Luân Hồi Nhạc Viên: Khắp Nơi Là Áo Lót

Chương 152: đánh với




Chương 152 đánh với “Triệu hồi sư thua!” Lâm Cửu nhẹ nhàng nói một câu
Nếu là hắn, hoặc là tránh đi đóng băng, hoặc là hoàn toàn giải quyết, tuyệt đối sẽ không đem khối băng đánh tan
Đối phương biết phương tiện Vương Dã kỳ môn cục, lại không có phòng bị này, thuyết minh gia hỏa này xác thật không biết mặt sau một chút cốt truyện
“Ân?” Trương Sở Lam còn muốn hỏi Lâm Cửu vì sao nói lời này, thì trong sân xuất hiện biến hóa mang tính quyết định
“Đoái tự…… Cổ lóe!” Ánh sáng có tiết tấu trước mắt Liệt Nham lập lòe lên, loại tiết tấu này có hiệu quả thôi miên
Mà những tinh thể băng rơi rụng ở bốn phía thông qua ánh sáng chiết xạ phóng đại hiệu quả này lên nhiều lần
Liệt Nham hoàn hồn phát hiện Vương Dã tay đặt trên vai hắn, vẻ mặt đưa đám, lựa chọn nhận thua
Đến khoảng cách này, dù cá chết lưới rách cũng không thể thành công
Hắn vẫn tự hiểu lấy, tuy rằng mình là khế ước giả, nhưng đối với cục diện mấu chốt của dị nhân giới thì ảnh hưởng không đáng kể để Vương Dã phản phệ đến mức đó
Khi trận chiến đấu của Vương Dã làm mọi người mở rộng tầm mắt kết thúc thì các trận tỉ thí khác cũng đã xong
“Vương Tịnh đánh với Xích, tuyển thủ đến đủ, tỉ thí bắt đầu!” “Ha ha ha, ta quả nhiên là thiên mệnh sở quy, đánh với một tên vô danh tiểu tốt nhẹ nhàng
Uy, nhanh nhận thua đi, nếu không ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình!” Vương Tịnh ngẩng cao đầu, hướng về phía Lâm Cửu lớn tiếng cười nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Cửu nhẹ nhàng bước lên trước hai bước, thấy đối phương cư nhiên không có chút phản ứng, xem ra xác thật không định để hắn vào mắt
Lữ Từ bên ngoài đang theo dõi trận chiến này đã bắt đầu suy xét chuyện "bạn tốt" Vương Ái sẽ tặng lễ gì
Xác định điều này xong, Lâm Cửu quyết đoán bùng nổ lực lượng, chân giẫm mạnh lên mặt đất, nhanh chóng tiến đến trước mặt Vương Tịnh
"Sao có thể
Vương Tịnh tuy rằng được nuông chiều từ nhỏ, làm người kiêu ngạo ương ngạnh
Nhưng những gì đã được dạy thì không thiếu, việc không có bất cứ phòng bị nào trước đòn đánh bất ngờ của Lâm Cửu là vì căn bản không cảm nhận được sự chuyển dịch của khí vận, cũng có nghĩa hoàn toàn là do lực lượng thuần túy của thân thể gây ra
Nếu không thể giết người, Lâm Cửu hướng tới bụng sườn đối phương mà đá
Giết không được, vậy phế đi
Vương Tịnh đại kinh thất sắc, nếu đan điền bị cú đá này trúng thì tất phế không thể nghi ngờ
Vương Ái cũng không có ở trên khán đài, bởi vì ông quyết định rằng những dị nhân này ít nhiều cũng phải nể mặt ông, cho dù có thực lực đánh thắng tôn tử ông thì cũng sẽ không quá phận
Lữ Từ sau khi nhìn thấy Lâm Cửu thiếu chút nữa đã đưa người nhà họ Vương về nơi chín suối ở La Thiên đại tiếu, thì tương đối chú ý đến trận chiến đấu này
Nhìn thấy tên Xích giáo chủ này thật sự không có chút ý định nào lưu thủ, Lữ Từ mang bộ dạng đúng như mình dự liệu
Vương Tịnh lui không kịp, chỉ có thể đưa tay lên trước để đỡ lấy cú đá của Lâm Cửu
Răng rắc
"Phụt
Hai âm thanh vang lên, một tiếng là tiếng tay Vương Tịnh bị Lâm Cửu đá gãy
Nhưng lực đạo cũng không hoàn toàn bị ngăn lại, tiếp tục dừng trên bụng mềm mại, đau đớn khiến mắt Vương Tịnh trợn trừng, miệng phun máu tươi
"Ngươi cư nhiên dám..
Ta chính là..
Không đợi Vương Tịnh nói mấy lời vô nghĩa này, khuỷu tay Lâm Cửu đã giáng lên mặt hắn
Đối phó với Vương Tịnh còn đơn giản hơn đối phó với tên khế ước giả thiết quyền trước đó, ít nhất những khế ước giả Nhạc Viên này đối phó với địch nhân đều vô cùng cẩn thận
Vương Tịnh từ nhỏ sống trong nhung lụa, vốn dĩ định sau này đến chỗ Trương Linh Ngọc bị nhục
Hiện tại gặp Lâm Cửu trước thì đâu chỉ đơn giản là bị nhục
Với một cú khuỷu tay buổi chiều đó, Vương Tịnh không chỉ bị máu mũi văng tứ tung mà mấy chiếc răng cửa cũng bị đánh bay
Vương Tịnh ban đầu vô cùng phẫn nộ, ánh mắt hung ác khi đối diện với sự bình tĩnh, thờ ơ của đối phương thì bỗng chốc thấy sợ hãi
Giống như thể kẻ vừa đánh người không phải là hắn, và việc giết chết hắn cũng không liên quan đến hắn vậy
Lúc này Vương Tịnh có chút sợ hãi, hoàn toàn quên mất quy tắc không cho phép giết người ở La Thiên đại tiếu
“Ta……” Lâm Cửu thấy Vương Tịnh mở miệng, tựa hồ muốn nói gì
Chắc lại là mấy lời uy hiếp gì đó, hắn cũng lười nghe, ôm lấy cằm đối phương, dùng sức nhéo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ách..
Vương Tịnh thấy mình đến nói chuyện cũng không được, lâm vào tuyệt vọng
Đột nhiên khóe mắt liếc thấy vị đạo trưởng đứng ở bên cạnh khán đài thì mới ý thức được đây là sân thi đấu La Thiên đại tiếu, liền lập tức hướng vị trọng tài đạo trưởng đưa mắt cầu cứu
“A!” Vương Tịnh cảm thấy bụng đau nhói một trận, sau đó giống như rác rưởi bị Lâm Cửu ném văng ra ngoài
Lâm Cửu đã gây thương tích nặng vị trí đan điền đối phương, đồng thời để phòng ngừa còn cố tình tạo vết thương để linh phách xâm lấn vào đan điền
Tuy rằng linh phách năng lượng không có đặc tính phá hủy xung quanh nhưng lại gia tăng độ khó hồi phục của vết thương
Thực lực thật sự của Vương Tịnh trong nguyên tác tuy rằng thua Hồ Kiệt nhưng cũng không phải quá yếu, lúc đó Lâm Cửu dùng phương thức ám sát trong nháy mắt hạ gục Hồ Kiệt, nếu chính diện đối đầu thì cũng phải phí chút sức lực
Tên Vương Tịnh này chỉ là quá cuồng vọng tự đại, cảm thấy mình là thiên mệnh chi tử, ai cũng phải nhường hắn
Kết quả bị Lâm Cửu là kẻ lắm mưu nhiều kế này bắt được cơ hội, đánh tới tấp không hề nương tay
"Đánh thành như vậy, lão nhân Vương Ái kia chắc không nhịn được mà đi tìm phiền phức rồi
Lâm Cửu trong lòng suy tư, hướng bên ngoài đi đến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Người thắng, Xích
Trận thi đấu này hai bên tham chiến, Lâm Cửu không quá nổi danh, Vương Tịnh nổi danh cũng là ác danh, hơn nữa bị Vương gia hạn chế, phạm vi truyền bá còn nhỏ
Trên khán đài cơ bản không có ai, nhưng trên màn hình lớn thì có không ít người nhìn thấy
Nhìn thấy là được
Với vết thương thông thường trong những trận giao đấu ở La Thiên đại tiếu, Lâm Cửu không có lỗi gì
Nếu Vương gia mà vin vào đó tìm phiền phức, hắn có thể đổi khách thành chủ, vậy đặt ở đâu cũng hợp lẽ phải
"A này..
Trương Sở Lam đương nhiên là có chú ý đến trận chiến của Lâm Cửu
Con đường chiến đấu của Lâm Cửu hắn cũng không có tâm tình phân tích, những hình ảnh hung tàn đó làm hắn ý thức được vị giáo chủ này chính là tên sát tinh mà Từ Tứ đã từng kể lại, kẻ có thể giết mấy chục dị nhân mà không hề chớp mắt
Trước đó bị bộ dạng bình tĩnh, lãnh đạm của đối phương đánh lừa, hình tượng này mới hơi phù hợp với hình tượng sát tinh trong lời Từ Tứ
“Ngọa tào, thằng Xích ca này gặp phiền phức rồi!” Phong Tinh Đồng cũng nhìn thấy cảnh đó, lo lắng nói
Trương Sở Lam nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, trong lòng có chút dự đoán, nhưng vẫn là hỏi: “Vì sao?” “Người bị đánh kia thân phận không tầm thường
Vương Tịnh đó là tôn tử được Vương Ái, một trong thập lão của Vương gia, yêu thương nhất
Vương Ái ngồi trong vị trí thập lão có lẽ còn lâu hơn cả cha ta, ai cũng không dám đảm bảo Vương gia sẽ không đi tìm Xích ca gây phiền toái!” Phong Tinh Đồng giải thích nói
Lâm Cửu bên này vừa ra khỏi đấu trường thì liền gặp Lữ Từ, người cũng vừa đi ra từ sân đấu
"Lữ lão gia tử, biệt lai vô dạng a
Lâm Cửu cười khẽ một tiếng chào hỏi
Đúng là "nhất tiếu mẫn ân cừu", dù sao cũng chỉ là suýt chút nữa bị giết chứ không phải cái gì huyết hải thâm thù, nếu như ngươi có năng lực giết ta thì ta cũng chịu thôi
"Tiểu kẻ điên, lại muốn đánh chủ ý Vương gia
Đúng như Lâm Cửu đã dự liệu, bọn họ trên thực tế không có huyết hải thâm thù
Lúc đó Lữ Từ đã thỏa hiệp nhượng bộ, xung đột giữa bọn họ cũng liền theo đó tiêu trừ
Chỉ cần Lữ Từ không đầu óc không bình thường thì sẽ không nghĩ trêu chọc Lâm Cửu nữa
Lâm Cửu nhún vai nói: "Không chừng là Vương gia muốn gây sự với ta thì sao
Ta đây là phản kích chính đáng
“………” Ta tin ngươi mới là quỷ, ngươi tên tiểu kẻ điên xấu xa lắm
Lữ Từ không lên tiếng, tránh sang một bên
Động tay thì lục thân không nhận, còn bình tĩnh tính kế chiếm lý trên danh nghĩa, quan trọng nhất vẫn là thực lực
Hắn Lữ Từ không tính toán xen vào chuyện này
"Ai
Xích ca, vị lão gia tử vừa rồi là ai vậy
Trương Sở Lam nhìn thấy Lâm Cửu, cũng thấy cả Lữ Từ vừa nói chuyện với Lâm Cửu
Trương Sở Lam nhớ rất rõ là lão gia tử này lúc La Thiên đại tiếu mới bắt đầu thì đứng ở sau lưng lão thiên sư
“Đó là một trong thập lão, Lữ Từ lão gia tử đấy
Xích ca, ngươi còn quen biết những nhân vật như vậy a!” Phong Tinh Đồng tự nhiên nhận ra Lữ Từ, kinh ngạc nói
“Ừ, coi như quen cũ.” Lâm Cửu gật đầu, nói không sai lời
“Thấy ngươi quen cả nhân vật như vậy thì ta an tâm rồi, còn đang lo Vương gia có hành vi trả thù, muốn kêu Xích ca ngươi đến Na Đô trốn trước!” Trương Sở Lam cười nói
Lâm Cửu cũng chỉ cười, không giải thích với bọn họ
Hình tượng tốt đẹp của hắn vẫn nên được duy trì
Trương Sở Lam: Ngươi sợ là đã quên có màn hình lớn ở bên ngoài rồi đi!(hết chương)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.