Hoàng hôn buông xuống, ánh trăng đã lên trên ngọn cây
Trong phủ, Triệu Vân đang chăm chú đọc một quyển “Không tự thư”, Trần Quần thấy vậy tỏ vẻ không hài lòng: "Tử Long sao lại đọc những thứ này
Dù Tuân Du từng giải thích “Không tự thư” chỉ là trang đầu câu khách, nội dung bên trong khá bình thường, nhưng Trần Quần vẫn khó chấp nhận việc Lã Bố dùng những cuốn sách này để biện hộ cho các tội ác của mình
Những người được ca ngợi trong “Không tự thư” của Lã Bố đều là hạng người nào chứ
Thương Trụ Vương, Doanh Chính, Vương Mãng
Người ngoài có thể chỉ coi đó là trò cười, nhưng Trần Quần lại tinh ý nhận ra Lã Bố muốn mượn “Không tự thư” để dẫn dắt dư luận, ngấm ngầm kích động dân chúng chống lại Sĩ tộc
"Khá thú vị
Triệu Vân khép sách lại, nhìn sắc trời rồi đứng dậy nói với Trần Quần: "Thưa tiên sinh, ngày mai phải vào triều rồi, lần này tranh chức châu mục có chắc chắn không
Trần Quần ngồi xuống, khẽ gật đầu: "Chắc chắn rồi, bây giờ Viên, Tào hai nhà ở Trung Nguyên đều căm ghét Lã Bố, Lã Bố cần chúa công ở phía sau kiềm chế bọn họ
Haiz, tên này tuy là gian tặc nhưng hiểu rõ thiên hạ, đúng là đại địch
Đến giờ, không ai còn xem Lã Bố là một kẻ vũ phu nữa, nhưng cũng chính vì vậy mà Trần Quần có phần sợ hãi
Lã Bố dùng Quan Trung để chứng minh với thiên hạ rằng sĩ phu không quá quan trọng, thậm chí thiếu sĩ phu, mọi người có thể sống tốt hơn
Một khi quan niệm này ăn sâu vào lòng dân, thì đối với sĩ phu đó là một đòn giáng mạnh
Thậm chí nếu có người noi theo Lã Bố..
Hậu quả đó Trần Quần không dám nghĩ tới
"Tên tặc này không trừ, thiên hạ bất an
Cuối cùng Trần Quần tức giận nói
"Lời tiên sinh có hơi quá không
Triệu Vân có chút khó hiểu, từ khi vào Quan Trung, anh nhận thấy tâm trạng Trần Quần không ổn định, càng lúc càng căm ghét Lã Bố, anh không hiểu vì sao lại vậy
"Quá
Trần Quần nhìn Triệu Vân, lắc đầu than thở: "Tử Long không thấy được căn nguyên trong chuyện này, ai..
Thôi, chuyện này trước mắt không liên quan đến ngươi và ta, ngày mai tranh được chức Từ Châu mục, chúng ta mau chóng trở về Từ Châu
Trần Quần thấy rõ mối uy hiếp từ Lã Bố ở chỗ nào, nhưng chuyện này hắn cũng không thể ra mặt, nếu làm Lã Bố khó chịu, hắn e là không sống nổi mà rời khỏi Trường An
Chi bằng cứ lấy những lợi ích có thể đã rồi tính
Triệu Vân nhíu mày nhìn Trần Quần, anh thật sự rất tò mò về “căn nguyên” mà Trần Quần nói
Sau khi Trần Quần rời đi, Triệu Vân nhìn lại “Không tự thư” trên tay
Thứ này quả là không tệ, đọc rất cuốn, ngoại trừ trang đầu khiến người ta máu sôi sục thì nội dung sau đó đều giảng về những anh hùng, dù những anh hùng này theo quan niệm xưa đều là kẻ ác
Triệu Vân còn cố ý đến chỗ Tuân Du mượn sách sử để đọc, phát hiện những điều trong “Không tự thư” là thật
Bỏ qua những tiếng xấu hư ảo, những người này đều có điểm chung là đang lên tiếng vì tầng lớp dưới đáy, vậy vì sao họ lại mang tiếng ác
Triệu Vân vẫn muốn đọc “Không tự thư” nhưng sợ làm Trần Quần không vui, ảnh hưởng đến mọi người nên anh mang sách đến một biệt viện khác
Tại đó, Tuân Du đang nhàn nhã thưởng trà bên bàn đá, hương trà thoang thoảng làm lòng người dịu lại
"Là Tử Long à
Tuân Du chỉ ghế đá bên cạnh, cười nói: "Lại đây uống chén trà, đây là loại trà mới của chúa công đấy
"Đa tạ tiên sinh
Triệu Vân gật đầu, cúi người chào Tuân Du rồi mới ngồi xuống
Điểm này khiến Tuân Du rất hài lòng, thực lực của Triệu Vân chưa nói đến, nhưng phong thái khiêm nhường này khiến Tuân Du coi anh là một võ tướng hoàn mỹ, so với những kẻ chỉ biết chém giết, không chút lễ nghi, khắp nơi ăn uống chùa thì hơn hẳn
Cũng chính vì sự so sánh đó, Tuân Du càng yêu thích Triệu Vân trầm ổn, khiêm nhường trước mặt này
"Phong thái hành lễ của Tử Long khá lạ, là lễ nghi quê hương sao
Tuân Du rót trà cho Triệu Vân, thuận miệng hỏi, Triệu Vân làm lễ không giống các sĩ phu thường thấy
"Là do gia sư dạy
Triệu Vân lắc đầu nói: "Chúng ta võ nhân, càng giỏi thì càng phải khiêm tốn, bảo vệ kẻ yếu, dũng mà không loạn, vũ mà không phạm cấm
Nghe vậy Tuân Du nhìn Triệu Vân, có chút thở dài: "Nhìn Tử Long, ta biết tôn sư của ngươi hẳn là một cao nhân đáng kính
Triệu Vân gật đầu: "Gia sư thật sự là người đáng kính
Do dự một chút, Triệu Vân không nhịn được hỏi: "Tiên sinh, từ khi vào Quan Trung đến nay, ta vẫn còn một vài nghi hoặc
"Cứ nói đừng ngại
Tuân Du khá thích Triệu Vân, nghe vậy liền gật đầu cười
"Ôn Hầu rốt cuộc là người như thế nào
Triệu Vân nhíu mày hỏi
"Cái đó còn phải xem Tử Long nhìn nhận như thế nào
Tuân Du hiểu ý Triệu Vân, ánh mắt lộ ra vài phần phức tạp nói: "Danh tiếng của chúa công ở Quan Đông vốn không tốt mà
"Đúng là có chút..
Không tốt
Triệu Vân gật đầu, trong lời đồn ở Quan Đông, Lã Bố hễ tý là giết người, không coi mạng dân ra gì, háo sắc vô độ, thậm chí còn ức hiếp thiên tử
Từ đầu đến chân đều không có gì tốt, đâu chỉ là không được, những từ ngữ như tội ác tày trời mà dùng cho Lã Bố đều thấy có phần thánh thiện
Quan Trung dưới sự cai trị của Lã Bố còn như địa ngục trần gian, nếu không thực sự không có nơi nào để đi thì người dân tị nạn cũng không dám đến Quan Trung
"Có thể khiến Tử Long nói vậy, xem ra danh tiếng của chúa công ở Quan Đông thực sự rất tệ
Tuân Du nhìn dáng vẻ Triệu Vân thì bật cười: "Vậy bây giờ Tử Long thấy sao
Thấy sao ư
Triệu Vân có chút mông lung
Từ khi qua Hổ Lao Quan, anh thấy mọi thứ rất trật tự, dân chúng không sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng như lời đồn, không nói đến việc giàu có, nhưng ở Quan Trung, có thể cảm nhận được một điều mà người dân Quan Đông không có, đó là ước mơ về tương lai
Cảm giác đó, ở Quan Đông, thậm chí là ở Từ Châu, Triệu Vân cũng chưa từng cảm nhận được
"Đôi khi, lời nói dối dù hoàn mỹ đến đâu, đứng trước sự thật cũng không đỡ nổi một đòn
Chúa công là người thế nào, ta nói không tính, hắn nói cũng không tính, người khác nói cũng không tính, tùy theo vị trí khác nhau, nhìn thấy mọi thứ cũng khác
Ngươi đứng trên đỉnh núi sẽ thấy khác so với đứng dưới chân núi, còn việc ngươi nhìn thấy cái gì thì cần tự mình xem xét
Tuân Du cười nói
Nếu Điển Vi ở đây nghe được câu này thì chắc đã mắng người rồi, nhưng Triệu Vân lại hiểu, lặng lẽ gật đầu, chắp tay nói với Tuân Du: "Đa tạ tiên sinh, Vân đã hiểu
Lúc này trong mắt Triệu Vân đã không còn mê mang
"Uống trà đi, đây là trà mà chúa công đặc biệt xin từ Thục, trải qua sự chế biến tỉ mỉ của trà tượng trong phủ chúa công, không phải là thứ trà thường
Thử nghĩ trong thiên hạ, không mấy ai có thể được uống thứ trà này
Tuân Du cười nói
"Tiên sinh xin mời
Triệu Vân nâng chén trà bằng một tay, tay còn lại che lại, như đang uống rượu, ngửa cổ uống cạn
Ực..
Thấy Triệu Vân uống trà như vậy, Tuân Du bỗng cảm thấy tiếc cho chén trà
Uống trà ai lại uống như vậy chứ
Cũng may trà nguội rồi, nếu không chắc bị bỏng mồm mất
Triệu Vân lại có cảm giác khác
Khi trà vừa xuống cổ, tinh thần liền sảng khoái, cả người như tỉnh táo hẳn, đôi mắt hơi sáng lên, có chút hối hận vì đã uống cạn nhanh như vậy
"Uống thêm chén nữa đi
Tuân Du buồn cười, lại rót thêm một chén cho Triệu Vân: "Trà này khác với rượu, cần được thưởng thức từ từ
Có người không thích vị đắng chát, nhưng nếu thưởng được vị trong đó thì sẽ cảm thấy muốn uống mãi
Triệu Vân gật đầu, bắt chước Tuân Du, khẽ nhấp một ngụm, quả nhiên lại có hương vị khác
Thấy Triệu Vân như vậy, Tuân Du không khỏi bật cười, nhìn Triệu Vân nói: "Nếu Tử Long thích, khi rời đi ta sẽ tặng cho một ít
"Vật quý giá như vậy, sao dám nhận
Triệu Vân vội vàng từ chối
"Ngươi nói quý thì cũng không đến nỗi, chỉ là người thường ít có được thôi, còn trà ngon này thì chúa công mỗi tháng đều có tặng một ít, không thiếu
Hiếm khi gặp được người hợp ý như Tử Long, tặng ngươi một ít xem như là kết giao quân tử
Tuân Du cười nói
"Vậy thì, Vân thật áy náy
Triệu Vân khom người nói
"Dạo này Tử Long đọc “Không tự thư” say sưa quá nhỉ, hẳn đã nghe không ít lời trách mắng rồi
Tuân Du cười nói
"Tiên sinh nói đùa
Triệu Vân tò mò hỏi: "Vì sao lại gọi là “Không tự thư”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy ít chữ nhưng có chữ mà
"Cuốn sách này xuất hiện từ khi chúa công cải tiến kỹ thuật làm giấy, chúa công muốn tất cả mọi người đều biết chữ, không biết Tử Long có trải qua việc đồng áng không
Nông phu cả ngày mặt trời lên thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, đâu còn sức lực để đọc sách biết chữ
"Là chủ công dùng loại này không có quá nhiều chữ không tự thư để dẫn dắt dân chúng tự mình đi tập viết
Tuân Du cười giải thích
"Thì ra là như vậy
Triệu Vân gật gù, sau đó nói: "Giấy này giá cả rất rẻ sao
Vân thấy không chỉ là không tự thư, những quyển sách vạn chữ kia cũng chỉ có hai, ba tiền một quyển
Một quyển thẻ tre đáng giá bao nhiêu tiền
Nếu có khắc chữ, thì một quyển thẻ tre quả thực là ngàn vàng khó đổi, sao rơi xuống trên giấy liền tiện lợi như vậy
"Đương nhiên không phải, một quyển như vậy, chỉ tính chi phí đã không dưới mười tiền, chưa kể nhân công
Tuân Du lắc đầu cười nói
"Vậy vì sao..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Triệu Vân không hiểu nhìn Tuân Du
"Chuyện khác không nói, chỉ lấy mười tiền mà tính, có bao nhiêu dân chúng bằng lòng đi mua
Tuân Du cười hỏi
"Thì ra là như vậy
Triệu Vân bừng tỉnh, trong lòng vừa kính trọng vừa cảm thấy quan niệm bị chấn động lớn, Lữ Bố mỗi một chính sách dường như đều hướng đến dân chúng, điều này rất khác với những gì hắn từng tiếp xúc, đây có phải là điều Trần Quần nói hay không
Nhưng là cái gì
Triệu Vân nhất thời cũng không nghĩ ra
Hai người rất hợp ý nhau, dũng tướng dưới trướng Lữ Bố tuy nhiều, nhưng người có khí độ kẻ sĩ như Triệu Vân thì không có, còn Tuân Du kẹp giữa Lữ Bố và kẻ sĩ, quen đứng ở lập trường trung lập khách quan để xem vấn đề, đối với Triệu Vân mà nói, rất nhiều lời trước đây hắn chưa từng nghĩ tới, như mở ra một cánh cửa khác nhìn thấy một thế giới mới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người bất giác nói chuyện đến khuya, Tuân Du nhìn sắc trời một chút nói: "Ngày mai là lúc vào triều, Tử Long nghỉ ngơi sớm một chút, trước mặt bệ hạ, không nên thất lễ
"Đa tạ tiên sinh hôm nay giáo huấn, vân khắc cốt ghi tâm
Triệu Vân đứng dậy, quay về Tuân Du cúi người hành lễ nói
Tuân Du mỉm cười đáp lễ, bảo Triệu Vân mau đi nghỉ, nhìn bóng lưng Triệu Vân rời đi, Tuân Du thở dài, Triệu Vân nếu là thuộc hạ của Lữ Bố thì tốt biết bao?