Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1733: Gừng càng già càng cay




Thời điểm hắn đang không biết kết thúc như thế nào, sau lưng truyền đến thanh âm ra vẻ bình tĩnh của Tang Thiến:
- Được rồi, ngươi có thể quay đầu
Tổ An xoay người, phát hiện đối phương đã mặc y phục, vẫn đáng yêu động lòng người trước sau như một, chỉ bất quá sợi tóc lộn xộn, trên mặt lưu lại một tia dư vị sau cuồng phong mưa rào, càng có vẻ quyến rũ mê người
- Hôm nay phát sinh sự tình chỉ là ngoài ý muốn, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, sau khi ra cánh cửa này, ai cũng không được nhắc lại, biết chưa
Tang Thiến không dám tiếp xúc ánh mắt của đối phương, cúi đầu bình tĩnh nói
Nàng biết dự định của phụ thân, nhưng nàng thực không thể toàn lực phối hợp, dùng thân thể mình làm thẻ đánh bạc
Hơn nữa còn có chút oán khí với phụ thân, càng không thể để hắn toại nguyện
Tổ An khẽ giật mình:
- Như vậy không công bằng với ngươi, ta không phải loại người không chịu trách nhiệm..
Tuy giữa hai người còn chưa nói tới tình cảm gì, nhưng hắn biết trinh tiết của nữ tử ở thế giới này quan trọng ra sao, phát sinh sự tình như vậy, cũng không thể kéo quần lên liền rời đi
Tang Thiến trực tiếp đánh gãy hắn:
- Ta không cần ngươi phụ trách
Sau khi nói xong, nàng thẳng thắn đi ra ngoài, kết quả vừa cất bước thì lảo đảo xém chút ngã xuống
Tổ An vội vàng đỡ nàng:
- Ngươi làm sao vậy
Tang Thiến đẩy hắn ra, gia hỏa này còn không biết xấu hổ hỏi
Ngày bình thường nhìn tẩu tẩu nhỏ yếu ôn nhu, cũng không biết làm sao chịu nỗi cầm thú này dằn vặt
Đến từ Tang Thiến, điểm nộ khí +313 +313 +313..
Hung hăng liếc hắn một cái, sau đó khập khiễng rời đi
Nhìn bóng lưng nàng biến mất, Tổ An nhức cả trứng, cái này là chuyện gì a
- Đúng rồi, Đán Đán đâu
Tổ An giật mình, đang muốn tìm, nhưng xa xa nhìn thấy Trịnh Đán từ một phương hướng khác nhanh chóng chạy tới
Hắn đang muốn kêu gọi, chợt nhớ tới cái gì, vội vàng trở lại trong phòng, dứt khoát thu ga giường lộn xộn vào Lưu Ly Bảo Châu
Lúc này Trịnh Đán cũng đuổi tới, thấy Tổ An thì giật mình:
- Sao ngươi lại ở chỗ này
Nếu bị người trong phủ thấy thì phiền phức
Tổ An chăm chú nhìn nàng:
- Sao ngươi không ở trong phòng
Tối hôm qua đi nơi nào
Thậm chí hắn hoài nghi hết thảy là Trịnh Đán giở trò quỷ, nàng muốn lôi cô em chồng xuống nước, như vậy về sau nàng sẽ thuận tiện rất nhiều, lấy tác phong làm việc của nàng ngày xưa, loại sự tình này còn thật làm được
Trịnh Đán sờ đầu:
- Có thể là hôm qua uống nhiều rượu, ta alại chạy đến phòng của Tiểu Thiến ngủ
Ai, đúng, ngươi thấy Tiểu Thiến không, ta tỉnh lại không thấy nàng
- Không có
Tổ An có chút mất tự nhiên nói, Tang Thiến đã không muốn sự kiện này ra ánh sáng, vậy thì tôn trọng ý nguyện của nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vừa rồi hắn tỉ mỉ quan sát thần sắc của Trịnh Đán, không giống như nói dối, hắn cũng kịp phản ứng, bây giờ Tang gia cơ hồ là ngầm đồng ý quan hệ của hai người, nàng tự nhiên không cần mạo hiểm như vậy, chẳng lẽ tối hôm qua thật là một sai lầm mỹ lệ
- Ngươi mau trở về, bọn hạ nhân sắp tới
Thời điểm hắn đang suy tư, đã bị Trịnh Đán đẩy rời đi, bởi vì lúc này sắc trời không còn sớm, bị người khác nhìn thấy hắn ở trong phòng của mình, sẽ rất phiền phức
Đợi Tổ An rời đi, Trịnh Đán đang muốn trở về ngủ thêm chút nữa, bất quá nhìn thấy giường trống rỗng, có chút ngẩn người:
- A, ga giường đâu
Một bên khác Tổ An về phòng của mình, sau đó chột dạ giả vờ rời giường, vừa vặn đụng phải Tang Hoằng luyện công buổi sáng
- Tối hôm qua ngủ ngon giấc không
Tang Hoằng cười híp mắt hỏi
- Rất..
Rất tốt
Ánh mắt của Tổ An có chút né tránh
- Vậy thì tốt, lão phu còn sợ chiêu đãi không chu đáo đây
Tang Hoằng cười nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Vô cùng chu đáo..
Tổ An nghĩ thầm thậm chí có chút quá chu đáo, hắn từ trên nét mặt của đối phương cũng không nhìn ra điều gì khác thường, trong lòng càng bất an
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Vừa vặn cùng một chỗ ăn sáng đi
Tang Hoằng cũng thu hồi tư thế luyện công, mời nói
- Không cần, ta nhớ trong nhà còn có chuyện trọng yếu chưa làm
Tổ An chột dạ, vừa chơi nữ nhi của người ta xong, nào có ý tứ ở lại, vội vàng tìm lý do rời đi
Nhìn hắn chật vật chạy trốn, Tang Hoằng không khỏi mỉm cười, gia hỏa này cũng có một ngày như vậy
Đợi Tổ An đi xa, Mục di đi tới nói:
- Lão gia, không thừa cơ yêu cầu danh phận sao
Tang Hoằng lắc đầu:
- Hắn là người thông minh, chuyện phát sinh tối hôm qua quá ly kỳ, hiện tại hắn còn khiếp sợ không ngẫm nghĩ kỹ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh táo lại, nếu chúng ta thừa cơ bức bách, khẳng định sẽ lưu lại khúc mắc trong lòng hắn
- Bây giờ cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, dù hắn thật minh bạch hết thảy, cũng không cách nào phát tác, bởi vì chúng ta từ đầu đến cuối không yêu cầu hắn cái gì, ngược lại là hắn chiếm tiện nghi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.