Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 61: Chuyện này quá không được




"Công Đài, đi mau đi
Bàng Nghĩa lôi Trần Cung ra, nhìn Trần Cung nói: "Ngươi cũng là người đa mưu, sao lần này đến Xuyên lại không khôn ngoan như vậy!
Con trai, cháu trai của người ta đều bị Lã Bố giết, vẫn là Bàng Nghĩa hao hết sức lực giữ được một người trở về Ích Châu, Lưu Yên trước đây đánh lén Trường An, kế hoạch không những không có hiệu quả, còn bị Lã Bố ngược lại lợi dụng danh tiếng của hắn để dẹp yên ba quận, có được Hà Đông, dưới tình huống này, ngươi đi nói với Lưu Yên để Lã Bố một bước
Nghĩ như thế nào
Sắc mặt Trần Cung có chút khó coi, đến đây tự nhiên đã rõ mình bị Lã Bố cho xỏ mũi, hẳn là muốn mượn tay Lưu Yên trừ khử mình, nhưng kết quả lại làm Lưu Yên tức chết, điều này chắc Lã Bố cũng không ngờ tới
Quá thâm độc
Trần Cung trong lòng thầm hận, vốn tưởng Lã Bố chỉ là một kẻ vũ phu, ai ngờ cuối cùng mình lại như thằng hề bị đối phương đùa bỡn trong lòng bàn tay, bây giờ nghĩ lại vẻ mặt thề thốt trước kia, Trần Cung đều xấu hổ đỏ mặt
"Trúng gian kế của Lã Bố rồi
Trần Cung thở dài nói
Bàng Nghĩa ngẩn người, sau đó gật gật đầu nói: "Nghĩ đến Công Đài cũng xem Lã Bố là kẻ thất phu tầm thường
Bị Lã Bố lừa đâu chỉ có Trần Cung, đa số kẻ sĩ Quan Trung đều bị lừa, chỉ là thủ đoạn của Lã Bố quá ác, một khi nắm được cơ hội liền tìm cách đẩy người vào chỗ chết, người đời chỉ biết Lã Bố tàn nhẫn, nhưng không biết ẩn sau vẻ tàn nhẫn kia lại là một con người có thể nhìn thấu lòng người, giả dối, muốn lừa hắn..
"Ngươi đó ~" Bàng Nghĩa xem sắc mặt Trần Cung liền biết mình đoán đúng, cười khổ thở dài nói: "Đừng nói những chuyện này, mau mau thoát thân đi
Trần Cung cũng biết hiện tại không phải lúc nói chuyện, lập tức gật đầu, xoay người rời đi
Lưu Yên cứ thế chết rồi, đối với đất Thục mà nói, tự nhiên là đại sự, đất Thục đóng kín, cũng khiến người Thục đối với triều đình kính nể bị thiếu hụt, nơi này càng dễ dàng xuất hiện những đại chư hầu công nhiên không coi trọng chính lệnh của triều đình như Lưu Yên, tuy trên danh nghĩa là thuộc nhà Hán, nhưng thực tế trong lòng người đất Thục, Lưu Yên mới là chúa tể nơi đây
Bây giờ Lưu Yên chết, sau khi tìm Trần Cung để trút giận xong, ai sẽ kế thừa vị trí của Lưu Yên, tiếp tục thống trị Ích Châu cũng là một vấn đề lớn, người thừa kế hiện có hai người, một là con thứ ba Lưu Mạo, một người khác chính là con út Lưu Chương
Hai vị công tử ai kế vị chưa đề cập đến, nhưng trước đó, Trần Cung, kẻ gián tiếp dẫn đến Lưu Yên tử vong, tự nhiên không có được chỗ tốt, chưa đợi Trần Cung rời khỏi Thành Đô, cửa thành đã bị phong tỏa, theo sát sau đó là các tướng sĩ xung quanh đi lùng bắt Trần Cung
Trần Cung bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy trốn tứ phía trong thành, nằm mơ cũng không ngờ đến mình đến Xuyên lại gặp phải đãi ngộ như thế, thật khiến người ta khó chịu
Chạy trốn đông núp tây hai ngày, tuần binh trên đường dần dần ít đi, Trần Cung mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là hai ngày không có gì vào bụng, trong bụng trống rỗng, giờ khắc này thả lỏng, trước mắt càng lúc càng tối sầm, vô lực ngồi xuống ven đường, trong lòng cay đắng, chẳng lẽ mình lại chết đói ở đầu đường như vậy sao
Đang nghĩ, đột nhiên thấy một đội Thục quân đi tới, lòng Trần Cung lạnh đi, vội muốn đứng dậy trốn đi, nhưng vừa dùng sức, trước mắt lập tức tối sầm, vô lực ngồi xuống, nửa ngày không hoàn hồn lại, mắt nhìn đối phương đi tới, tướng lĩnh cầm đầu còn đang ăn bánh thịt, Trần Cung cười khổ nhắm mắt lại: Mạng mình xong rồi
"Bốp ~"
Chiếc bánh đã ăn được quẳng vào mặt Trần Cung, Trần Cung ngẩn người, nghi hoặc mở mắt ra, khi thấy đội quân Thục kia trực tiếp đi qua trước mặt hắn, không hề để ý đến ý định của hắn
Trần Cung kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, lập tức như nghĩ ra điều gì, liền bò dậy tìm đến chỗ có nước đọng nhìn, qua bóng chiếu trong nước, Trần Cung ngơ ngác nhìn bóng người tóc tai rối bù trong nước, còn có nửa phần thể diện của một văn sĩ ngày xưa đâu
Cũng trách sao người ngoài không nhận ra
Trong nhất thời, Trần Cung không biết là nên vui mừng hay nên thất lạc
Chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn lại, đã thấy trên đất chiếc bánh bị ăn dở được một người ăn mày khác nhặt lên, thấy hắn nhìn, liền ôm chiếc bánh vào ngực, như một làn khói chạy đến một bên, cảnh giác nhìn Trần Cung
Hừ
Trần Cung hừ lạnh một tiếng, ta sao lại đi ăn đồ của người ăn xin chứ
"Ọc ọc ọc ~"
Bụng không biết điều kêu lên một tiếng, cảm giác đói bụng lần thứ hai dâng lên, khiến Trần Cung chưa từng hưởng qua cảm giác đói bụng chân chính lần đầu tiên cảm nhận được những người lưu dân kia cảm giác thế nào, không phải kiểu đói bụng khi bỏ bữa, hắn đã hai ngày không ăn gì, cảm giác đói này vừa lên, lý trí đang nhanh chóng tan biến
Ánh mắt Trần Cung nhìn về phía người ăn mày kia, im lặng mà đứng dậy đi tới, đó vốn là đồ của mình
Người ăn mày thấy Trần Cung tiến lại gần mình, tàn bạo trừng mắt, nhưng lúc này Trần Cung đang đói đến điên rồi sao còn để ý cái này, bước đến giật lại bánh của mình, người ăn mày nào chịu buông tha, hai người lập tức xông vào đánh nhau
Người ăn mày dù sao cũng suy dinh dưỡng, cộng thêm Trần Cung đang đói đến phát điên, liều mạng đấm đá, cuối cùng cũng đoạt lại được đồ ăn, đuổi người ăn mày đi, bản thân ngồi xổm bên góc đường, từng miếng từng miếng ăn đồ ăn, lý trí cũng theo đồ ăn mà được nuốt xuống trở về, vành mắt một đỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống
Hắn đường đường là danh sĩ Đông Quận, không nói giàu sang, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại lưu lạc đầu đường tranh ăn cùng người ăn mày
Lã Bố, mối nhục hôm nay, ngày khác nhất định phải gấp mười lần trả lại
Trần Cung trong lòng hung tợn nghĩ, tựa như đem miếng bánh này coi là Lã Bố mà hung hăng cắn xé, cho đến khi miếng bánh cuối cùng nuốt vào bụng, vẫn chưa đã thèm mà liếm liếm ngón tay
Là một người danh sĩ, khi nào nghĩ rằng một chiếc bánh bình thường lại mỹ vị như vậy
Đáng tiếc là không còn
Ăn xong bánh, bụng tuy vẫn còn đói, nhưng cuối cùng cũng coi như không giống như vừa nãy, cảm thấy như có người ở trước mặt là có thể ra tay, tuy rằng chưa từng trải qua cảnh đổi con ăn thịt, nhưng trải qua chuyện này, Trần Cung mới chính thức cảm nhận được đó là cảm giác như thế nào, bản thân chỉ đói bụng hai ngày liền như bị điên, hoàn toàn đánh mất lý trí, vào những lúc đại nạn, dân chúng như cỏ rác, mấy ngày không được ăn cơm là chuyện thường xảy ra, cảnh đổi con ăn thịt coi như vẫn còn mang chút nhân tính
Nhưng bây giờ phải làm sao
Trần Cung ngồi dưới đất, nhìn người đi đường qua lại, ánh mặt trời sưởi ấm trên người, rất dễ chịu, hắn có chút hiểu vì sao ngày đầu tiên nhìn thấy Giả Hủ lại là bộ dạng như thế
Việc cấp bách, vẫn phải nghĩ biện pháp thoát thân mới được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Cung cuộn mình ở góc đường, suy tính đối sách trước mắt, hắn không muốn vẫn giữ bộ dạng này, ban đêm Thành Đô có thể lạnh chết người
Hiện tại Lưu Yên vừa chết, ai lên kế vị đất Thục mới là then chốt, đó cũng là lý do vì sao bọn chúng chỉ truy bắt hai ngày, mà Thành Đô đã thả lỏng, giờ phút này phỏng chừng đang vội tranh quyền
Bây giờ cần làm bước đầu tiên là tìm hiểu thế cục Ích Châu hiện tại, ai ủng hộ hai đứa con của Lưu Chương sau lưng, còn có sự ủng hộ của sĩ tộc Đông Châu và hào cường bản địa đất Thục, nếu có thể trà trộn vào, có lẽ có thể miễn tai ương trước mắt
Nghĩ thông suốt những điều này, dòng suy nghĩ trong đầu Trần Cung cũng thông suốt, liền chậm rãi đứng dậy, bước chân nặng nhọc đi tìm Bàng Nghĩa, trước mắt cũng chỉ có Bàng Nghĩa có thể giúp hắn, hay nói đúng hơn là chỉ có Bàng Nghĩa có thể tin tưởng
"Công Đài
Sao ngươi vẫn ở đây
Khi Bàng Nghĩa lần thứ hai nhìn thấy Trần Cung, Trần Cung suýt chút nữa bị gia đinh đánh chết, Bàng Nghĩa suýt chút nữa không nhận ra được
"Ta không thể đi, cũng không có cách nào đi
Trần Cung nhìn về phía Bàng Nghĩa nói: "Xin đạo huynh giúp ta
Bàng Nghĩa bất đắc dĩ nhìn Trần Cung nói: "Bây giờ phần lớn mọi người đều coi Công Đài là hung thủ hại chết chúa công, ta dù có lòng giúp ngươi cũng vô dụng
Hắn vừa tới đất Thục không lâu, chân còn chưa đứng vững, chỉ là niệm tình hắn mang con trai của Lưu Yên trở về, nên mới có địa vị ngày hôm nay, ngươi bảo hắn giúp như thế nào
"Không cần làm thế, ta cần biết thế cục Thục Trung bây giờ, Lưu Ích Châu vừa mất, người nào kế vị đã quyết định chưa
Trần Cung hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu như chức Châu mục mới đã có người, vậy coi như không có cơ hội
"Chưa, tất nhiên là từ hai vị công tử mà chọn ra
Bàng Nghĩa nhìn Trần Cung cau mày nói: "Sao ngươi lại hỏi cái này
"Sau lưng hai vị công tử đó là ai
Trần Cung tiếp tục hỏi
"Bây giờ vẫn chưa rõ, ta làm sao mà biết
Bàng Nghĩa lắc đầu, cái này trước mắt vẫn không nhìn ra
"Ta muốn gặp Triệu Vĩ
Trần Cung trầm giọng nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Triệu Vĩ coi như là đại diện cho giới sĩ tộc đất Thục, cũng có thể xem là thủ lĩnh giới sĩ tộc Thục Trung, Trần Cung chuẩn bị giúp Triệu Vĩ đoạt quyền để đổi lại sự giúp đỡ của Triệu Vĩ, kỳ thực việc Lưu Yên chết cũng không thể tính lên đầu hắn, chỉ là vừa vặn đụng phải
"Ngươi điên rồi
Bàng Nghĩa nhìn Trần Cung cau mày nói: "Triệu Vĩ kia bây giờ đang sai tướng sĩ dưới trướng đi lùng bắt ngươi khắp nơi
"Nếu thật sự là như vậy, sao ta có thể dễ dàng gặp được đạo nhân
Bây giờ Lưu Ích Châu đã c·h·ế·t, so với ta mà nói, người nào sẽ là đời tiếp theo Ích Châu mục đối với bọn họ mà nói mới càng trọng yếu hơn, nhưng đối với ta thì không
Trần Cung khôi phục mấy phần tự tin
Bàng Nghĩa ngẫm lại quả thật có chút đạo lý: "Nhưng đây cũng quá mạo hiểm một chút
"Dù sao cũng hơn chờ c·h·ế·t
Trần Cung lắc đầu, nơi này là đất Thục, con đường gian nguy, hắn một người ngoài tới nơi này, nếu kẻ sĩ hào cường bản địa không đáp ứng, hắn coi như có thể ra Thành Đô, khả năng s·ố·n·g mà đi ra đất Thục đều nhỏ bé không đáng kể, đã như vậy, chẳng bằng buông tay đánh một lần
"Cũng được
Bàng Nghĩa do dự một chút rồi, cuối cùng vẫn là đáp ứng, nếu Trần Cung có thể thành, hắn người ngoại lai này cũng có thể ở đất Thục đặt chân, nhưng vẫn còn có chút hiếu kỳ nói: "Vậy vì sao không tìm Ngô Ý
Ngô Ý cùng Lưu Yên có quan hệ thân thích, hơn nữa là người ngoài đến ở đất Thục, lại là người có bản lĩnh ở Đông quận, những năm này lục tục từ các nơi đến đất Thục để tránh né chiến loạn, những người này dần dần hình thành một tập đoàn, bây giờ lấy Ngô Ý, Phí Thị làm chủ, sau khi tranh đoạt quyền bính, tất nhiên là những người này cùng Triệu Vĩ tranh giành
"Căn cơ không sâu
Trần Cung lắc đầu, hắn nếu quyết định ở lại đất Thục p·h·át triển, nhất định sẽ ch·ố·n·g đỡ Ngô Ý và những người kia, nhưng hắn không chuẩn bị thường xuyên ở đất Thục, cho nên hắn muốn chính là có thể rất nhanh thấy hiệu quả, mà củng cố các Sĩ tộc bản địa, càng dễ dàng thấy hiệu quả ngắn hạn, thu được thành quả, đồng thời thu được tín nhiệm của đối phương, vì thế hắn lựa chọn Triệu Vĩ, người đã thâm căn cố đế ở đất Thục
Bàng Nghĩa hiểu ý, gật đầu nói: "Ta đây liền đi sắp xếp
"Chậm
Trần Cung vội cản lại nói: "Ngày mai rồi hãy đi cũng không muộn, mặt khác đạo hữu có thể cho ta tắm rửa thay y phục, ngoài ra chuẩn bị chút cơm canh cho ta
Nhìn dáng vẻ Trần Cung, Bàng Nghĩa gật gù, thở dài một tiếng xoay người đi chuẩn bị

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.