Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1663: Sáng tạo văn hóa




Tổ An vốn muốn nói Tô Đông Pha, bỗng nhiên sửng sốt, bởi vì hắn ý thức được trong lịch sử của thế giới này không có Tô Đông Pha, hắn nói ra cũng không ai tin
Bất quá không có việc gì, căn bản không làm khó được hắn
- Há, vừa rồi thấy thi từ phù hợp trong lịch sử đều bị các ngươi nói không sai biệt lắm, còn lại thì quá kém, nói ra không khỏi làm bẩn lỗ tai của Nam Huân cô nương, liền lấy ra bài thơ đã từng ngẫu nhiên làm ứng đối, xin Nam Huân cô nương chớ trách
Tổ An mặt không đỏ tim không đập nói
Cái gì gọi là đạo văn, cái gì gọi là ăn cắp bản quyền
Không tồn tại, cái này gọi là sáng tạo văn hóa
Chắc hẳn Đông Pha tiên sinh cũng muốn thơ mình làm lan truyền ở dị giới
Hai mắt Nam Huân tỏa sáng:
- Đây là Tổ công tử làm
Thái độ của nàng biến hóa cũng nhanh, xưng hô công tử cũng dùng tới
- Để Nam Huân cô nương chế giễu
Tổ An nghĩ đến trong lịch sử, thời kỳ Đường Tống thi từ hưng thịnh nhất, rất nhiều kiệt tác là ở trong thanh lâu lưu truyền ra, năm đó một đám văn nhân nhã sĩ lưu luyến thanh lâu, người nào có thể làm ra một bài thi từ kinh diễm, sẽ được gái lầu xanh cho chơi miễn phí… khục khục, là ưu ái
Dù sao thi từ có thể phối hợp từ khúc làm ra, những danh kỹ thanh lâu cũng cần một bài thi từ đến gia tăng danh tiếng của mình
Để báo đáp lại, những cô gái này sẽ càng thêm dụng tâm hầu hạ, không chỉ không lấy tiền, có khi còn thưởng thêm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nổi danh nhất không ai qua được Liễu Vĩnh Liễu Tam Biến, bị Hoàng Đế ghen ghét đến cả đời không cách nào làm quan, chỉ có thể ở thanh lâu mua say cả đời, cho tới bây giờ không tốn một phân tiền, ngược lại là những gái lầu xanh kia nuôi hắn
Liễu Vĩnh cả đời nghèo rớt mùng tơi, sau khi chết không có tiền hạ táng, cuối cùng gái lầu xanh cả thành cộng đồng góp tiền an táng hắn..
A phi phi phi, ta mới không sống đến mức thảm như vậy
- Công tử thật đại tài
Đôi mắt đẹp của Nam Huân lấp lóe, nhìn hắn như ẩn ý đưa tình
Tất cả mọi người phát điên, ngay cả Bích Tử Ngang một mực nhàn nhã cũng nhịn không được ngồi thẳng thân thể, hắn muốn nói gì, bất quá trong lòng hơi động, ánh mắt quét về phía Ngọc Nam, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tươi cười
Có gia hỏa kia ra mặt, không cần bổn công tử làm ác nhân
Quả nhiên, Ngọc Nam mở miệng nói:
- Ngươi nói bài thơ này là ngươi làm
Không phải ở đâu ăn cắp tác phẩm của người khác, sau đó chiếm làm của riêng chứ
Thực ra cái này cũng đại biểu cho ý nghĩ của tất cả mọi người, phải biết trước đó Tổ An biểu hiện ra hình tượng thật sự là..
Nói như thế nào đây, hiện tại mọi người nghe nói hắn biết làm thơ, tựa như nghe được Lý Quỳ biết thêu hoa, vô ý thức không tin
Tổ An nhướng mày, gia hỏa này nhìn người còn thật chuẩn
Có điều hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận:
- Không phải ta làm chẳng lẽ là ngươi làm, nếu thật có người khác làm loại thơ này, sao có thể minh châu bị long đong, Đại Giang Nam Bắc đã sớm truyền khắp
Mọi người nghĩ cũng phải, nếu ai có thơ như vậy, sớm đã nổi danh, không có khả năng chờ người khác đến ăn cắp bản quyền
Ngọc Nam cũng có chút không xác định, có điều hắn nhìn vẻ đắc ý trên mặt Tổ An, trong lòng liền khó chịu, hôm nay Nam Huân cô nương hắn nhất định phải được, người nào cản trở người đó chết
Hắn lạnh giọng nói:
- Cái này khó mà nói chắc được, có lẽ một số văn nhân chán nản ở trước khi chết biểu lộ cảm xúc, vừa vặn bị ngươi nghe được, sau đó chiếm làm của riêng
Đám người Y Chí Bính lập tức hát đệm, từng người nói có lý có cứ, để người khác âm thầm gật đầu, loại tình huống này cũng không phải không có
Tổ An không biện giải, chỉ cười nói:
- Ta nhìn ngươi là ghen ghét nha, ghen ghét quả nhiên để khuôn mặt người biến dạng
Khuôn mặt anh tuấn của Ngọc Nam đỏ bừng:
- Bổn công tử sẽ ghen ghét ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hừ, ngươi đã nói thơ này là ngươi làm, vậy hai câu dưới là gì, ngươi hẳn sẽ biết chứ
Văn đạo ở thế giới này không hưng thịnh, hắn nghĩ, hai câu kia đã dùng hết tài hoa, cho dù là nguyên tác giả, đằng sau hơn phân nửa cũng chưa nghĩ ra, huống chi Tổ An chỉ ăn cắp bản quyền
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn thấy thần sắc của Tổ An cổ quái, hắn tươi cười:
- Thế nào, ngươi sẽ không nói còn chưa kịp sáng tác hai câu sau chứ
Nha hoàn ở trên lầu hưng phấn nói:
- Tiểu thư, ta đã nói rồi, họ Tổ kia làm sao có khả năng này
Ngọc công tử khẳng định là đúng
- Ngươi là xem dáng dấp người ta đẹp trai a
Nữ tử tuyệt sắc trợn mắt, trực tiếp chọc thủng tâm tư của nàng, có điều lực chú ý cũng rơi vào trên người Tổ An, hiếu kỳ hắn sẽ trả lời như thế nào
Tổ An cười nói:
- Vốn ta xác thực chỉ lâm thời làm hai câu, nhưng Ngọc công tử nói như vậy, ta vừa vặn lại nghĩ ra hai câu sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.