Xuân canh, đây là thời điểm bận rộn nhất trong năm, cũng là thời điểm triều đình rảnh rỗi nhất
Trong nha thự, Tuân Du nhìn trái, nhìn phải, gần đây không có việc gì, vào lúc này Lữ Bố có lệnh, triều đình không có việc lớn thì đừng quấy rầy dân chúng, cơ bản giữ gìn trật tự tốt là được, còn Lữ Bố thì..
Chắc đang ở trong mấy chục mẫu ruộng thí nghiệm của hắn mà mày mò
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi nói cẩn thận được lắm, chúa công không đứng đắn làm thì thôi, đệ nhất thiên hạ võ tướng không mang theo Phương Thiên Họa kích mà lại vác cái cuốc đi cày ruộng thì có hơi quá đáng đấy, nhất làm người buồn nôn chính là mỗi ngày nghịch chút phân, nói cái gì muốn thay đổi phân
Cái mùi vị đó..
ghê ~ "Tiên sinh, hôm nay chúng ta đánh bài không
Vài tên vệ úy dạo bước vào, thấy Tuân Du cũng nhàn đến phát chán, ánh mắt không khỏi sáng ngời, tiến lên cười hỏi
Đại Hán tự nhiên cũng có các hoạt động giải trí như cờ bạc, có điều bài này là do Lữ Bố nghĩ ra, vừa bắt đầu cũng là từ Lữ phủ truyền bá ra, sau đó liền thành trò tiêu khiển giải trí lúc trà dư tửu hậu của các phu nhân ở Trường An, chậm rãi cũng truyền ra ngoài
Thực tế mà nói thì về tính giải trí, cũng chẳng khác mấy, chỉ là trên làm dưới theo, trò chơi giải trí do Lữ Bố mang đến ở Trường An đương nhiên rất được ưa chuộng, hiện tại mơ hồ có xu thế truyền ra dân gian
"Các ngươi đánh đi, hôm nay ta đi ra ngoài dạo một chút
Tuân Du lắc đầu, hắn cảm thấy nếu cứ như vậy nữa thì mình sẽ bỏ đi mất, chi bằng cũng học Lữ Bố bọn họ đi khắp nơi xem sao
Tuân Du vẫn không biết có chỗ nào hay để đi chơi
"Ty chức đi sắp xếp hộ vệ
Phủ duyện vội nói
"Không cần
Tuân Du lắc đầu
Bây giờ trị an ở Trường An cơ bản không có vấn đề gì, mỗi ngã tư đều có đình trưởng, mặt khác người ra vào Trường An đều phải xác nhận thân phận, bao gồm cả những người từ Tây Vực đến, càng phải đối chiếu nghiêm ngặt, Trương Liêu hai năm qua ở Tây Vực trước tiên đánh cho Cư Diên Vương một trận, sau đó còn lần lượt thu phục Y Ngô, Yên Kỳ, di chuyển chi
Theo thư Trương Liêu gửi đến, những nước này kỳ thực đều là tiểu nhân vật, một thành làm một quốc gia, có cả nước binh lực cũng chỉ hơn một trăm người, nghe cứ như trò cười, nhưng ở Tây Vực, nước như vậy không chỉ một hai, trước đây còn có hai mươi mấy phiên quốc, hiện tại thì không còn, nhưng sau lưng những nước nhỏ này, tự nhiên có các đại quốc dò xét
Dù sao bây giờ Đại Hán tái thiết Tây Vực đô hộ phủ, lượng lớn của cải từ Tây Vực tụ về Đại Hán, những tiểu quốc đó tự nhiên không có quyền gì để nói, nhưng những nước như Xa Sư, Ô Tôn, Khang Cư thì có thể không sợ Đại Hán
Dù sao Khang Cư cách Đại Hán xa tới vạn dặm, Đại Hán có mạnh hơn thì liên quan gì đến họ
Nếu thực sự muốn khai chiến, chỉ phí tổn lương thảo dọc đường cũng có thể làm trống kho của một quốc gia, dù chỉ là nuôi quân cho một vạn người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì vậy họ không ngừng khiêu khích, muốn chiếm Đôn Hoàng và bốn quận Tây Hà để khống chế quyền mua bán
Nhưng Trương Liêu đương nhiên không chấp nhận chuyện đó, hai năm qua ở Tây Vực, Trương Liêu đã xuất chinh ba mươi hai lần, mỗi lần chỉ mang theo vài trăm quân, lần lượt thăm hỏi các tiểu quốc quanh bốn quận Tây Hà, chí ít các tiểu quốc ở phía đông Kỳ Liên Sơn đều dồn dập gửi thư đến Đại Hán, biểu thị nguyện kính phục Đại Hán
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cuối năm ngoái, Trương Liêu còn gửi tấu sớ về triều đình, hy vọng chuyển Tây Vực đô hộ phủ đến chân núi Thiên Sơn, tức là chỗ cũ của Xa Sư, muốn đánh Xa Sư, bị Lữ Bố từ chối
Không phải là không thể đánh, mà là không thể để Trương Liêu mãi ở đó, dù sao nếu đánh vào Thục Trung, cần có một người có thể khiến mình yên tâm trấn thủ đất Thục, nghĩ đi nghĩ lại, trong số Từ Vinh và Trương Liêu, Lữ Bố vẫn quyết định dùng Trương Liêu
Năng lực của Từ Vinh không sai, cũng không thể nói không trung thành, nhưng nói về độ tin tưởng, Lữ Bố vẫn tin Trương Liêu hơn, đất Thục vị trí quá quan trọng mà cũng quá gian nan, đặc biệt là nếu đi từ Quan Trung đánh vào, một khi chiếm được, Lữ Bố nhất định phải phái một tướng tài tâm phúc trấn giữ
Đương nhiên, Lữ Bố còn quyết định tu thêm vài con đường, không phải để thuận tiện đánh sau này, mà là để bổ sung cho nhau
Gấm ở Tứ Xuyên có thể đổi được lượng vàng tương đương ở Tây Vực, đồ sứ ở Thục Trung cũng không tệ, quan trọng nhất là, đất Thục sản trà
Tóm lại, đề nghị của Trương Liêu bị Lữ Bố bác bỏ, và nói Trương Liêu sắp về rồi, nhưng vấn đề Trương Liêu mang đến cũng không ít, có vài tiểu thương từ Tây Vực đến còn mang theo đao kiếm, sau vài vụ ám sát, người Trường An cảnh giác cao độ với người Tây Vực
Thay bộ thường phục rời nha thự, Tuân Du cũng không có mục đích gì, cứ thế tùy ý đi trên đường phố, Trường An vẫn là Trường An ấy, kiến trúc trong thành được bảo vệ nghiêm ngặt, chỉ có khu chợ là náo nhiệt, theo Lữ Bố thống trị Quan Trung và con đường tơ lụa được mở ra, giao dịch ở Trường An ngày càng nhiều, để đáp ứng lượng giao dịch ngày càng lớn, Lữ Bố đã phân thêm ba khu chợ dựa trên khu chợ cũ, lần lượt ở phía đông nam tây bắc, mỗi nơi một khác
Nghe nói gần đây Lữ Bố đang cùng Mã Quân thiết kế bản vẽ Lạc Dương, chuẩn bị nhân cơ hội Lạc Dương thành phế tích, thiết kế lại một lượt để Lạc Dương có một diện mạo mới, chỉ là không biết sẽ ra sao
Gần khu chợ, người lập tức đông lên, một bầu không khí mà ngày xưa Tuân Du không cảm thấy khiến hắn thấy khá mới mẻ, nhưng khi thấy dòng người qua lại trong chợ, có những tiểu thương đi dọc đường mua bán, trong không khí tràn ngập những mùi thơm nức mũi, cũng có những gánh xiếc, khu chợ này chủ yếu dành cho dân chúng nhà Hán, nhưng cũng có một hai người Tây Vực mở cửa hàng
Đương nhiên, còn có người bán than, dù Lữ Bố rất coi trọng dân sinh nhưng khó mà ngăn chặn hoàn toàn được, nói chung ở đây có thể thấy đủ loại dáng vẻ của chúng sinh, kẻ sĩ vẫn giữ sự kiêu ngạo trong cốt tủy, nhưng thái độ của dân chúng đối với kẻ sĩ đã từ kính nể biến thành làm ngơ, ngươi có cao quý hay không thì chẳng liên quan gì đến ta, đây là nhờ vào việc Lữ Bố chèn ép quyền lực của kẻ sĩ và quan tâm dân chúng, khiến dân chúng bớt sợ hãi kẻ sĩ như ngày xưa
Người ta sở dĩ sợ hãi người khác, bắt nguồn từ việc hoảng sợ trước sức mạnh của đối phương, khi biết đối phương không thể gây nguy hại đến mình, sợ hãi tự nhiên cũng sẽ hết, có thể vẫn kính trọng học vấn, nhưng nếu gặp mâu thuẫn, cũng sẽ không vì ngươi là kẻ sĩ mà sợ ngươi, thậm chí còn dám tranh chấp với quan lại
Kẻ sĩ cùng dân tranh, nói ra cũng không hay ho gì
Tuân Du không hề cảm thấy dân chúng không kính nể mình là lễ nghi tan nát, trên thực tế cũng có kẻ du côn mượn cơ hội gây sự bị trừng trị, khi nha thự hoặc người đó gây chuyện đến chỗ Lữ Bố, Lữ Bố xử lý cơ bản là công bằng hợp lý, Lữ Bố đối tốt với dân không phải là không có giới hạn, cũng chính vì điều này, mới có cảnh tượng như hiện nay, kỳ thực rất tốt, Tuân Du càng tò mò rằng nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy thì sau này sẽ như thế nào
"Công Đạt
Nghe thấy có người gọi mình, Tuân Du hơi kinh ngạc, theo tiếng gọi nhìn lại, thấy Giả Hủ mang theo một đứa trẻ đang xem người ta mua vui bằng trò khỉ
Tuân Du: "..
Không quá muốn nhận hắn, cảm giác Giả Hủ như là hoàn toàn buông thả bản thân vậy, trong tay bưng chén trà, lẫn trong đám người nổi bật cũng là do hình thể mà không phải khí độ
Cuối cùng, Tuân Du vẫn bước lên trước, hơi thi lễ với Giả Hủ nói: "Tiên sinh hôm nay sao không cùng chúa công
"Chúa công gần đây đều bận dạy tiểu thư học làm tướng, Điển Vi cái tên mãng phu thì theo bên cạnh, ta thấy trong khu chợ này thích hợp hơn, ngươi không biết đấy thôi, khu chợ năm nay có nhiều thay đổi so với năm ngoái lắm
Giả Hủ lắc đầu, trong chợ có không ít món ngon từ Tây Vực truyền đến, rất thơm, ngon hơn nhiều so với việc xem Lữ Bố nghịch phân
Tuân Du có biết chuyện của Lữ Linh Khởi gần đây, việc Lữ Bố tự mình đi dạy nàng ta về cách làm tướng cũng coi như giúp con ma vương này an phận hơn một chút
"Có một số việc cần đi xin chỉ thị chúa công, ta không tiếp huynh Văn Hòa được
Tuân Du thi lễ với Giả Hủ, mỉm cười nói
"Công Đạt cứ tự nhiên
Giả Hủ gật gù, tiếp tục vây xem trò mua vui bằng khỉ, khát thì bảo đứa bé rót trà cho mình uống, rất thoải mái
Haiz~
Tuân Du đi ra hơn chục bước, quay đầu lại nhìn về hướng Giả Hủ, thở dài, dù gì cũng là danh sĩ, bây giờ đi trên đường trông cũng như người bình thường, ngoại trừ mập thì còn có gì khác biệt
Tức giận thay Giả Hủ xong, Tuân Du cũng không khỏi đánh giá xung quanh, hắn rất ít khi đến những nơi như khu chợ này, những đồ dùng sinh hoạt trong phủ tự có người nhà đi mua, hắn nhiều nhất bị Quách Gia lôi đi thanh lâu, bây giờ Quách Gia không có ở đây, chính hắn đôi khi cũng đi, nhưng cũng chỉ là đàm luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt
Điều này rõ ràng không phải là thứ mà khu chợ có thể thấy được..
Ôi..
Tuân Du hơi khó tin nhìn sạp sách trước mắt, không sai, chính là sạp sách, sách giấy tuy là lần đầu tiên thấy, nhưng chữ viết trên tên sách hắn vẫn nhận ra
"Tiên sinh
Ngài đến mua sách ạ
Tiểu thương nhìn thấy Tuân Du, vội vàng cười nói, đây vừa nhìn là người có học thức, lập tức chỉ vào những cuốn sách trên sạp nói: "Dịch kinh, Luận ngữ, Mạnh Tử, Xuân thu, Kinh thi đều có cả, tiên sinh xem thử
"Sách của ngươi..
từ đâu mà có
Tuân Du cau mày cầm lấy một quyển lật xem, có lỗi chữ, nhưng nội dung thì không sai, hắn nhớ tới Mã Quân cho Lữ Bố đưa qua một quyển, cho nên mới nhận ra, người bình thường e sợ không biết sách là vật gì
"Tiên sinh, ta đây chính là chính kinh nghề nghiệp, triều đình p·h·át giấy phép có, ngài xem, cho tới sách cũng là từ tượng nhà xưởng bên kia mua được
Sách phiến cau mày nói
Chữ viết có chút mơ hồ, nhưng đã không sai
Liền vào lúc này, một tên hán t·ử lại đây, bỏ lại hai viên ngũ t·h·ù tiền nói: "Cho ta một quyển
"Được rồi
Sách phiến nhanh nhẹn cho đối phương từ một bên khác cầm một quyển không có bìa ngoài sách, như Tuân Du xem những quyển này, bìa ngoài làm rất tốt, đều là có tên tuổi, nhưng quyển sách này lại không có bìa ngoài
"Đó là sách gì
Tuân Du cau mày, đưa tay liền muốn nắm lấy cái quyển không bìa ngoài sách kia
"Tiên sinh chậm đã
Sách phiến một tay đè lại Tuân Du, mỉm cười nói: "Chuyện này chúng ta đám người không biết chữ xem, ngài bậc này ẩn sĩ, không t·h·í·c·h hợp
"Người bình thường nhìn được, ta không nhìn nổi
Tuân Du ngạc nhiên nói
"Đây là sách không chữ
Sách phiến cười nói
"Sách không chữ mà cũng có người mua
Tuân Du càng không hiểu
"Tuy không chữ, nhưng có ý đồ
Sách phiến nụ cười có chút d·â·m tà
"Vậy thì cho ta một quyển sách không chữ
Tuân Du bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, trực tiếp lấy ra hai viên ngũ t·h·ù tiền vứt trên bàn, cầm một quyển sách không chữ liền đi
Sách phiến cầm tiền lên, nói tiếng cảm ơn, Tuân Du vừa chỉ chỉ Kinh t·h·i những thứ này hỏi: "Vậy những thứ này lại cần bao nhiêu tiền
"Cũng là hai viên ngũ t·h·ù tiền, tiên sinh cũng cần
Sách phiến cười nói
"Mỗi loại cho một quyển
Tuân Du gật đầu giao tiền
Chờ hắn đi rồi, sách phiến đếm tiền trong tay, nhìn bóng lưng Tuân Du, cười hì hì: "Cũng là kẻ sĩ không đứng đắn, xem ra những cái gọi là kẻ sĩ a, theo ta cũng không khác gì!"