thật sự bất đắc dĩ, chỉ là cảm niệm một thân tài học của chư vị không dễ, cho nên mới thỉnh chúa công hoãn tiến công, đứng ra đến chiêu hàng, cũng không phải thật sự không có cách nào, nếu để ở trong núi này, đợi đến mùa đông, chỉ cần thêm một trận hỏa hoạn lớn, chư vị cũng chỉ có thể tiếp tục bỏ trốn, mà bỏ trốn đến bao giờ
"Còn về ruộng đất..
Nếu trước đây khi quân ta tấn công, các vị có thể chủ động đầu hàng, và đồng ý làm theo tân pháp của triều đình mà kinh doanh, triều đình đương nhiên sẽ không tham chiếm, nhưng bây giờ các vị đã binh bại, lẽ nào chư vị nghĩ rằng chỉ với mấy ngàn tàn binh mà có thể có tư cách để ta chủ nhượng bộ hay sao!
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vài ba câu nói, nói năng không chút khách khí, hiện tại các ngươi không có con bài thương lượng, coi như các ngươi còn mấy ngàn người thì cũng chẳng khác gì không có gì trong mắt quân Quan Trung, chiêu hàng chỉ là vì ta để mắt tới các ngươi, hi vọng các ngươi đừng không biết điều
Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, người trẻ tuổi này ăn nói thật là không chút khách khí
"Lời đến đây là hết, chư vị suy nghĩ cho kỹ đi, ta có thể làm chủ cho chư vị ba ngày, sau ba ngày, nếu chư vị còn chưa đầu hàng, chúng ta sẽ coi như chư vị muốn tử chiến đến cùng, đến lúc đó đừng trách quân ta vô tình
Từ Thứ không muốn phí lời thêm nữa, để lại một câu xong đứng dậy bỏ đi
Mọi người thấy hướng Từ Thứ rời đi, nhất thời sắc mặt khó coi, không ai nói gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sắc mặt Viên Đàm cũng khó coi, vừa nãy khi song phương giao thiệp, Từ Thứ cũng được, những bộ hạ này của hắn cũng vậy, không ai hỏi ý kiến của hắn, chỉ là bàn điều kiện
Làm sao
Bàn luận xong là trực tiếp đầu hàng luôn à
Phụ thân đã mất rồi, nhưng không có một ai gọi hắn là chủ công, mà chỉ gọi hắn là đại công tử
Trong nhất thời, những bất mãn, oán hận chất chứa không ngừng trào dâng lên từ đáy lòng, không thể nào ngăn cản nổi
"Chư vị cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi
Viên Thượng thấy sắc mặt Viên Đàm không đúng, vội vàng nói với mọi người
Mọi người nghe vậy, lặng lẽ cúi người chào hai người rồi từng người lui đi
"Thật là coi trời bằng vung
Đợi mọi người đi hết, Viên Đàm nghiến răng đập tay lên bàn giận dữ mắng: "Những người này, bây giờ có được mấy người còn coi Viên gia ra gì nữa chứ!
Viên Thượng nghe vậy thì thở dài, xu lợi tránh hại, là lẽ thường của con người, chỉ là biểu hiện vừa rồi của mọi người, thực sự khiến người ta không thoải mái
"Huynh trưởng, lòng người đã tan tác, lời Từ Thứ tuy khó nghe, nhưng cũng là lời thật, bây giờ ngươi và ta huynh đệ đã cùng đường mạt lộ, nếu không đầu hàng, e là dù quân Quan Trung không giết, thì họ cũng chưa chắc sẽ tha cho chúng ta
Viên Thượng thở dài một tiếng
"Vậy ý ngươi là, liền như vậy đầu hàng
Mối thù của phụ thân không báo sao
Viên Đàm nhìn Viên Thượng giận dữ nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Vậy thì làm sao báo
Viên Thượng hỏi ngược lại
Làm sao báo
Khí thế đang ngút trời của Viên Đàm bỗng chốc xẹp xuống, với tình thế hiện tại, mưu sĩ bên cạnh cũng đã bắt đầu nghĩ tới đường lui, khả năng liền mấy ngàn quân cuối cùng này cũng không giữ nổi, nói gì đến chuyện báo thù
Thiên hạ tranh đoạt, sinh tử có an bài của thiên mệnh, lại nói Hàn tướng quân cũng đã nói rồi, phụ thân lúc đó chính là tự vẫn chết
Nói xong lời cuối cùng, Viên Thượng cũng không muốn nói thêm
Nếu như không có Quan Trung quân, Viên Thiệu nơi nào sẽ tự sát
Thù chính là thù, những người khác có thể hàng, nhưng huynh đệ bọn họ hai người nếu hàng, ở dưới trướng Lữ Bố làm sao sống
Lữ Bố có thể hay không trong bóng tối giết bọn họ
Coi như sẽ không, bọn họ có tương lai sao
Lữ Bố nơi này cũng không có ưu đãi Sĩ Tộc truyền thống, vì lẽ đó người bên ngoài có thể hàng, nhưng bọn họ..
hàng không được
Huynh đệ hai người nhìn nhau không nói gì, đối với tương lai, hai người tràn ngập mê man
Ngày kế, Viên Đàm cùng Viên Thượng nhận được tin tức, trong trại có vài tên tướng lĩnh xuống núi đầu hàng, còn mang đi mấy trăm binh sĩ
Ngày thứ ba, có mưu sĩ bắt đầu lén lút xuống núi, hiển nhiên cũng là hàng rồi, người đi càng nhiều
Mà đến ngày thứ tư, cũng chính là Từ Thứ cho ba ngày ước hẹn ngày cuối cùng, Quách Đồ chờ người rốt cục không nhịn được dắt tay nhau tìm đến Viên Đàm, khom người nói: "Công tử, chúng ta đến đây đã không còn hi vọng, sao không sớm hàng
Ba ngày trôi qua, Viên Đàm cũng đã nhận rõ hiện thực, nhìn những người ngày xưa là bộ hạ, yên lặng mà lắc đầu nói: "Chư vị muốn hàng thì hàng đi, ta cùng Tam đệ e sợ không hòa hợp, liền không đi cùng chư vị
"Báo ~"
Một tên tiểu thám tử chạy như bay đến, quay về Viên Đàm thi lễ nói: "Chúa công, Quan Trung quân bắt đầu lên núi
Không ít tướng sĩ dồn dập trốn đi, hoặc là đầu hàng, hoặc là bỏ chạy
"Bọn ngươi cũng tự đi đi
Viên Đàm có chút uể oải đứng dậy, làm người chúa công này..
thật không thoải mái gì cả
Liếc mắt nhìn Viên Thượng, huynh đệ hai người sóng vai rời đi
Quách Đồ mấy người cũng không ngăn cản nữa, chờ huynh đệ hai người sau khi rời đi, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, lập tức sai người mở cửa trại ra hàng, còn về Viên Đàm cùng Viên Thượng..
có người nói trốn vào thâm sơn làm ẩn sĩ, cũng có người nói đi tới tái ngoại nhờ vả Ô Hoàn mà đi, nói chung không xuất hiện nữa...