Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 7: Đánh giá




Chương 7: Nguy hiểm báo trước
Lúc Lữ Bố trở về phòng, thấy phụ thân Lữ Thư Hiền đang bất đắc dĩ tựa vào bên cửa sổ nhìn cảnh biển, Johnny một bên an ủi ông
"Đồng nghiệp, đừng như vậy, bọn quý tộc vốn dĩ đạo đức giả như thế, tỉnh lại đi
Lữ Thư Hiền thật không quá thất vọng, ông chỉ là thấy tương lai bất định, dù sao dù ngồi khoang nhị đẳng, ông vẫn cảm nhận được sự bài xích của những người xung quanh, kể cả đám bình dân và lang thang phương Tây ở khoang hạng ba
Có lẽ do những năm này nhà Thanh nhu nhược bất tài, nên người Hoa ở bên ngoài càng bị xem thường và đối xử tệ bạc, khiến hoàn cảnh sinh tồn của người Hoa ở hải ngoại thêm khốc liệt
Bị người khác cự tuyệt cũng không có gì, làm thương nhân, ngay cả chuyện này cũng không chịu nổi thì đừng làm nữa, điều khiến ông bất đắc dĩ chính là môi trường không thân thiện này, ở trong nước muốn làm ăn lớn đã khó, nhưng ở nước ngoài thì đặt chân còn khó hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"A Bố, con nói chúng ta đi nước Mỹ thì phải làm sao để mở mang cơ nghiệp
Lữ Thư Hiền nhìn đứa con trai bốn tuổi, tuy rằng điều này nghe hoang đường, nhưng ông đã quen với sự thần dị của con trai mình rồi, có lẽ là nó quên uống canh Mạnh Bà chăng
"Đây cũng là lý do ta không muốn đến New York mà chọn San Francisco, từ khi 'Dự luật bài Hoa' thông qua, người Hoa ở các thành phố lớn như New York sẽ càng khó sống, nhưng San Francisco vài năm trước trải qua một trận động đất, theo tư liệu ta tìm hiểu thì San Francisco hiện giờ đang gần hoàn thành việc tái thiết, nhưng vẫn cần số lượng lớn lao công, nơi này vẫn đồng ý tiếp nhận người Hoa làm công, nên người Hoa ở San Francisco không ít, ra ngoài ở xứ người, thay vì đi tìm sự bố thí của những người vốn dĩ đã không coi trọng người Hoa, chẳng bằng đi đến nơi người Hoa tập trung sẽ dễ phát triển hơn
Công nhân người Hoa chịu khổ nhọc, nhẫn nại, chịu khó, những phẩm chất đặc biệt đó rất được nhà tư bản yêu thích trước khi dự luật bài Hoa ra đời, hiện tại tuy có dự luật bài Hoa, nhưng nhiều nơi vẫn lén thuê người Hoa làm công, ví dụ như trên con tàu Titanic này cũng có tám công nhân người Hoa
Nghe lời con trai, Lữ Thư Hiền có cảm giác thông suốt
"Thế giới tư bản, chỉ xem lợi ích, chỉ cần chúng ta ở San Francisco làm lớn mạnh, những người này tự nhiên sẽ tìm đến
Lữ Bố thuận miệng nói, hắn vẫn cho rằng bản thân mạnh mẽ mới là cốt lõi, chứ không phải dùng cách bán rẻ tôn nghiêm để đổi lấy sự ưu ái của người khác, chuyện như vậy một khi đã làm, dù cho sau này có lớn mạnh đến đâu thì trước mặt người ta vẫn cứ kém một bậc
Đúng mực, nếu có thể kết giao tự nhiên là tốt nhất, nếu không thì cứ là chính mình, cố gắng lấy lòng ngoại trừ làm tổn hại giá trị bản thân thì không có bất kỳ ý nghĩa gì
"Ta vẫn thấy..
ngươi có thể là một Thượng Đế giáng thế
Johnny nhìn dáng vẻ tính toán trước mọi chuyện của Lữ Bố, không kìm được nói với Lữ Thư Hiền
Đừng nói là đứa bé bốn tuổi, ngay cả những người như bọn họ sống nửa đời người cũng khó lòng hiểu rõ chuyện này, điều này làm Johnny liên tưởng đến sự ra đời của Chúa Jesus
Cả đêm không nói gì, hôm sau trời vừa sáng, Lữ Bố theo thói quen lên đầu thuyền đọc sách, cuốn "Tư Bản Luận" đã bị hắn lật đi lật lại nhiều lần, vẫn cứ có cảm giác thích thú không muốn buông tay
"Hắn dường như thích đọc sách, thật là một đứa trẻ phương Đông kỳ lạ ~" Jack cùng cô gái tối qua sóng vai đi dạo trên boong tàu, từ xa đã chú ý đến Lữ Bố đang đứng ở đầu thuyền
Cô gái suy nghĩ một chút, chủ động tiến lên, bày tỏ thiện ý với Lữ Bố, đưa tay nói: "Xin chào, chuyện tối qua, cảm ơn ngươi, ngươi có thể gọi ta là Rose
Tuy rằng Lữ Bố cả quá trình đều lạnh lùng, nhưng ý định tự sát của nàng đúng là đã bị Lữ Bố dẹp đi, hay nói đúng hơn là bị doạ, mặc dù cũng vì vậy mà lâm vào nguy hiểm, nhưng chuyện này dường như không thể trách Lữ Bố
"Lữ Bố, chuyện nhỏ, không cần cảm ơn
Lữ Bố đưa tay nhẹ nhàng bắt tay Rose
Sau đó không có gì nữa, Lữ Bố tiếp tục đọc sách, bầu không khí có chút lúng túng
"Loại sách này ngươi có hiểu không
Rose hiếu kỳ nhìn cuốn "Tư Bản Luận" trong tay Lữ Bố, nàng tỉnh giấc hắn đang làm bộ, loại sách này ngay cả nàng nhìn cũng thấy vô cùng tối nghĩa, thấy Lữ Bố không để ý đến mình, nàng là người có lòng tự ái cao nên không chịu được cảm giác bị lơ, bèn mở miệng hỏi vài câu mình biết
Đối với điều này, Lữ Bố có vẻ hứng thú hơn, thuận miệng trả lời rồi cũng đưa ra vài câu hỏi, và rồi..
Rose có chút ngớ người
Lữ Bố có chút thất vọng lắc đầu tiếp tục đọc sách, vốn dĩ không nên kỳ vọng một đứa bé như vậy biết được cái gì
Rose cảm thấy ngực có chút khó chịu, ánh mắt thất vọng của Lữ Bố tuy không hề có gì vô lễ, nhưng lại rất chói tai, hình như mình đang bị một tên tiểu quỷ phương Đông khinh bỉ về trí thông minh
Đối với một người có lòng tự ái mạnh như Rose mà nói, chuyện này còn khó chịu hơn là đối phương thô bạo mở miệng mắng nàng, không kìm được mà châm chọc: "Còn nhỏ đã mê mẩn loại sách này như vậy, xem ra trong huyết mạch ngươi cũng tràn ngập sự tham lam
Lữ Bố ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn cô gái ngu ngốc trước mặt
"Cứng họng không nói được gì à
Rose như con thiên nga kiêu ngạo, ngẩng cằm lên nhìn Lữ Bố
Lữ Bố gấp sách lại, xoay người rời đi, hắn thích giao lưu với người có tư tưởng, đáng tiếc trên chiếc thuyền này không tìm thấy, còn giao lưu với người bình thường, có khi thật sự rất mệt, có cảm giác như hai chủng loài, ngay cả nói chuyện với Xích Thố còn không mệt đến thế
Không hiểu ra sao
"Đứng lại, đối xử với một nữ sĩ như thế là rất vô lễ
Rose kéo Lữ Bố lại, có chút tức giận nói
"Ha, Rose, đừng như vậy ~" Jack sợ hết hồn, thằng nhóc này đâu có dễ trêu, lỡ chọc giận hắn, nói không chừng sẽ bị hắn ném thẳng xuống biển
Lữ Bố cũng rất bất đắc dĩ, trong xương cốt hắn không thích tính toán với phụ nữ, nếu có thể giao lưu tự nhiên thì tốt nhất, không thể thì Lữ Bố cũng sẽ cố gắng nhường, nhưng cô bé này lòng tự ái có hơi cao quá mức
"Ngươi để ý người ngoài nhìn nhận mình lắm sao
Cả một đứa bé như ta cũng thế
Lữ Bố chỉ có thể viện vào tuổi tác của mình để nỗ lực thoát khỏi cô gái lòng tự ái cao này, ngữ khí cố gắng ôn hòa, một chút thay đổi trong ánh mắt hay ngữ điệu cũng có thể khiến nàng nổi giận, đời này có phải do mình có thiên phú nhiều quá nên mất hết may mắn rồi không
"..
Vừa nói như vậy, Rose đột nhiên nhận ra, mình đối chọi gay gắt với một đứa bé hình như quả thật không hợp lý cho lắm, ngữ điệu trưởng thành và thần thái của Lữ Bố khiến người ta không thể coi nhẹ tuổi tác và chiều cao của hắn
"Ta năm nay bốn tuổi, nếu tính cả một năm trong bụng mẹ thì là năm tuổi
Lữ Bố nhìn Rose chân thành
Sắc mặt Rose có chút lúng túng buông tay ra, nhìn tiểu đầu trọc phương Đông trước mắt ôm cuốn sách lớn hơn hẳn cơ thể mình rời đi, quay đầu nhìn Jack: "Cái tên tiểu đầu trọc này chẳng đáng yêu chút nào
Jack nhún vai: "Hắn vẫn luôn như vậy mà
"Ngươi quen hắn lắm hả
Rose có chút ngạc nhiên, không hiểu sao, tuy rằng không vui lắm, nhưng sau khi ở chung với Lữ Bố thì trong lòng hết bực bội hơn nhiều
"Vừa lên thuyền thì quen, thằng nhóc đó rất có phong cách
Jack cũng chỉ gặp Lữ Bố hai lần, nhưng ấn tượng của Lữ Bố để lại trong hắn rất sâu sắc, giống như bên trong cơ thể bé nhỏ này, lại ẩn chứa một lão nhân từng trải, trực giác của hắn đặc biệt là ở việc nhìn người luôn rất chuẩn, nhưng lần này, Jack có chút dao động về trực giác của mình
Lữ Bố trở về khoang thuyền không tiếp tục đọc sách, hắn vẫn chưa nỗ lực tham quan con tàu khổng lồ như một cung điện trên biển này, Lữ Bố rất tò mò về thiết kế của chiếc thuyền, thuyền càng lớn thì những vấn đề cần xem xét càng nhiều, chứ không phải chỉ đơn giản là phóng to chiếc thuyền nhỏ lên, vật liệu rất quan trọng, tuy rằng không thể tiếp xúc được với người thiết kế, nhưng đừng quên bản thân Lữ Bố cũng là một nhà thiết kế xuất sắc, trước chỉ là bị hạn chế bởi thời đại hoặc có thể nói là hạn chế vật liệu nên không thể làm ra con thuyền lớn như vậy, nhưng hiện giờ đã có sản phẩm, dù không có bản vẽ, hắn cũng có thể đại khái dựa vào các số liệu khác nhau để suy luận ngược lại bản thiết kế của con tàu
Dựa vào thân thể nhỏ bé, sức lực lớn, Lữ Bố cơ bản dành cả ngày để đi dạo khắp nơi trên tàu
Ngoài việc cảm thấy hứng thú với các tư tưởng nảy sinh trong phương Tây những năm gần đây, hắn cũng cảm thấy hứng thú với vật lý và hóa học của phương Tây, so với "Mặc Kinh" thì khoa học của phương Tây hiển nhiên tiến bộ hơn một bước, sau khi trở về, "Mặc Kinh" cần phải được biên soạn lại, hay là đổi tên thì hơn
Mãi đến chạng vạng, sau khi tham quan một vòng trở về, ở trong phòng, Lữ Bố muốn giấy bút bắt đầu phác họa bản thiết kế Titanic, rất nhanh, một bản phác thảo sơ lược đã hoàn thành
Nhìn bản phác thảo này, Lữ Bố trầm tư
"Bố nhi, sao con đờ người ra vậy
Lữ Thư Hiền nhìn Lữ Bố nghi ngờ hỏi
"Chiều dài và độ rộng này, một khi mức độ va chạm đạt đến giới hạn, yêu cầu về vật liệu ở đây rất cao
Lữ Bố chỉ vào vị trí đáy thuyền: "Chỉ cần kém một chút, chiếc thuyền này sẽ không còn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Thư Hiền lắc đầu nói: "Yên tâm đi, trên thuyền này có rất nhiều quý tộc người Anh và người Mỹ, bọn họ chắc chắn sẽ cân nhắc đến chuyện này
"Nếu thật sự xảy ra chuyện, bọn họ sẽ không sao cả, trên thuyền có xuồng cứu sinh
Lữ Bố nhìn cha: "Nhưng số lượng không đủ, một khi xảy ra sự cố, chúng ta quá nửa là sẽ bị bỏ rơi
Lữ Thư Hiền nghe vậy thì ngẩn ra, lập tức khoát tay áo nói: "Bố nhi đừng nói những điều xui xẻo này, công ty Bạch Tinh đã bỏ ra bao nhiêu tiền mới xây dựng chiếc thuyền này
Sao có thể có chuyện bớt xén vật liệu được
"Coi như có vấn đề, cũng không thể đầu hàng rồi im lặng chứ
Cùng lắm chúng ta sau đó không ngồi chiếc thuyền này nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lời tuy vậy, nhưng vẻ mặt vẫn còn có chút không tự nhiên, ít nhiều bị lời của con dọa cho phát sợ
"Mọi việc phải tính đến tình huống xấu nhất
Lữ Bố lắc đầu, mọi việc chưa tính đến thắng lợi, trước tiên phải tính đến thất bại, như vậy mới chắc chắn, không thể đem tương lai hi vọng ký thác cho vận may, ở biển rộng mênh mông này, một khi có chuyện, mình còn có cơ hội sống sót, hắn cả đời này cha cũng không có loại thể chất gặp họa như hắn
Sau khi vẽ xong bản thiết kế thuyền, Lữ Bố đã có cảm giác con thuyền này sớm muộn cũng chìm
Hắn lại có chín dạng thiên phú cấp thần
Nguy hiểm báo trước: Khi gặp phải nguy hiểm trước sẽ có năng lực dự đoán trước, hoặc khi suy nghĩ nói chuyện liên quan đến tương lai, nếu gặp nguy hiểm, cũng sẽ có năng lực tiên tri ở một mức độ nhất định
Trong khoảnh khắc vạch ra mưu đồ, Lữ Bố đã cảm thấy trong lòng có linh cảm chẳng lành, người ngoài có lẽ sẽ không để ý, nhưng Lữ Bố tin tưởng loại dự cảm này của mình, thiên phú cấp thần cộng thêm phán đoán của mình về kết cấu thân tàu
"Nghe nói người thiết kế con thuyền này cũng ở trên thuyền
Lữ Bố nhìn Lữ Thư Hiền hỏi
"Ừm
Lữ Thư Hiền bị ánh mắt của con trai mình làm cho giật mình
"Ta muốn gặp hắn
Lữ Bố cũng không nói nhiều lời thừa, nếu xuất hiện nguy hiểm báo trước, nhất định sẽ có chuyện, mình phải cùng đối phương thương nghị một chút biện pháp bổ cứu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.