"Vào lúc này đi
Không bằng chờ thêm cuối năm, khi trời ấm áp chút rồi đi không muộn
Tháng mười, khắp nơi hoang tàn, vạn vật héo úa, sắp vào mùa đông
Mùa đông năm nay có vẻ đặc biệt lạnh, nếu là nói về hạn hán, đói kém thì Lữ Bố còn có thể cùng trời đất đấu một trận, nhưng mùa đông lạnh giá này thì Lữ Bố lại có chút bối rối
Lửa than có thể sưởi ấm nhưng thứ này không phải nhà nào cũng có
Lữ Bố nhớ tới thế giới mô phỏng ở Đại Mãn, từng có một loại đồ vật tên là cây bông, có thể giúp người chống lạnh, cũng từng phái người đi Tây Vực tìm nhưng cuối cùng không tìm thấy
Việc phái người đến Thục Trung, một phần là chuẩn bị đi xem có tìm được đồ vật này không, rồi mang về trồng trọt
Đáng tiếc người bị trói lại, con cháu Lưu Yên cũng vì mưu phản bại lộ, bị Lữ Bố cả nhà tru diệt
Chuyện này còn xảy ra vào khoảng thời gian Quách Gia tự dưng bị vu cho tội ba tặc
Cũng chính vì vậy mà Quách Gia mượn danh nghĩa âm thầm trừ khử Bạch Ba tặc
Nhưng phái sứ giả đi thì trong thời gian ngắn sợ là không về được
Các gia đình giàu có muốn qua mùa đông thật ra không có chuyện bị chết cóng, lụa là và các loại da lông thú kết hợp may thành quần áo vừa đẹp vừa giữ ấm hơn áo bông
Nhưng dù cho bây giờ đã có sự bổ sung từ người Hồ, trên thị trường bắt đầu xuất hiện nhiều da lông nhưng giá cả cũng không phải gia đình bình thường chịu nổi, hơn phân nửa đều bị gia đình giàu có mua hết
Lữ Bố phủ có ba người phụ nữ, bốn đứa con và cả Lữ Bố, mỗi người có hai cái áo, cái này đã là tằn tiện lắm rồi
Tỷ như Dương Tu trước mắt, một thân áo da chồn thì khỏi nói, không phải ngày nào cũng đổi nhưng gia thế của hắn thì một tháng đổi cũng chẳng hề gì
Điều đáng nói không phải là Lữ Bố mà là Tuân Du, giờ phút này đối với việc Dương Tu sắp đi Nhậm chức ở Thượng Đảng có chút không muốn
"Mọi chuyện đã giao hết rồi, tiên sinh còn có chuyện gì khác sao
Dương Tu giả vờ không hiểu sự không muốn của Tuân Du
Không muốn là thật, nhưng không phải là không muốn hắn, khoảng thời gian gần đây, bị Tuân Du lấy tình nghĩa bắt cóc, đã làm không ít chuyện không phải của mình, khiến cho hắn đã sớm nên đến Thượng Đảng nhậm chức Thái thú mà đến giờ vẫn bị giữ lại
Dương Tu rất căm tức nhưng đối mặt với Tuân Du, bậc trưởng bối này hắn cũng không tiện nói gì, chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng, giờ phút này đối với ánh mắt của Tuân Du hắn cũng học ngoan, ta không hiểu ý của ngươi
Tuy rằng vẻ mặt hơi giả nhưng lại muốn lừa hắn ở lại, đó là không thể
"Tính ra thì Thượng Đảng đã quy phục mấy tháng rồi, nếu không đi nữa thì Lý Túc sợ là muốn trực tiếp chạy về chỗ chúa công đòi người
Quách Gia vừa dựa vào lò sưởi uống trà, vừa thuận miệng cười nói, Tuân Du bắt nạt một đứa trẻ chưa trải sự đời như vậy thật là có chút vô liêm sỉ
Quách Gia rất ghét loại hành vi này
Sau khi Trương Dương quy phục, Lý Túc được ở lại Thượng Đảng, cùng Trương Dương phòng thủ Thượng Đảng, đồng thời kiêm luôn chức Thái thú Thượng Đảng
Thái thú thường là một vị trí béo bở nhưng Thượng Đảng rõ ràng không được tính, không có ai dùng được
Sau khi Trương Dương quy phục thì những việc này cơ bản bỏ mặc, toàn bộ đặt hết lên đầu Lý Túc, nào là phải dán thông báo an dân, nào là đẩy mạnh cải cách thuế đất, chuyện này trước còn ầm ĩ một phen với Trương Dương
Sau đó vẫn là Lữ Bố tự mình viết thư cho Trương Dương, lại để Hoa Hùng dưới trướng là Hách Chiêu đến ở Hồ Quan, mới khiến Trương Dương an ổn hoàn toàn
Nhưng Lý Túc rõ ràng không có đủ năng lực làm nhiều chuyện như vậy, cần một người giỏi chính sự đến xử lý
Dương Tu ở Vệ úy thự lâu như vậy, năng lực xử lý sự tình không sai, đối với tâm tư của Lữ Bố cũng rất hiểu rõ, để hắn đi Thượng Đảng, lại có Hách Chiêu ở Hồ Quan phối hợp thì không có vấn đề gì
Cho dù có vấn đề thì đối với Dương Tu cũng không hẳn là chuyện xấu
Tuân Du cũng chỉ đành bất đắc dĩ buông tay, xa xăm liếc nhìn Quách Gia, ta rất muốn nghỉ ngơi thêm hai ngày
Quách Gia uống trà, chỉ làm như không thấy
Giúp nạn thiên tai qua đi, Lữ Bố ở đây liền rảnh rỗi
Rất nhiều chức quan lâm thời bị bãi bỏ, đối với rất nhiều quan chức thì cũng xem như thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ai dám vào lúc này còn có ý đồ xấu nào nữa
Lữ Bố ngồi ở sau bàn yên lặng lật xem mấy tàn quyển mượn được từ chỗ Thái Ung
Đây là những bản đơn lẻ, cũng không phải là của Nho gia mà là sách cổ của Đạo gia
Gần đây hắn thích xem những đồ vật của chư tử bách gia này, muốn tìm ra một vài tư tưởng trị quốc từ trong đó
"Chúa công, tiểu...Không, Đức Hành đến rồi
Điển Vi đi vào, ôm quyền bẩm báo với Lữ Bố
Dương Tu theo bản năng nhìn xung quanh, đi tìm ống đựng thẻ tre lại đây
"Cho hắn vào đi
Lữ Bố gật đầu, Mã Quân tuy chức quan không cao nhưng là không nhiều người có thể trực tiếp tìm đến Lữ Bố
"Dạ
Điển Vi đáp một tiếng, lát sau đã dẫn Mã Quân vào
Mã Quân hành lễ với Lữ Bố: "Tham kiến, tham kiến chúa công
Ánh mắt Lữ Bố dừng lại trên đồ vật trong tay Mã Quân, mắt sáng lên: "Làm xong rồi
Mã Quân gật gù, còn muốn nói thêm thì Dương Tu đã đưa thẻ tre cho hắn, lại cho thêm miếng ván lót
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mã Quân đã quen rồi, nhận lấy rồi viết
"Chúa công, theo yêu cầu và chỉ điểm của chúa công, thuộc hạ mấy tháng nay không ngừng thử nghiệm, cuối cùng cũng đã chế ra giấy viết thuận tiện, chỉ là chúa công nói máy in hiện tại không tìm được mực tương ứng, cho nên vẫn còn thiếu một ít
Dương Tu nhìn thẻ tre rồi nói với Lữ Bố
Đại Hán thật ra là có giấy, Thái Luân từ hơn 200 năm trước đã làm ra giấy, chỉ là giấy của Thái Luân không quá thích hợp để viết
Lữ Bố ở Đại Càn đã từng đọc thư tịch in trên giấy, sau khi trở về muốn làm ra loại giấy đó, nhưng giấy của Thái Luân cơ bản không làm được
Vì thế lần thứ hai tiến vào Đại Càn, hắn đã chuyên môn hỏi qua về khắc bản của loại thư tịch này, bao gồm cả sao chép thuật
Lữ Bố không phải thợ thủ công, cũng không chuẩn bị làm thợ thủ công nên hắn chỉ báo cho Mã Quân biết những thứ này, làm như thế nào thì nhờ cả vào Mã Quân
Lữ Bố không nói nhiều, vẫy tay ra hiệu Mã Quân mang đồ lên
Mọi người cũng tò mò nhìn vào tờ giấy trong tay Mã Quân
Mã Quân nhanh chóng đi tới, đặt lên một chồng giấy đã cắt gọn gàng
Mọi người ở đây đều là người kiến thức rộng rãi, Quách Gia cầm lên một tờ xem xét kỹ càng, rồi nói với Lữ Bố: "Chúa công, cái này dường như không phải là giấy của Thái Luân
Giấy tuy rằng xuất hiện hơn 200 năm, nhưng vẫn chưa được dùng rộng rãi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù rằng giấy của Thái Luân rất khó viết, chữ dễ bị biến dạng, lại dễ bị rách, mà giấy Mã Quân mang đến, dù là cảm giác hay là độ bền đều hơn mấy lần so với giấy Thái Luân bọn họ đã từng thấy
Lữ Bố đặt một tờ lên bàn, cầm bút viết vài chữ
Chữ của Lữ Bố vốn dĩ đã không tệ, trải qua mấy lần thế giới mô phỏng, càng có khí chất riêng của mình, Thái Ung đều nói nếu chỉ bàn về chữ thì chữ của Lữ Bố không thua bất kỳ danh gia nào trong đương thời
"Chữ đẹp
Dương Tu không nhịn được khen
Quách Gia thì lại nhìn vào tờ giấy kia, mở miệng khen: "Thứ tốt
Lữ Bố cười ha ha, bồi dưỡng người mới, quan trọng nhất là gì
Đó dĩ nhiên là thầy, nhưng ngoài ra, sách cũng rất quan trọng
Trước đây, thẻ tre vì tính khan hiếm mà cơ bản đều nằm trong tay Sĩ tộc
Nhưng Lữ Bố đã từng trải qua cái thế giới thư tịch tràn lan đó nên tự nhiên không muốn để thứ này trở thành đặc quyền bị thế gia lũng đoạn
Tri thức học vấn bị lũng đoạn hậu quả là Lữ Bố chỉ có thể lựa chọn nhân tài trong các thế gia
Điều này không thể nghi ngờ là rất hạn chế
Nhưng hắn cũng biết rằng dù thư tịch tràn lan, nếu bách tính không đủ ăn thì cũng không có mấy ai cho người trong nhà đi đọc sách
Ăn còn không đủ, ai sẽ để người nhà vất vả đi đọc sách
Đương nhiên, mở rộng còn một vấn đề, đó là có ai bằng lòng đi dạy hay không
Các thế gia nắm giữ tri thức không thể nào đồng ý đem kiến thức của mình cho người khác nên Lữ Bố nhất định phải tạo ra sự khởi đầu
Thư viện chính là bước khởi đầu của Lữ Bố
Con cháu tướng sĩ có quân công có thể vào thư viện đọc sách
Có Thái Ung và một đám người như vậy cũng là một lợi thế của Lữ Bố
Đợi lớp nhân tài đầu tiên bước ra, một bộ phận sẽ ở lại thư viện tiếp tục dạy
Lữ Bố chuẩn bị dùng 20 năm để tích lũy đầy đủ nhân tài truyền thừa học vấn
20 năm sau, những bước khởi đầu khác cũng đủ rồi, nhân tài dạy học, thư tịch đều có, bách tính giàu có, số người muốn đi đọc sách tự nhiên sẽ nhiều hơn
Về vấn đề phát sinh khi thư viện có thêm, Lữ Bố đương nhiên cũng từng nghĩ tới nhưng đây là chuyện sau này
Hiện tại hắn muốn làm là đánh vỡ cái vòng tròn lũng đoạn tri thức của kẻ sĩ
Đương nhiên, kẻ sĩ có thể không chỉ lũng đoạn kiến thức, nhưng với Lữ Bố mà nói, chỉ cần cái này bị đánh vỡ thì những cái khác đều không phải vấn đề
20 năm, Lữ Bố chuẩn bị dùng 20 năm để đánh vỡ vòng tròn này
Thành Như quốc gia đã từng nói, kẻ sĩ vẫn chưa lên tới đỉnh cao, nhưng vậy thì thế nào
"Xem như là một loại thay đổi đối với giấy Thái Luân đi, sau này mọi người viết chữ cũng sẽ dễ dàng hơn một chút
Lữ Bố mỉm cười nói
Hiện tại mà nói, giấy không thể thay thế thẻ tre làm sách, nhưng có thể thay thế thẻ tre luyện chữ
Dù sao thẻ tre quá đắt
Thái Ung luyện được một tay phi bạch thần thông, theo ông ấy nói, chỉ là tiêu hao thẻ tre không dưới vạn quyển, thậm chí là 10 vạn quyển, đừng nói người bình thường, gia đình giàu có cũng không chịu được cách dùng như vậy
Ngoài ra, viết thư cũng có thể dùng loại giấy này để thay thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đều có thể mang đến chút thuận tiện, nhưng việc in ấn xuất hiện trước, cũng chỉ là làm thấp giá trị của các tác phẩm viết tay mà thôi
"Chuyện in ấn không cần vội, cứ từ từ
Lữ Bố đặt tờ giấy xuống, quay sang Mã Quân khích lệ: "Việc này mà thành, Đức Hành tất sẽ được ghi danh vào sử sách
Mã Quân hưng phấn, ấp úng không nên lời
"Thế nào là in ấn
Dương Tu có chút ngạc nhiên hỏi
"Chuyện này tạm thời cần bảo mật, truyền lệnh cho ta, Đức Hành có công trong việc cải tiến giấy, thưởng một vạn thạch, nhà hắn miễn thuế ba năm
Tâm tình Lữ Bố hiển nhiên rất tốt, những vấn đề mà Thái Ung nói trước kia Lữ Bố sao không biết, nhưng hắn có sức mạnh trong tay có thể thay đổi cả thời đại, vì vậy người bên ngoài sợ hãi, còn hắn, Lữ Bố, lại muốn đối đầu với nó
"Tạ..
Tạ chủ..
Chúa công
Mã Quân thấy Dương Tu đang mải mê suy tư về tờ giấy, không để ý đến mình, chỉ có thể tự mình bái tạ Lữ Bố
"Là ta nên cảm tạ ngươi
Tâm tình Lữ Bố vô cùng tốt, quay sang Mã Quân giơ tay hư đỡ, lớn tiếng cười nói: "Trở về nghỉ ngơi vài ngày, chuyện máy in không cần vội, cứ từ từ
Thực ra máy in không khó, chỉ là sao chép mà thôi, cái khó là ở mực, dù sao Lữ Bố không phải người tự mình đi nghiên cứu những thứ này, cho nên cũng không ngờ rằng cuối cùng lại bị mắc kẹt ở đó, nhưng không vội, hắn đã chuẩn bị kế hoạch bồi dưỡng nhân tài hai mươi năm, có nhiều thời gian để chờ đợi
Mã Quân vô cùng kích động, chuyện được ghi danh vào sử sách này đối với một thợ thủ công như hắn mà nói quả là điều không thể tin nổi, bây giờ có cơ hội, tự nhiên vô cùng cảm ân Lữ Bố
Tâm tình Lữ Bố thật tốt, mang theo Điển Vi đích thân đi tiễn Dương Tu, khiến Dương Tu không khỏi cảm động một phen.