Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 70: Phá thành




"Cha, ngài dạy chúng ta đạo làm tướng, sao lại ra tận ngoài đồng thế này
Ngoài thành Trường An, Lữ Bố cố tình dành ra mấy mẫu ruộng, Lữ Linh Khởi đứng dậy chậm rãi xoay người, mặt không nói gì nhìn Lữ Bố đang nằm trên chiếc xích đu ở bờ ruộng
Hoa An cùng Điển Mãn thấy Lữ Bố ngược đãi trẻ con, không trả công cho người làm thuê như vậy thì giận mà không dám nói, nhưng Lữ Linh Khởi rõ ràng không có lo lắng này, nhanh chân chạy đến bên cạnh Lữ Bố, lay hắn tỉnh
"Đây chẳng phải là đang dạy đấy sao
Lữ Bố chỉ vào ruộng, nhìn con gái nói
"Đây rõ ràng là trồng trọt
Lữ Linh Khởi bất mãn nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Vậy ngươi nói xem, thế nào là đạo làm tướng
Lữ Bố ngồi dậy, nhìn con gái cười hỏi
"Người làm tướng tự nhiên phải mặc áo giáp, cầm binh khí, làm gương cho binh sĩ, việc khó phải xông pha, thưởng phạt phải công bằng, khiến tướng sĩ một lòng, mới có thể đánh đâu thắng đó
Lữ Linh Khởi có vẻ như thường nói những lời này, nói rất trôi chảy
Con gái không thích váy áo mà lại thích vũ khí
Lữ Bố bất đắc dĩ nhìn con gái mình một cái, cái dung nhan toát lên vẻ anh khí kia bây giờ một chút cảm giác nhõng nhẽo ôm chân mình ngày xưa cũng không còn, đợi thêm hai năm nữa liền mau mau gả đi thôi, sao lại chẳng giống nàng nương chút nào thế này
Liếc mắt nhìn liếc tai nghe Điển Mãn cùng Hoa Hùng, Lữ Bố quay sang vẫy tay với bọn họ, bảo bọn họ lại đây
"Đạo lý ai cũng hiểu, nếu như tất cả tướng lĩnh đều như vậy, tướng địch cũng vậy, ngươi phải làm gì để thắng
Lữ Bố nhìn ba người hỏi
Điển Mãn gãi gãi đầu, đúng đấy, vậy phải làm sao
Đang lúc suy tư, đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo bao phủ lên người mình, không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy cha mình đang mặt mày sát khí nhìn mình
Vấn đề đơn giản vậy cũng không biết, mau nói đi, trước mặt chúa công mà làm lão tử mất mặt, coi chừng ta đánh ngươi
Điển Vi tuy không lên tiếng, nhưng ánh mắt của hắn đã nói lên tất cả, mồ hôi trán Điển Mãn trong nháy mắt liền đổ ra, vội nói: "Vậy thì anh dũng đi đầu, dùng sức chém tướng địch
Điển Vi hài lòng gật gù
"Tướng địch cùng ngươi võ lực tương đương, chém không được
Lữ Bố lườm Điển Vi một cái, nhìn ba đứa trẻ nói
"Lấy mưu kế phá đi
Hoa An mắt sáng lên nói
"Không sai
Lữ Bố gật gù: "Cụ thể là phá như thế nào
"Chuyện này..
Hoa An gãi gãi đầu, hắn làm sao mà biết, chỉ là thường nghe người ta nói vậy
"Nói như vậy, ở đây có một con đường, là nơi quân địch chắc chắn đi qua, mây thì hướng đông, hai bên một mặt là núi, một mặt là rừng, nên làm gì để mai phục
Lữ Bố tiện tay lấy một cành cây, quệt mấy đường trên mặt đất, thành một tấm bản đồ sơ sài
Ba đứa trẻ ngơ ngác, chẳng phải là tùy tiện trốn vào rừng hoặc là vào núi là xong rồi sao
"Trong núi chỗ nào nhìn từ dưới lên không thấy, làm sao tìm được
Trong rừng làm sao để quân địch không phát hiện
Ra tay, thì chỗ nào ra tay
Ở đây thời tiết sẽ như thế nào
Lữ Bố nhìn ba người hỏi
Ba người mặt mày mờ mịt, không biết gì cả, Lữ Linh Khởi cau mày nói: "Phụ thân, mưu kế này là do ngài nghĩ ra, thời tiết thế nào, chẳng phải do ngài định đoạt sao
"Ai bảo thế, ta vừa mới miêu tả mỗi một câu, đều có liên quan tới những điều đó, thời tiết cũng ẩn trong các điều kiện này
Lữ Bố cầm cành cây gõ vào đầu con gái
"Mây hướng đông
Lữ Linh Khởi cẩn thận nhớ lại một lúc, không chắc chắn hỏi, những điều kiện mà Lữ Bố nói, có vẻ như chỉ có mây là có vẻ hơi khó hiểu, hơn nữa cũng là thứ duy nhất có liên quan đến Thiên Tượng
"Không sai, vậy có biết tại sao
Lữ Bố cười hỏi
Ba người lắc đầu
"Người quanh năm làm ruộng sẽ cho ngươi biết, mây hướng đông, có mưa thì sẽ sinh gió lớn; mây hướng nam, mưa dai dẳng
Lữ Bố lại nằm xuống nói
"Những thứ này, phụ thân cứ nói thẳng cho chúng con có phải tốt hơn không
Lữ Linh Khởi nhìn Lữ Bố nói
"Ta nói cho các ngươi ăn không nói, các ngươi nghe sao
Ta nói rồi nên làm thế nào, các ngươi nghe sao
Lữ Bố nhìn Lữ Linh Khởi, hỏi ngược lại: "Ta sẽ nói cho các ngươi làm sao để xem thời tiết biến hóa, làm sao canh tác, sẽ có người sao chép thành sách, năm nay các ngươi học làm người quản lý, chính là chăm sóc tốt sáu mẫu đất ruộng này, mỗi người quản lý hai mẫu, khi thu hoạch mùa thu, mỗi mẫu nếu thu được ba trăm cân ngô, thì coi như là thành công, ta sẽ chính thức dạy các ngươi đạo làm tướng
"Còn không mau đi
Điển Vi lườm Điển Mãn một cái, đây chính là Lữ Bố tự mình dạy đó, thằng nhãi con ngốc kia còn ngơ ra đó làm gì, nếu không phải Lữ Bố ở trước mặt, hắn đã muốn đánh cho con trai mình một trận rồi
Ba người nghe vậy tỉnh ngộ, vội vàng mỗi người chạy đến đồng ruộng, trước tiên hoàn thành việc hôm nay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Chúa công phương pháp dạy như vậy thật là hiếm thấy
Giọng của Tuân Du từ sau lưng vang lên, Lữ Bố thấy hắn đến thì đứng dậy cười nói: "Công Đạt hôm nay sao rảnh rỗi đến đây
"Mùa này, nha thự thời gian nhàn nhất, lúc rảnh rỗi, muốn đến chỗ chúa công xem, cũng là để lắng nghe giáo huấn của chúa công
Tuân Du cười nói
Lữ Bố lắc đầu: "Công Đạt chính là người có tài, nói vậy quá khiêm tốn rồi
Nói xong, ánh mắt lại rơi vào mấy quyển sách trên tay Tuân Du, mỉm cười nói: "Công Đạt cũng ra phố chợ sao
"Ừm
Tuân Du gật gù: "Du đến tìm chúa công, cũng có việc này
In ấn thuật vừa ra bản bán thành phẩm, mực còn chưa đủ độ đạt yêu cầu của Lữ Bố, nhưng cũng có thể dùng, nên tạm thời cứ dùng, nhưng xưởng bên kia, quả thực đã bắt đầu mang sách đi bán trên phố, chỉ là quy mô chưa lớn
"Sách có vấn đề sao
Lữ Bố ngạc nhiên nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuân Du lắc đầu: "Tự nhiên là không có
Sách có vấn đề gì, ngoại trừ thỉnh thoảng sai chữ ra thì cũng có thể thông cảm, có thể đọc hiểu là được rồi
"Vậy thì..
Lữ Bố nghi hoặc nhìn Tuân Du
"Chúa công, giá tiền quyển sách này là bao nhiêu
Còn chưa rõ chi phí làm một quyển hết bao nhiêu tiền
Tuân Du chỉ vào sách không hiểu hỏi
"Giấy Đức Hành làm mới so với giấy thái hầu đương nhiên rẻ hơn, như một quyển thế này, không tính công, đại khái tốn mười đồng
Lữ Bố tùy ý nói, cái này do thợ làm còn chưa tinh xảo lắm, chỉ là đóng sách qua loa thôi
"Nhưng tại sao khi bán ra ngoài chỉ có hai đồng!
Tuân Du nghe vậy càng khó hiểu, không nói ngoa, như một quyển này, chính là bán cả trăm đồng, cả ngàn đồng cũng có người mua, với trình độ kiếm tiền của Lữ Bố, tại sao lại không nhân cơ hội kiếm lời
"Công Đạt à, ngươi nói ta làm những quyển sách này, là để cho ai xem
Lữ Bố cười hỏi
Để cho ai xem
Tuân Du ngơ ngác, những quyển sách này thế gia đại tộc cũng không thiếu, đương nhiên sẽ không mua, hàn môn hào cường có vẻ như cũng tìm được những cuốn sách này, tự mình chép cũng được mà, hình như cũng không cần thiết
Vậy thì nói..
đây là cho bách tính xem sao
Tuân Du nhìn Lữ Bố, cuối cùng cười khổ gật gù nói: "Chúa công nhìn xa trông rộng, Du khâm phục
Nếu như là cho bách tính xem, đừng nói trăm đồng, ngàn đồng, mười đồng có thể cũng chẳng ai muốn mua, cho nên chỉ có đủ rẻ thì mới có thể khơi dậy sự tò mò của những người muốn học
Chiêu này của Lữ Bố..
lợi hại
Tuân Du tùy ý nói: "Nhưng bách tính chưa chắc đã muốn xem
Làm ruộng đã rất mệt rồi, coi như sách rẻ, cũng không phải ai cũng muốn đi học, không có động lực gì cả
"Tự có diệu pháp
Lữ Bố cười ha ha, không giải thích
Tuân Du hơi nheo mắt lại, nói vậy, mấu chốt còn ở chỗ cuốn không chữ kia, nếu việc này do Lữ Bố chủ đạo, thì cuốn không chữ đó không thể chỉ là đơn thuần..., xem ra trong đó còn có bí mật mà mình không biết, nhất định phải cẩn thận nghiên cứu kỹ
Tuân Du thu sách lại, cuốn không chữ vô tình rớt xuống
"Không tự thư
Điển Vi mắt tinh, ngạc nhiên nhìn cuốn không tự thư mà Tuân Du vừa nhặt lên từ mặt đất, có chút ngạc nhiên: "Tiên sinh, ngài xem cái này sao
Từ phản ứng của sách trước đó, Tuân Du tuy rằng còn chưa lật xem, nhưng cũng biết đại khái trong đó có chút đồ khó nói, giờ khắc này bị Điển Vi hỏi như vậy, nhất thời có chút lúng túng
"Thì ra Công Đạt đã xem rồi, thế nào
Lữ Bố liếc mắt một cái cười nói: "Sách này do ta làm
Ta còn chưa xem mà
Tuân Du có chút không nói nên lời, nhìn Lữ Bố cái vẻ tùy ý kia, hẳn là mình đã nghĩ sai, nhưng mà ánh mắt kia của Điển Vi là sao →_→
Nhất thời có chút lộn xộn trong lòng
"Con người ta ấy mà, ngươi ép hắn đi học, đi biết chữ, họ sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch, đừng thấy giờ bách tính vẫn nghe lời ta, nhưng nếu bắt họ đi biết chữ, quá nửa là không muốn, đã vậy, dùng cách này để khơi dậy lòng hiếu kỳ của họ, tự nhiên sẽ đi học thôi, cuốn không chữ này tuy được gọi là không chữ, nhưng thực chất vẫn có chút chữ, chỉ là so với thông thường thì ít thôi
Lữ Bố cười nói
Thì ra là như vậy, quả thực cao minh
Tuân Du gật gù, tỏ vẻ đã hiểu, lập tức cũng không kiêng dè gì nữa, trực tiếp mở ra xem, chỉ là trang thứ nhất, đã là một hình ảnh cực kỳ kích thích, không giống với phong cách vẽ của đại đa số mọi người, bức họa này có thể nói là hình thần toàn diện, đường nét phác thảo tinh xảo và vừa phải, nhìn như rộng rãi nhưng thực tế vẫn có nét chưa giải quyết, rồi lại mơ hồ nhìn thấy được phong thái trong đó, khiến người ta mơ màng vô hạn, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi
Tuân Du vội vàng khép lại, hắn tự nhiên đã từng thấy nhiều cảnh hoành tráng, nhưng việc xem thứ này trước mặt mọi người, ít nhiều gì cũng làm người có chút cảm giác bị sốc
"Để thu hút ánh mắt người khác, không như thế thì sao được, mọi người sẽ không muốn xem
Lữ Bố thấy vẻ mặt hắn như vậy thì buồn cười, tiện miệng nói
"Du hiểu rõ
Tuân Du gật gù, ho nhẹ một tiếng, người họa sĩ này quả thực không sai..
Lại lắc đầu, cười khan nói: "Chúa công làm việc, đều là như vậy làm người ta không kịp chuẩn bị
Sau đó một quãng thời gian, Tuân Du dù sao cũng hơi mất tập trung, mãi đến tận chạng vạng vừa mới cáo từ rời đi, vẫn về đến nhà, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp mang theo sách trở lại phòng của mình, còn chuyên môn nói cho quản sự: "Nói cho mọi người, không có việc gì không nên quấy rầy
"Vâng
Quản sự có chút kỳ quái nhìn một chút Tuân Du, gật đầu nói
Tuân Du lúc này mới trở về nhà, hít sâu một hơi, lúc này mới mở ra cái kia không tự thư, tờ thứ nhất khiến người ta huyết thống căng phồng, nhưng tờ thứ hai nhưng là nội dung chính, nhìn một lát, Tuân Du phản ứng lại, đây là cố sự thời Thương Triều, chỉ là cố sự bên trong Trụ Vương tại sao lại giống Lữ Bố đến vậy
Hơn nữa trong đó thần tiên nô dịch phàm nhân, Trụ Vương phấn khởi phản kháng nhưng cuối cùng bại trận cái kia cỗ bi tráng cảm, cũng làm cho người một lần nữa nhận thức Trụ Vương, Tuân Du là người quen thuộc sách sử, biết Trụ Vương không coi là ngu ngốc, hơn nữa không tự thư bên trong Trụ Vương vì huỷ bỏ nô lệ mà làm cho thiên hạ đều phản cũng là có nguyên hình, tuy rằng không nhiều, phần ngoại lệ bên trong loại kia không sợ thiên địa chúng thần bất khuất ý chí lại khiến người thay đổi sắc mặt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.