Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 99: Trường An loạn




Lữ Bố về doanh trại nghỉ ngơi một ngày, hôm sau trời vừa sáng, đã thấy đại quân chư hầu tụ tập lại, bao vây doanh trại An Dương, Hạng Vũ đích thân dẫn quân ra ngoài khiêu chiến
"Lữ Bố, kẻ ác giúp bạo, còn không mau ra đây chịu chết
Hạng Vũ đứng ngoài đại doanh, cờ xí sau lưng phấp phới, chỉ tay về hướng doanh trại của Lữ Bố quát lớn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Thái úy, người này chính là Hạng Vũ
Tư Mã Hân được Chương Hàm phái đến giúp Lữ Bố, dù sao quân của Lữ Bố phần lớn là hàng binh mới chiêu mộ, không có tướng lĩnh nào thực sự tin cậy
Tư Mã Hân tuy là quan văn, nhưng cũng am hiểu đôi chút về quân sự
Có hắn bên cạnh, xông pha chiến đấu thì không được, nhưng giúp Lữ Bố giữ doanh trại khi xuất quân thì không có vấn đề
Thực ra không cần phải nói, Lữ Bố cũng có thể biết, có lẽ đó là sự cảm ứng giữa những người mạnh, nhìn Hạng Vũ xuất hiện công khai ngay trong tầm bắn của doanh trại, cái kiểu ngông cuồng coi thường tất cả dường như trước kia trên người mình cũng từng có, nhưng cũng không ngông cuồng đến vậy
Tây Sở Bá Vương, rốt cuộc mạnh đến mức nào
Lữ Bố vẫy tay, một tên thân vệ dâng lên một cây trường cung
Giương cung lắp tên, mọi kỹ xảo bắn tên đã khắc sâu vào linh hồn Lữ Bố, căn bản không cần cố gắng ngắm nghía, ngay khi mũi tên nhọn đặt lên dây cung, Lữ Bố đã nắm chắc phần thắng
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tư Mã Hân, Lữ Bố bắn ra năm mũi tên với tốc độ cực nhanh
Sức mạnh mỗi mũi tên khác nhau, rõ ràng bắn ra trước sau nhưng khi đến chỗ Hạng Vũ lại như cùng lúc lao tới, khiến người ta khó lòng chống đỡ
Đáng tiếc, nếu mũi tên có thêm thuộc tính sấm sét, tốc độ ra tay của hắn sẽ còn nhanh hơn, có thể bắn ra chín mũi tên cùng lúc
Đối diện, Hạng Vũ ngẩng đầu nhìn năm mũi tên nhọn, mắt sáng lên, còn có loại xạ thuật này sao
Vung tay ra, một phát bắt được một mũi tên, rồi xoay mũi tên trong ngón tay, hất văng bốn mũi còn lại
"Tài bắn cung khá lắm
Hạng Vũ không giận, ngược lại sinh lòng thích thú, vẫy tay, thân vệ cũng dâng lên một cây trường cung
Hạng Vũ cầm cung lên tay, ước lượng một phen rồi đột nhiên học cách của Lữ Bố, bắn từng mũi tên một, trong nháy mắt bắn ra bảy mũi tên
Sức mạnh không tinh xảo như Lữ Bố khống chế, bảy mũi tên có trước có sau, nhưng rõ ràng cách bắn này là Hạng Vũ lần đầu sử dụng
Lữ Bố vung tay ra, học theo cách của Hạng Vũ, một phát nắm lấy một mũi tên, sức mạnh dừng lại trong tích tắc khiến lòng bàn tay Lữ Bố hơi tê dại, rồi giống như Hạng Vũ, xoay mũi tên trong ngón tay, hất văng những mũi tên đang lao tới
Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều không khỏi sinh lòng thán phục
Hạng Vũ nghiêng đầu, dùng trường thương chỉ vào Lữ Bố: "Thằng kia, còn không ra đây chịu chết
"Thú vị
Lữ Bố cũng không giận, chỉ nhấc tay, một loạt cung tiễn thủ nhanh chóng giương cung lắp tên
Hạng Vũ: "..
Tưởng tìm được đồng loại, ai ngờ lại là một tên tiểu nhân nham hiểm
"Bắn
Lữ Bố ra lệnh, trong chớp mắt vạn mũi tên cùng bắn, mưa tên đen kịt trút xuống chỗ Hạng Vũ
Hạng Vũ múa thanh trường thương trong tay, cuốn lên một cơn gió lạ, hất văng những mũi tên đang bắn về phía mình, nhưng cũng không dám tiếp tục ở trong tầm bắn của quân địch, đợi đợt mưa tên thứ hai ập đến, liền quay ngựa bỏ chạy
Bên kia, Lưu Bang và Long Thư đã mang quân ra tiếp ứng Hạng Vũ
Hạng Vũ rút khỏi tầm bắn của quân địch, quay đầu nhìn lại, thấy trên đất cắm đầy những mũi tên dày đặc, khiến cơn giận trong lòng bùng lên
"Chúa công, không sao chứ
Long Thư vội thúc ngựa đến gần, hỏi Hạng Vũ
Hạng Vũ lắc đầu, nhìn về phía Lữ Bố, giận dữ hừ một tiếng: "Tưởng là anh hùng, ai ngờ cũng là một lũ chuột nhắt hèn nhát
Lưu Bang ở bên cạnh bĩu môi, nếu là mình cũng sẽ làm vậy thôi, trừ khi đầu óc có vấn đề mới bỏ mặc quân mình chạy đi đánh nhau tay đôi, ngươi tưởng đánh trận là trò gì chứ
Nhưng hắn lại thực sự hy vọng Lữ Bố ra đấu với Hạng Vũ một trận, tốt nhất là cả hai cùng bị thương
"Huynh đệ, ta thấy Lữ Bố kia không dám đấu với bọn ta, chi bằng ta lui quân ra ngoài, dùng kế hao binh với hắn
Ta không tin Quan Trung có nhiều lương thảo như vậy để bọn chúng tiêu, sẽ có lúc bọn chúng hết gạo thôi
Lưu Bang đến gần Hạng Vũ, nhỏ giọng nói
Đại doanh này trông có vẻ khó đánh, lại thêm liên quân không có ưu thế về quân số, tấn công mạnh không phải là thượng sách, chi bằng chờ Lữ Bố hết lương, lúc rút quân thì ta sẽ bám theo tấn công, như vậy càng có cơ hội thắng
Hạng Vũ không nói gì, cơn giận này khó mà nuốt trôi, từ khi xuất đạo đến nay, ai dám khiến hắn ấm ức, ngay cả Tống Nghĩa trước đây muốn ép hắn, hắn cũng lập tức giết ngay
Lần này thực sự là lần đầu tiên hắn phải chịu ấm ức thế này, giờ chỉ muốn xông vào băm Lữ Bố thành trăm mảnh
Nhưng mặc hắn sai người chửi rủa thế nào, Lữ Bố cũng không ra khỏi doanh trại, hễ quân sĩ đến gần thì Lữ Bố liền sai cung tiễn thủ bắn giết, còn nếu ở xa, thì mặc kệ họ chửi bới cái gì, Lữ Bố cũng không hề nhúc nhích
Hạng Vũ ở phía sau nghe, Lữ Bố cả nhà già trẻ, từ tổ tông mười tám đời đến con cháu mười tám kiếp, rồi cả dòng họ nữ giới đều bị hỏi thăm hết cả lượt, dường như Lữ Bố đều không nghe thấy gì
Người này… không có tôn nghiêm sao
Hạng Vũ rất khó hiểu, Lữ Bố, một người dũng mãnh bậc nhất thiên hạ, lại có thể nhẫn nhục như vậy sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu ai chửi hắn như vậy, chẳng nói gì nhiều, cứ xông lên chém đầu trước đã
Nhưng Lữ Bố lại có thể nhẫn nhịn tất cả nhục mạ, thậm chí đến cả ý định cãi lại cũng không có, khiến Hạng Vũ có cảm giác như đấm vào bông, cả người rất khó chịu
Tiếng chửi bới kéo dài từ sáng đến trưa, tướng sĩ chửi bới bên phía Hạng Vũ đã thay ca ba lượt, Lữ Bố thì vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định ra đấu với Hạng Vũ
Lữ Bố có bị tức đến mức nào thì không rõ, nhưng Hạng Vũ thì toàn thân khó chịu
Thấy sắc trời sắp tối mà Lữ Bố vẫn không động tĩnh, Hạng Vũ đành phải thu quân về trại
"Chuẩn bị chiến đấu
Lữ Bố đứng trên cổng trại, quan sát trận địa địch, không giống như đang nhử địch, liền hét lớn ra lệnh, rồi nhảy thẳng từ cổng trại xuống, một tay cầm Phương Thiên Họa kích, nhảy lên lưng ngựa
Sau cổng trại là 20 nghìn kỵ binh đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe theo lệnh của Lữ Bố, cổng trại mở ra, 20 nghìn kỵ binh ầm ầm xông ra
Quân của Hạng Vũ vừa dừng chân một ngày, tuy không đánh trận, nhưng cũng mệt mỏi, lại thêm Hạng Vũ đã hạ lệnh rút quân, nên tự nhiên thư giãn, giờ Lữ Bố bất ngờ xông ra, nhất thời không kịp phản ứng
Hạng Vũ nhìn Lữ Bố đột nhiên xông ra, sự bực tức khiến hắn muốn thổ huyết, gầm lên một tiếng: "Đội sau chuyển lên đội trước, nghênh chiến
Nếu là quân đội bình thường, giờ này e là khó phản ứng kịp, nhưng Hạng Vũ tuy nói là binh pháp hiểu không quá nhiều, nhưng lại có thể trên chiến trường làm ra rất nhiều chuyện trái với binh pháp thường thức
Ví dụ như lúc này, đột ngột thay đổi phương hướng đội hình, nghĩ thế nào cũng không hợp lý, nhưng hắn cứ làm được, chẳng vì lý do gì, cũng chẳng có đạo lý gì
Lữ Bố thấy vậy cũng thán phục, cuối cùng không chọn xông thẳng vào trung quân mà mang kỵ binh xẹt ngang qua, một lượt bắn cung từ trên lưng ngựa, tuy không gây ra thương vong lớn, nhưng cũng khiến Hạng Vũ rất tức giận
"Long Thư, kỵ binh xuất kích
Hạng Vũ hét lên chói tai, Chung Ly Muội và những người khác thay hắn chỉ huy trung quân, còn hắn thì dẫn kỵ binh xông ra, đuổi theo Lữ Bố, lửa giận dồn nén cả ngày, nếu không chém được Lữ Bố xuống ngựa, khó mà nguôi cơn hận
Lữ Bố dẫn kỵ binh, có chút giống cách bắn cung trên lưng ngựa của người Hồ, nhưng cũng có thể xung phong, chỉ là gấp gáp nên không có bàn đạp
Lữ Bố cho các kỵ binh dùng dây thừng làm bàn đạp tạm bợ
Tuy không có loại yên ngựa cao như kỵ binh Hồ, nhưng độ vững chắc trên lưng ngựa lại hơn hẳn quân Sở
Lữ Bố không đối đầu trực tiếp với Hạng Vũ, chỉ liên tục dùng cung trên lưng ngựa bắn về phía Hạng Vũ
Tức giận, Hạng Vũ hét lớn một tiếng, trực tiếp ném trường thương trong tay, đóng đinh cả người lẫn ngựa một tên kỵ binh Tần xuống đất
Sau đó phi ngựa đến rút thương, nhưng cách giải tỏa giận dữ như vậy rõ ràng không có ý nghĩa gì đối với tình hình chiến đấu
Hai bên rượt đuổi quanh quân Sở mấy vòng, vẫn không hề giao chiến
Lữ Bố lại không ngừng bắn tên về phía trung quân của quân Sở, dù có khiên che chắn vẫn tổn thất không ít
Các chư hầu khác thấy vậy cũng không muốn tìm đánh lúc này, chỉ đứng từ xa quan sát chứ không có cách nào ngăn cản Lữ Bố
Lữ Bố nhanh chóng chạy vài vòng, thấy quân Sở vững như núi, khó mà lay động, liền không quan tâm quân Sở nữa, mang quân xông thẳng về phía Ngụy Báo
Ngụy Báo xem say sưa ngon lành, dù sao nhận thức Hạng Vũ thời gian cũng không ngắn, có thể làm cho Hạng Vũ như vậy gào thét liên tục nhưng không thể làm gì, đây vẫn là lần đầu tiên, hắn xem đã nghiền, Lữ Bố đột nhiên bỏ quên Sở Quân xông về phía Ngụy quân bên này, Ngụy Báo sắc mặt đại biến, giờ khắc này khẳng định không thể trốn, nhưng còn chưa để hắn nghĩ rõ làm sao nghênh địch, trước mặt đã là một chùm mưa tên đổ ập xuống
Ngụy quân quân trận một loạn, Ngụy Báo liền biết hỏng rồi, vội vã xuống ngựa hướng về trên đất một lăn, quả nhiên sau một khắc Lữ Bố phi ngựa mà tới, nhìn thấy trống rỗng lưng ngựa cũng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đem soái kỳ của Ngụy Báo chặt đứt
Soái kỳ vừa đứt, Ngụy quân nhất thời đại loạn, Lữ Bố thừa lúc vắng mà vào tự trong quân Ngụy mở một đường máu
Sau đó mà đến Hạng Vũ ngược lại bị Ngụy quân loạn quân chặn lại đường đi, tuy rằng Hạng Vũ cũng không mấy bận tâm, trực tiếp suất quân đi thẳng qua, nhưng trải qua như thế chặn lại, Lữ Bố giết ra khỏi vòng vây sau, trực tiếp vòng tới một bên khác, từ phía sau đi đánh lén Sở Quân, Lưu Bang một nhánh này đang xem náo nhiệt đây, Lữ Bố đột nhiên giết hướng mình, khiến Lưu Bang có chút ngỡ ngàng
Nguyên lai hai chi nhân mã cách quá gần, bị Lữ Bố xem là Sở Quân, thêm vào Lưu Bang bên này kẽ hở càng nhiều hơn một chút, bị Lữ Bố trực tiếp hái như quả hồng nhũn
"Mau tránh ra hắn
Lưu Bang không nỡ để thủ hạ mình tướng lĩnh bị tổn thất, thấy Lữ Bố tới đây chuyện thứ nhất không phải chạy trốn, hiện tại chạy trốn cùng muốn chết có gì khác biệt, trực tiếp kéo một cái áo bào, lộ ra phía dưới tiểu binh y giáp, tung người xuống ngựa
Hạ Hầu Anh chờ người học theo răm rắp, từng cái từng cái xuống ngựa, bảo hộ ở bên người Lưu Bang hướng về bên cạnh chen
Đại quân tự nhiên bị Lữ Bố giết tan vỡ, nhưng đại tướng của Lưu Bang thì một người không tổn thất
Lữ Bố giết xuyên qua đám nhân mã này sau, nghi hoặc quay đầu lại liếc mắt nhìn, sao lại không có một tướng lĩnh nào ra dáng vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có điều Hạng Vũ đã đánh tới, Lữ Bố cũng không ham chiến, sắc trời đã tối, không cần thiết đánh tiếp nữa, trực tiếp mang theo binh mã trở về đại doanh, Hạng Vũ vẫn đuổi tới ngoài doanh trại, bị cùng mưa tên bắn phải dừng lại, không cam lòng trừng một chút đại doanh, căm tức mang theo đại quân bỏ chạy, lần này Hạng Vũ tự mình suất lĩnh kỵ binh đoạn hậu, chỉ hy vọng tên Lữ Bố kia ra thêm một lần
Đáng tiếc mãi cho đến khi đại quân hoàn toàn bỏ chạy, Lữ Bố đều không xuất hiện lại
Tiểu nhân hèn hạ
Ta phải giết ngươi
Hạng Vũ nhìn hướng đại doanh, oán hận hạ quyết tâm, hắn nhất định phải giết Lữ Bố, để rửa cái nhục ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.