“Đi thôi!” Lâm Cửu không giải thích, ra hiệu Lữ Lương đi theo mình
Lữ Lương cảm thấy nếu không đi theo, kết cục của mình sẽ không tốt đẹp gì, Toàn Tính yêu nhân có thể làm ra chuyện gì, ai mà biết được
“Đại ca, ngươi còn chưa nói cho ta danh hiệu đâu!” Lữ Lương đi theo phía sau, miệng thì hỏi
Lâm Cửu có vẻ đang dùng điện thoại nhắn tin, phỏng chừng là đang xác nhận với Hạ Hòa
“Xích
Kế tiếp một đoạn thời gian, phiền ngươi đi theo bên cạnh ta!” Lâm Cửu thản nhiên nói
Nếu muốn nghiên cứu quá trình thi triển Minh Hồn thuật, còn phải đi tìm vài đối tượng thí nghiệm
“Ha ha, này……” Lữ Lương cười gượng, nhìn vào tin nhắn vừa được gửi tới điện thoại, con ngươi co rút lại
Hạ Hòa: Tự cầu nhiều phúc
Chúng ta không cứu được ngươi đâu
Lâm Cửu nghĩ đi tàu cao tốc loại phương tiện giao thông này, người đông mắt tạp, dễ làm Lữ Lương gây chuyện xấu, trực tiếp đến công ty cho thuê xe thuê một chiếc xe, mang theo Lữ Lương đi thẳng tới Thiên Tân
“Lão ca, anh tìm tôi có chuyện gì thì nói cho tôi biết nha!” Lữ Lương bị lôi đi một cách mạnh mẽ, lại còn nhận được tin nhắn hồi âm như vậy của Hạ Hòa, không khỏi có chút hoảng hốt
“Không có gì đại sự, chỉ là muốn nghiên cứu một chút Minh Hồn thuật!” Lâm Cửu vừa lái xe vừa nói
Hiện tại đã lên cao tốc, Lâm Cửu nhớ tới thân phận ở cái thế giới diễn sinh này của mình hình như vẫn chưa có bằng lái
Khóe miệng Lữ Lương run rẩy, bất đắc dĩ nói: “Đại ca, cái Minh Hồn thuật này là công phu thiên bẩm, tôi cũng không có cách nào dạy anh được!”
“Ta không có hứng thú với việc học được Minh Hồn thuật
Chỉ là muốn nghiên cứu phương thức vận dụng loại này..
Hơn nữa, ngươi không biết rằng Lữ gia các ngươi vào 44 năm trước căn bản không có đồ vật gọi là Minh Hồn thuật sao?” Lâm Cửu không ngại tiết lộ chân tướng cho Lữ Lương
Lữ Lương nghe vậy thì ngây người, nghi hoặc hỏi: “Có ý gì
Chẳng lẽ Minh Hồn thuật không phải là dị năng thiên bẩm?”
“Nghiên cứu rồi mới biết được
Chuyện này còn cần ngươi phối hợp!” Lâm Cửu cười khẽ nói
Lữ Lương muốn tìm được chân tướng cái chết của Lữ Hoan, không thể tránh khỏi bí mật Minh Hồn thuật của Lữ gia, hắn tự nhiên cũng muốn biết chân tướng, vậy nên sẽ phối hợp với Lâm Cửu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“……” Lữ Lương trầm mặc
“Ta hiểu được!” Lữ Lương nghĩ thông suốt, không phải hắn muốn đi tìm chân tướng, mà là hiện tại hắn không phối hợp, e rằng cũng không có cơ hội mà phối hợp
Chi bằng theo ý vị gia này, có thể thoải mái hơn một chút
“Tốt lắm
Xem xét thời thế… Yên tâm, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.” Sự tồn tại của Lữ Lương đối với Lâm Cửu mà nói có ích hơn so với việc Lữ Lương đã chết, việc này gần như tương đương với việc nắm một nửa Bát Kỳ Kỹ vào trong tay
Lâm Cửu vừa lái xe, vừa tính toán thời gian ở cái thế giới diễn sinh này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời gian bọn họ tiến vào rõ ràng là vào thời điểm cốt truyện bắt đầu, từ lúc này đến thời điểm cốt truyện Đường Môn theo chiều ngang cũng mới ba tháng, mà hắn tổng cộng có hai tháng, cũng đủ làm rất nhiều việc
Từ từ… Tuyến thời gian ở thế giới hiện thực đại khái vào năm 2017 đến 2018 gì đó, cũng chính là hắn còn biết nhiều hơn một ít cốt truyện sau so với những người ký khế ước khác
Bất quá điều này cũng coi như không có ưu thế gì, người ký khế ước nếu muốn đạt đủ lợi ích, còn phải dựa vào chính mình đi phấn đấu
Hơn nữa cho dù không có sự tồn tại của những người ký khế ước khác, chính hắn cũng sẽ không quan tâm tới cái cốt truyện phát triển gì đó
Như thế nào có lợi thì đến
“Giáo chủ, ngài ra ngoài một chuyến lại mang về cho chúng ta một cái nhóc lông tơ thế này a!” Vương Minh Kiến nói chuyện khá thẳng thắn, cũng là một trong vài dị nhân của Vãng Sinh Giáo sẽ chủ động giao lưu với Lâm Cửu
“Giáo chủ?” Lữ Lương đánh giá nơi này, rõ ràng chỉ là một tổ chức dân gian nhỏ
“Không phải đồng bọn, là Toàn Tính!” Lâm Cửu ngáp một cái, hai ngày nay chạy tới chạy lui, có hơi mệt mỏi
“Ta đi nghỉ ngơi một chút
Ngươi cứ tự nhiên!” Lâm Cửu nói câu này là đối với Lữ Lương, hắn biết Lữ Lương là người thông minh, sẽ không chọn trốn vào lúc này
Sau khi Lâm Cửu rời đi, ba người Vương Minh Kiến, Chung Nguyên Hòa, Cố Tinh Tinh ở lại, nhìn Lữ Lương với ánh mắt thương cảm
“Ách..
Mấy vị xưng hô thế nào?” Lữ Lương ngại ngùng chào hỏi
“Ta tên là Vương Minh Kiến, cứ gọi ta lão Vương là được
Chỉ là một người làm thuê thôi.”
“Chung Nguyên Hòa, chỉ là người trồng chút hoa hoa cỏ cỏ, bồi dưỡng tình cảm thôi!”
“Ta là Cố Tinh Tinh, trước khi vào giáo hội thì làm người đưa tin!”
“Ách… Ta tên là Lữ Lương, mong được chiếu cố!” Lữ Lương còn muốn tìm hiểu một ít tin tức từ ba người này, vẻ mặt ôn hòa nói
“Nhìn thì có vẻ khác với cái gã Toàn Tính lần trước!” Vương Minh Kiến quay đầu về phía Chung Nguyên Hòa xác nhận nói
“Ừm!” Chung Nguyên Hòa gật gật đầu, tỏ vẻ Vương Minh Kiến nói không sai
“Trước đây cũng có người Toàn Tính đến làm khách sao?” Lữ Lương cảm thấy những lời Vương Minh Kiến nói không phải là chuyện tốt gì
“Cái người tên là Tả Tự Trị, ngươi không biết lão ta chết thảm thế nào đâu
Giáo chủ nhà ta một chưởng ấn đầu lão ta xuống mặt đất, suýt nữa đi đời nhà ma...” Vương Minh Kiến miêu tả rất sinh động cho Lữ Lương nghe
“Khụ khụ..
Vương ca, vậy giáo hội của tôi là cái gì?” Lữ Lương đánh trống lảng sang chuyện khác, nghe được Vương Minh Kiến bọn họ xưng hô người cưỡng ép bắt mình đến đây là giáo chủ, liền có một thắc mắc này
“Vãng Sinh Giáo
Thế nhân toàn khổ..
Chỉ có luân hồi mới có thể cứu độ!” Vương Minh Kiến cùng đám Liêu Tiểu Băng thân thiết đến mức, mấy người thông minh đó không học được bao nhiêu, cái bộ dạng của tín đồ lại học được mười phần
“Diệu a
Vậy ta có bao nhiêu đồng bọn vậy?” Lữ Lương cũng nhìn ra Vương Minh Kiến là người thật thà, hỏi thẳng luôn
Chung Nguyên Hòa hai người ở bên cạnh không ngăn cản, chuyện mà Lâm Cửu bảo Vương Minh Kiến biết, rõ ràng chính là những tin tức có thể tiết lộ ra ngoài
Vương Minh Kiến cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà nói: “Đại khái hơn trăm người!”
“Ngoan ngoãn, người không ít nha, vậy mà lại kín tiếng như thế.” Lữ Lương kinh hô
Hơn trăm người “dị nhân” không hề ít, đã có thể so được với phần lớn các thôn dị nhân, thậm chí còn có một vài môn phái dị nhân hạng hai
Mà lại là một tổ chức dân gian như thế, vậy mà hắn chưa từng nghe được bất cứ thông tin nào
“Tiểu Lữ à, ta dẫn ngươi đến phòng khách!” Vương Minh Kiến dẫn Lữ Lương vào một tòa chung cư gần đó, Lâm Cửu đã sắp xếp ổn thỏa từ trên đường đi rồi
Chung Nguyên Hòa nhìn bóng lưng hai người rời đi, có vẻ đang suy tư gì đó nói: “Cái người Lữ Lương này là người của nhà mười lão Lữ Từ Lữ gia đúng không
Vậy mà lại còn lẫn lộn với Toàn Tính.”
“Ha ha, chuyện này có liên quan gì đến chúng ta
Mấy người nhỏ bé như chúng ta, nếu không gia nhập cái giáo hội kỳ lạ này, căn bản sẽ không tiếp xúc tới những người đó!” Cố Tinh Tinh ở một bên chậm rãi nói
Lâm Cửu về phòng không lập tức nghỉ ngơi, mà là xem qua tình hình Vãng Sinh Giáo gần đây mà Liêu Tiểu Băng gửi đến
Phương thức ban đầu đã thử, sau khi không có cách nào tiếp tục phát triển, mọi việc của giáo hội Lâm Cửu đều giao cả cho Liêu Tiểu Băng bọn họ
Bất quá hắn vẫn cần bảo đảm một chút, đó chính là khống chế được số lượng người thường của Vãng Sinh Giáo
Không thể đem tin tức dị nhân tuyên dương ra ngoài được, nếu không chẳng phải Vãng Sinh Giáo liền trở thành Bích Du thôn thứ hai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giáo chúng bình thường duy trì ở khoảng hơn một trăm người, còn thành viên dị nhân thì tùy duyên
Những chuyện khác thì cứ để bọn Liêu Tiểu Băng tùy ý mà làm là được
“Ngươi biết Vãng Sinh Giáo không
Có thể giúp ta điều tra một chút được không
Chuyện này liên quan đến tính mạng, thiếu ngươi một ân tình!” Lữ Lương ở trong phòng khách trăn trở suy nghĩ, lấy điện thoại nhắn tin cho một người
Đồng thời tự mình tra cứu những tài liệu có liên quan trên mạng
“Giác ngộ của người trẻ tuổi đương thời..
Vãng Sinh Giáo
Sau này nửa đời còn lại, tích cực lạc quan đối diện cuộc sống
Báo chính phủ điểm danh khen ngợi..
Thanh niên có tín ngưỡng
Cái quỷ gì thế này!” Lữ Lương nhìn tài liệu trên mạng, khóe miệng không ngừng run rẩy
Miêu tả này, cùng với cái vị giáo chủ nguy hiểm đã bắt hắn đến nơi này là cùng một người sao
“Hả
Tên kia sao lúc này lại gửi tin nhắn đến?” Trương Sở Lam kết thúc một ngày tu hành, ngồi xếp bằng ở trên giường, lấy bộ điện thoại cũ kỹ kia ra, xem tin nhắn vừa nhận được
(Hết chương)