Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1702: Tổ An tặng Đạo Uẩn




Lo lắng bị Tổ An xem nhẹ nội tình Tạ gia, nàng suy nghĩ một chút tiếp lời nói:
- Vị nhược liễu nhứ nhân phong khởi
Lời vừa nói ra, toàn thân Tổ An run lên, nhìn khuôn mặt đối diện mềm mại như hoa, trong lúc nhất thời rơi vào trong hoảng hốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn không nghĩ đến Tạ Đạo Uẩn ở thế giới này lại làm ra thơ giống như tài nữ cùng tên trong lịch sử kiếp trước, trong lúc nhất thời hắn có một loại cảm giác như Trang Chu Hiểu Mộng
Thế giới này và kiếp trước đến cùng có liên hệ gì, Tạ Đạo Uẩn này cùng Tạ Đạo Uẩn ở thế giới của mình lại có quan hệ như thế nào
Hắn nghĩ nửa ngày, đầu muốn nổ cũng không nghĩ rõ ràng chuyện gì xảy ra, thế là dứt khoát không nghĩ, bởi vì cái gọi là hôm nay có rượu hôm nay say, chí ít trước mắt là người sống sờ sờ, cần gì buồn lo vô cớ
- Tổ đại ca, có phải câu này không tốt lắm không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, Tạ Đạo Uẩn có chút cẩn thận từng li từng tí hỏi
Tạ Tú khó chịu, ngày bình thường tỷ tỷ ở phương diện này cực kỳ tự tin, kết quả hiện tại đối mặt Tổ An lại hoài nghi năng lực của mình, hắn mở miệng nói:
- Tỷ tỷ, câu này so với câu của ta không biết tốt hơn bao nhiêu
Tạ Đạo Uẩn nhẹ hừ một tiếng:
- Ai so với ngươi
Tạ Tú:
- ..
Cảm giác bị thương tổn, quả nhiên là thân tỷ tỷ
Tổ An lấy lại tinh thần:
- Đạo Uẩn khiêm tốn, câu này cực kỳ tốt, vừa vặn ta có bài thơ tặng cho ngươi
- Tặng cho ta
Gương mặt của Tạ Đạo Uẩn hơi nóng, ánh mắt tràn ngập chờ mong
- Rửa tai lắng nghe
Tổ An nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói:
- Vĩnh Hưng năm đó, nhàn tĩnh tự kiều hoa chiếu thuỷ; Thanh tâm nơi nào, sơn nguyệt bóng soi ảnh thiên nhai
Gương mặt của Tạ Đạo Uẩn thoáng cái đỏ bừng, bây giờ mọi người ngồi ở bên hồ, mặt nước chiếu ra dung nhan mọi người, hắn là khen ta kinh diễm sao
Còn có ý tứ câu sau, chẳng lẽ hắn đang hỏi trái tim ta đã có bóng hình ai chưa
- Đa tạ Tổ đại ca, ta đi tìm giấy bút nhớ kỹ
Không biết nên ứng đối như thế nào, nàng dứt khoát đứng dậy rời khỏi hiện trường, chờ vào trong phòng, trái tim vẫn phanh phanh nhảy lên
Lấy ra bút mực, ngày bình thường nàng am hiểu thư pháp, bây giờ ở chỗ sư phụ luyện tập phù văn, thư phòng cao hơn một tầng lầu, đừng nói một bài thơ, dù một bài văn, nàng cũng có thể viết ra rất nhanh, nhưng hết lần này tới lần khác lúc này, tay nàng dừng lại ở giữa không trung, chậm chạp không cách nào hạ bút
- Sao hắn có thể như vậy, rõ ràng đã có thê tử
Tạ Đạo Uẩn cắn chặt môi đỏ, bộ ngực chập trùng biểu hiện tâm tình nàng rất không bình tĩnh
Chờ một chút, Sở tiểu thư và hắn đã ly hôn, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hắn vẫn còn độc thân
Chỉ bất quá Sở gia và hắn quan hệ giống như vẫn rất thân mật..
Đúng lúc này, mực rốt cục không chịu nổi, nhỏ giọt trên giấy
Ai nha, phiền chết
Bên ngoài, Tạ Tú trợn mắt há hốc mồm nhìn Tổ An, nếu không phải tỷ tỷ mình, hắn thật muốn giơ ngón tay cái lên tán dương
Thân là tình thánh, hắn làm sao nhìn không ra bài thơ này của đối phương lực sát thương mạnh bao nhiêu, vừa rồi tỷ tỷ vội vàng rời đi, tiếng bước chân rõ ràng là tâm loạn
Hắn tức giận nói:
- Tổ huynh, ngươi thật không có tỷ tỷ hay muội muội
Tổ An lắc đầu:
- Không có, ta là cô nhi
Tạ Tú chỉ có thể thầm hô không may, lần này lỗ lớn
A, chờ chút, mặc dù hắn không có muội muội, nhưng lão bà hắn có, Sở gia Đại tiểu thư có muội muội
Bất quá nghĩ đến Sở Hoàn Chiêu cầm Trường Tiên Rên Rỉ, hắn nổi hết da gà, lập tức bỏ đi ý niệm này
- Các ngươi đang nói gì đấy
Đúng lúc này, Tạ Đạo Uẩn trở về, sắc mặt đã khôi phục bình thường, chỉ còn mang chút đỏ ửng mà thôi
- Không có gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tổ An cười cười, sau đó ánh mắt nhìn tờ giấy trong tay nàng
- Viết xong chưa, ta xem một chút
Từ trong tay đối phương cầm tờ giấy qua, nhịn không được tán thán:
- Đạo Uẩn, chữ của ngươi thật xinh đẹp
Chữ của nàng cực kỳ xinh đẹp, khiến người ta chỉ xem chữ liền biết là đại mỹ nhân dịu dàng nhã nhặn viết
Trước đó thư pháp của Cao Anh cũng xem như tốt, nhưng so với nàng vẫn kém không ít
- Đúng vậy, chữ của tỷ tỷ ta nổi danh Minh Nguyệt Thành, không ít người dùng ngàn vàng muốn viết hộ một bộ thư pháp đấy
Tạ Tú đắc ý khoe khoang, bất quá vừa ra khỏi miệng thì hối hận, mình đắc ý cái gì, thổi tỷ tỷ càng ưu tú, càng khiến gia hỏa kia mơ ước
- Không có khoa trương như vậy, rất nhiều chỉ là vì nịnh nọt phụ thân chúng ta
Tạ Đạo Uẩn có chút ngượng ngùng nói
- Đạo Uẩn khiêm tốn, tài hoa của ngươi chúng ta đều nhìn ở trong mắt
Tổ An cười cười
- Đúng rồi, trước đó không phải thiếu ngươi một thủ khúc sao, vừa rồi ta đã nghĩ ra một bài phù hợp
- Thật sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.