Luân Hồi Nhạc Viên: Khắp Nơi Là Áo Lót

Chương 155: người trẻ tuổi




Chương 155 người trẻ tuổi “Đối đầu với những thuật sĩ này, nhất định phải cẩn thận vị trí.” “Mẹ nó chứ cẩn thận thế nào được!” Trương Sở Lam bất đắc dĩ cười khổ, hắn lại không được dạy dỗ về kiến thức bố cục kỳ môn, nào biết vị nào với vị nào
“Xích ca, nếu là ngươi thì sẽ làm sao?” Trương Sở Lam không chút do dự chọn hỏi đại lão cố vấn
Lâm Cửu liếc mắt nhìn Chư Cát Thanh trong sân, trả lời: “Xông lên đi, cho một kiếm!” “Không có?” “Không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không có gì!” Tình huống trong sân biến đổi, hai người quyết đấu hỏa diễm, nhưng Tiểu Hỏa Thần đứng ở vị trí quý thủy dùng hỏa công, bị Chư Cát Thanh áp chế, trong thời gian ngắn nản lòng thoái chí, chọn bỏ chống cự
Đây không phải là tìm chết sao
Chư Cát Thanh vội vàng khống chế độ lệch của ngọn lửa, dẫn tới thính phòng bên cạnh loạn cả lên, không ít người còn bị thương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Sở Lam, ngươi suy nghĩ cái gì đấy!” Từ Tứ thấy Trương Sở Lam ngẩn người ở đó, huých khuỷu tay hắn một cái
“Ta đang cầu nguyện Chư Cát Thanh gặp xích ca trước!” Trương Sở Lam thở dài nói
“Ách… Mẹ nó một đám, Chư Cát Thanh kia rất giỏi, ngươi đánh cũng không lại hắn mà!” Phùng Bảo Bảo ném ánh mắt khinh bỉ về phía Trương Sở Lam, sóng này nàng đứng ở vị trí thông minh cao khinh thường Trương Sở Lam
“Bảo Nhi tỷ, không phải tỷ đã chôn Đan Sĩ Đồng rồi sao
Đến lúc đó cho xích ca dùng một chút?” Trương Sở Lam nhỏ giọng nói bên cạnh Phùng Bảo Bảo
“Không nắm chắc!” Phùng Bảo Bảo lắc đầu thành thật trả lời, chuyện này làm cô cũng có chút nản
“Đi một bước tính một bước đi!” “Vốn còn tưởng rằng Chư Cát Thanh sau khi tái phỏng vấn sẽ rất khó khăn…” Một dị nhân mặc tây trang giày da nâng microphone đang phỏng vấn Chư Cát Thanh
Lâm Cửu đi ngang qua thấy dị nhân này, trong lòng không khỏi cảm thán: “Cái tên này lớn lên thật độc đáo!” Dị nhân này phải nói thế nào nhỉ, mỗi một ngũ quan tách ra thì không có vấn đề gì, nhưng ghép lại trên mặt thì lại hết sức độc đáo
Hắn còn nhìn thấy một phóng viên nam cầm quả quýt có ý đồ dụ Phùng Bảo Bảo
Lâm Cửu không khỏi nheo mắt lại, theo cách nói của Vương Dã, hai người nắm giữ vận mệnh quyền trọng mạnh nhất trong thế giới diễn sinh này một người là Phùng Bảo Bảo, một người còn lại là ở Diệu Tinh xã kia
Đối với những khế ước giả như bọn họ mà nói, tùy tiện giết một trong hai người đó thôi, thu hoạch cũng sẽ vô cùng phong phú
Cho nên sau khi Lâm Cửu hoàn thành hai việc trên đầu, có thể suy xét giết nhập Diệu Tinh xã, nếu có thể giết được Khúc Đồng thì có lời quá lớn
Về phần tại sao không đổi mục tiêu thành Phùng Bảo Bảo dễ dàng hơn
Đó là vì Lâm Cửu thích kiểu ngốc nghếch của Phùng Bảo Bảo, không cần phải nói là sẽ không giết nàng
Lâm Cửu biết môi trường tàn khốc của Luân Hồi Nhạc Viên, nhưng hắn vẫn luôn rất bình tĩnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạo lực, vũ lực là nền tảng để sinh tồn ở Luân Hồi Nhạc Viên, là quy tắc chung, cũng là lựa chọn tất yếu
Nhưng khi không có áp lực sinh tồn thì phải giữ cho nội tâm không bị ảnh hưởng bởi bạo lực
Khi bạo lực loại quy tắc chung này phát triển đến cực hạn, chắc chắn sẽ mất đi chính mình
Cho nên khi không có áp lực sinh tồn, Lâm Cửu có thể giết địch nhân một cách quyết đoán, nhưng hắn sẽ không lạm sát người vô tội… Ừ, là người vô tội trong mắt hắn
Lữ Từ:??
Xem tâm cảnh này so với ai kia hoàn toàn khác biệt, ta, Lâm mỗ hiện tại và tương lai đều sẽ kiên định đứng ở phía chính nghĩa
Vai ác gì đó, ai thích làm thì làm đi
Theo Lâm Cửu tự nhận thấy thì, tâm cảnh thiện lương của hắn, quả nhiên không phù hợp với môi trường Luân Hồi Nhạc Viên
Để giữ sự thiện lương của mình, Lâm Cửu đã không đi xem Tiêu Tiêu cùng Hoàng Minh của Toàn Chân giáo chiến đấu
Hắn đều có thể bị động hấp thụ lực linh hồn tán dật ra, Hoàng Minh linh hồn xuất khiếu ở trước mặt hắn lắc lư, chính hắn cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì
Đối với Hoàng Minh mà nói, chắc chắn không phải là chuyện tốt
Phía trên vách đá núi đá lạnh lẽo sau núi, Lâm Cửu dựa nghiêng bên vách đá, nhìn về phía rừng cây xanh rợp phía trước, đỏ cam một mảng, mặt trời dần dần xuống núi
“Ta là ai?” Lâm Cửu giơ tay ra, đối diện với hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu lên nửa mặt của Lâm Cửu
Có lẽ đây là nguyên nhân hắn có cảm tình tốt với Phùng Bảo Bảo, bọn họ đều có cùng cảnh ngộ, từ nhỏ đến lớn đều không biết người nhà mình là ai
Sau khi trải qua thức tỉnh nghề nghiệp, hắn biết mình tuyệt đối không chỉ là một người đơn giản bị Nhạc Viên lựa chọn
“Đơn vị cao cấp… Xem ra còn một đoạn đường dài phải đi, ít nhất phải từ cấp sáu, cấp bảy trở lên!” Lâm Cửu nói không quan tâm thân thế là giả, cho nên hắn phải không ngừng trở nên mạnh mẽ, mới có tư cách biết tin tức đơn vị cao cấp của Nhạc Viên
So với việc Phùng Bảo Bảo thức tỉnh thì có chó con, có Từ Tam Từ Tứ, có Trương Sở Lam cùng nhau cố gắng
Lâm Cửu trước kia là một mình, hiện tại vẫn là một mình
“Xích ca, bên tuyển thủ thi đấu buổi tối có tiệc lửa trại, cùng nhau tới nha!” Biết được một giáo chủ nào đó hình như là một đùi lớn, Trương Sở Lam đến tìm Lâm Cửu cùng tham gia tiệc lửa trại
“Thôi, mấy người trẻ tuổi tụ tập ta không đi đâu!” Lâm Cửu 22 tuổi xuân xanh khoát tay, hắn không thích tham gia những cuộc tụ tập như này lắm
Quay clip Trương Sở Lam khoe chim dưới ánh trăng không phải là phong cách của khế ước giả Luân Hồi Nhạc Viên
Trương Sở Lam nghe vậy, biểu tình sững lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú so với mình còn trẻ hơn một hai tuổi, khóe miệng hơi giật giật
Nếu Lâm Cửu cự tuyệt, Trương Sở Lam cũng định rời đi
Xoay người đi được hai bước, Trương Sở Lam nhớ lại khí chất tán dật vừa nãy mình thấy ở đối phương, không khỏi quay đầu hỏi một câu: “Xích ca, ngươi có người thân không?” “…” Lâm Cửu liếc mắt nhìn Trương Sở Lam không trả lời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà Trương Sở Lam đã có được câu trả lời, sờ mũi rời đi nơi này
“Ha, cáo nhỏ…” Lâm Cửu tuy không phải là nhân tài trí tuệ hơn người, nhưng kết hợp với nguyên tác, và sự hiểu biết về Trương Sở Lam, hắn biết câu hỏi vừa nãy của đối phương chắc chắn có mục đích
Ví dụ như sau đó kéo Vương Dã lên, kéo hắn cùng nhau lên thuyền giặc
“Xích ca của ngươi không đến sao?” Từ Tứ khoác vai Trương Sở Lam nói
“Hắn hòa giải với tụi mình có sự khác biệt, nên không đến!” Trương Sở Lam nhún vai nói
“Cái quái gì thế
Lấy lý do cũng phải ra hồn tí đi!” “Tứ ca, vừa nãy em tìm vị giáo chủ này, phát hiện lúc đó, hắn giống Bảo Nhi tỷ… Các anh có điều tra người nhà của hắn chưa?” Trương Sở Lam nghiêm túc nói nhỏ bên cạnh Từ Tứ
Từ Tứ ngẩn người, cười nói: “Sở Lam, chắc là ngươi nghĩ nhiều rồi
Hồ sơ của hắn từ nhỏ đến lớn đều có, chỉ là trước nay chưa từng ghi chép là dị nhân, điểm này đúng là giống ngươi đấy!” “Mấy người có thể chế tạo thân phận giả cho Bảo Nhi tỷ, người khác cũng vậy thì sao…” Trương Sở Lam trầm tư nói
“Ngươi sẽ không cho rằng hắn là…” “Không thể nào!” Trương Sở Lam trực tiếp phủ định, loại khả năng này quá thấp
Nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn loại trừ, dù là phong cách chiến đấu hay một chút biểu hiện khí chất kia đều rất giống
“Trương Sở Lam đừng ngồi đây nữa, mau lại đây cùng nhau uống!” Lục Linh Lung cất giấu nụ cười không có ý tốt, mời Trương Sở Lam nhập bàn, khai uống
Từng chai từng chai rượu không ngừng rót vào miệng, áp lực đè nén lâu nay Trương Sở Lam không khỏi xả một hồi
Chỉ là cách xả này… Đồi phong bại tục
Đồi phong bại tục
Không nỡ nhìn a, không nỡ nhìn
Chuyện này ở dưới chân núi phỏng chừng đã phải vào đồn uống trà rồi
(hết chương)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.