Rơi vào đường cùng, hắn đành phải phát tiết nộ khí lên người Bích Tử Ngang:
- Đời này ngươi làm ra sự tình xấu hổ nhất là cái gì
Bích Tử Ngang cũng biến sắc, người như bọn hắn, làm sao có thể nói cho người khác biết những sự tình này
Huống chi qua nhiều năm như thế, hắn thật vất vả tạo ra nhân vật khí vận chi tử, cũng không thể bởi vì những chi tiết nhỏ này mà sụp đổ
Rơi vào đường cùng chỉ có thể uống rượu
Bất tri bất giác vấn đề của mọi người càng ngày càng thăng cấp, càng ngày càng khác thường, số lần uống rượu cũng càng ngày càng nhiều
Thậm chí bọn họ không thể không vận dụng tu vi đến áp chế men say, đáng tiếc rượu ở thế giới này vốn là dùng phương pháp đặc thù ủ chế, hữu hiệu với người tu hành, cho dù bọn họ có thể ngăn chặn lượng men nhất định, nhưng nếu uống vượt qua hạn mức, cũng sẽ không gánh được
Sau vài vòng, lần này lại đến phiên Tổ An
Nhìn nụ cười không có ý tốt của đối phương, Ngọc Nam biến sắc, biết vấn đề của đối phương mình căn bản không đáp được
Vừa rồi đã uống quá nhiều rượu, lại uống mà nói, sợ rằng hắn sẽ phun tại chỗ
Làm một công tử kiêm đại soái ca, xưa nay chú trọng hình tượng, làm sao có thể cho phép sự tình như vậy phát sinh
Hắn bỗng nhiên linh cơ khẽ động:
- Đúng rồi, ta nhớ trò chơi này gọi là lời thật lòng và đại mạo hiểm, lần này ta không chọn lời thật lòng, mà chọn đại mạo hiểm
Tổ An vui vẻ, ngươi rốt cục vào tròng
Vốn hắn vẫn muốn dẫn bọn gia hỏa này vào tròng, đáng tiếc nếu như hắn tự mình nói ra, đối phương sẽ cảnh giác, chưa chắc đồng ý đại mạo hiểm, nhưng chính bọn hắn lựa chọn thì không giống
Tổ An cười ha ha:
- Ngọc công tử đã lựa chọn đại mạo hiểm, cũng đừng đến thời điểm ta nói ngươi không dám làm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy biết hắn kích mình, nhưng ở trước mặt Nam Huân và Bích Tử Ngang, Ngọc Nam làm sao nguyện ý chịu thua:
- Hừ, ngươi cũng không đi ra hỏi thăm một chút, Ngọc mỗ xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Vậy thì tốt
Tổ An liếc hắn một cái
- Ta muốn ngươi làm đại mạo hiểm là 'bây giờ trở về nhà đi'
Ngọc Nam:
-
Bích Tử Ngang trợn mắt, sau đó nhịn không được vỗ tay cười ha hả:
- Diệu diệu
Nam Huân cũng buồn cười
- Khinh người quá đáng
Đến từ Ngọc Nam, điểm nộ khí +333+333+333..
Cái này nhìn như rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ làm nhục người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi ngẫm lại xem, người ta tình nguyện từ bỏ làm khó dễ ngươi, cũng phải để ngươi về nhà, đây không phải chứng minh ngươi ở nơi này rất không được hoan nghênh sao
Hoặc là tất cả mọi người cảm thấy ngươi dư thừa
Nữ tử thần bí nghe lén cũng bật cười, nếu không phải gian phòng bố trí trận pháp đặc thù, nàng cười chỉ sợ đã bại lộ mình tồn tại
Có điều nàng thật nhịn không được, gia hỏa Tổ An kia thực quá âm hiểm, hoàn toàn có thể tưởng tượng lúc này Ngọc Nam phẫn nộ như thế nào
Mắt thấy mọi người muốn trở mặt, Nam Huân vội vàng hoà giải:
- Tổ công tử, yêu cầu này quả thật có chút khó làm, không bằng đổi cái khác đi
Tổ An khó xử:
- Vạn nhất đổi Ngọc công tử lại mặc kệ thì làm sao bây giờ
Ngọc Nam hừ một tiếng:
- Ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi, chỉ cần không phải loại yêu cầu vô lý này, ta tự nhiên sẽ làm
Tổ An vừa cười vừa nói:
- Vừa rồi ngươi cũng nói như vậy
Hô hấp của Ngọc Nam cứng lại:
- Vừa rồi ngươi nghĩ thông qua cái này đến đào thải ta, này không phải hành vi quân tử, ta đương nhiên không nguyện ý
Nếu dựa theo yêu cầu ngoan ngoãn về nhà, vậy thì đồng nghĩa với bị loại khỏi cạnh tranh
Bây giờ hoa khôi chỉ có một, sau cùng ai có thể thắng mới là quan trọng
Nếu hắn có thể ôm mỹ nhân về, trước đó bị Tổ An làm mất mặt sẽ triệt để vãn hồi, mọi người nói đến sự kiện này cũng chỉ cảm thấy là một giai thoại
Nếu lần này thua, đặc biệt là thua ở trong tay Tổ An và Bích Tử Ngang, như vậy đối với danh vọng của hắn là tính hủy diệt đả kích
- Được rồi, nể mặt Nam Huân cô nương, ta đổi đại mạo hiểm, bất quá nếu lần này ngươi không làm, ta không lời nào để nói
Tổ An vừa nói vừa để Nam Huân cầm giấy bút tới
Nam Huân cho rằng hắn lại muốn viết thơ, hai mắt không khỏi tỏa sáng, vội vàng mang giấy bút tới
Tổ An rồng bay phượng múa viết một đoạn văn, Nam Huân một mực ở bên cạnh quan sát, không thể không cảm thán tuy đối phương làm thơ hay, nhưng chữ xác thực không được tốt lắm
Nhưng khi nàng nhìn nội dung đối phương viết, biểu hiện trên mặt càng ngày càng cổ quái, phảng phất như cố nén cái gì
Ngọc Nam và Bích Tử Ngang đều rất hiếu kì hắn viết cái gì, nhưng tự trọng thân phận, không thể giống Nam Huân đến bên cạnh nhìn, từng cái giả vờ trấn định
- Tốt, Ngọc công tử cứ dựa theo phía trên này làm đi
Tổ An viết xong đưa tờ giấy tới
Ngọc Nam ra vẻ thoải mái tiếp nhận, bất quá cầm vào tay lại không kịp chờ đợi nhìn xem
Rất nhanh toàn thân phát run:
- Tiểu tử, tiểu tử