Nhìn Tổ An giống như tránh né Ôn Thần, Hoàng Hậu cũng không còn tâm tư đi dạo, sắc mặt tái xanh trở lại tẩm cung
Sau khi đuổi cung nữ thái giám đi, đơn độc hỏi thăm Lữ công công:
- Tiểu Lữ tử, có phải ta hoa tàn ít bướm, không còn mị lực hay không
Lữ công công vội vàng thổi phồng:
- Nương nương hào hoa phong nhã, xinh đẹp vô song, nếu ngài không có mị lực, chắc hẳn khắp thiên hạ không nữ nhân nào có mị lực
Hoàng Hậu hừ một tiếng:
- Đã như vậy, vì sao gia hỏa kia tránh né ta như thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giống như ta sẽ ăn hắn vậy
Lữ công công nói:
- Khả năng Tổ đại nhân có cố kỵ, dù sao đây là trong hoàng cung, vạn nhất lộ ra sơ hở gì, hắn sẽ chết chắc
- Bản cung không sợ, hắn sợ cái gì
Hoàng Hậu tức giận
Lữ công công u oán nhìn nàng, nghĩ thầm xưa nay Hoàng Hậu không chủ động như vậy, lúc này lại năm lần bảy lượt chủ động đi tìm Tổ An, chắc hẳn gia hỏa kia xác thực có thiên phú hơn người, để cho nàng ăn tủy mới biết vị
Nghĩ đến đây, lòng hắn chua xót lại dị dạng, sau cùng chỉ có thể giữ vững tinh thần thổi phồng Hoàng Hậu, nỗ lực để cho nàng vui vẻ
Ai biết nghe xong Hoàng Hậu lại không kiên nhẫn phất phất tay:
- Được rồi, những năm này lật qua lật lại cũng chỉ nhiêu đó, ngươi không phiền ta cũng phiền, lui xuống đi
Lữ công công khóc không ra nước mắt, Tổ An lãnh đạm với ngươi, ngươi còn vẻ mặt vui cười dán lên, ta ở bên cạnh ngươi hỏi han ân cần, chiếu cố ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy
Bất quá hắn đã quen, tuy trong nháy mắt có chút ủy khuất và phẫn nộ, nhưng hỏa khí rất nhanh tan thành mây khói, vội vàng thi lễ, yên lặng lui ra ngoài
..
Đêm trước ngày đội ngũ khâm sai xuất phát, Tổ An cố ý ở lại trong cung, thông qua mật đạo đáy giếng đi tới phụ cận tẩm cung của Bích Linh Lung
Nghe tiếng gõ thanh thúy, Bích Linh Lung nằm ở trên giường nắm lấy đoản kiếm, cảnh giác nhìn dưới giường, do dự nửa ngày vẫn mở cơ quan mật thất:
- Người nào
- Ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tổ An cách vách tường đáp lại nói
Nghe được thanh âm của Tổ An, Bích Linh Lung âm thầm buông lỏng một hơi, để đoản kiếm xuống, bất quá thanh âm vẫn băng lãnh:
- Ngươi có biết ban đêm xông vào tẩm cung của ta là đại tội tru di cửu tộc không
Nể tình ngươi vì Thái Tử lập xuống công huân, bản cung cho ngươi một cơ hội, mau cút
Tổ An trầm mặc, nữ nhân này thật mang thù, đã lâu như vậy vẫn không háo giải được khúc mắc
Hắn đành phải nói:
- Ngày mai ta phải đi
Bích Linh Lung rơi vào trầm mặc, sau một lúc lâu mới trả lời:
- Thì tính sao
Tổ An thở dài:
- Lần này Vân Trung Quận Công mất tích cực kỳ phức tạp, sau lưng liên lụy thế lực cực lớn, khẳng định có người không muốn ta tra ra chân tướng, đến thời điểm trời cao Hoàng Đế xa, ta chưa hẳn có thể còn sống trở về, cho nên mới muốn ở trước khi đi cố ý gặp ngươi một lần, miễn cho lưu lại tiếc nuối cả đời
Hắn vừa nói xong không bao lâu, cửa mật thất cọt kẹt mở ra, Bích Linh Lung sương lạnh đứng ở trước mặt hắn:
- Còn chưa xuất phát, lại nói lời xúi quẩy
Tổ An lộ ra vẻ tươi cười:
- Xem ra ngươi vẫn rất quan tâm ta
- Phi
Bích Linh Lung xì một cái
- Ai quản ngươi có chết hay không
Nói xong quay người muốn đóng cửa mật thất lại
Tổ An cũng không phải người không hiểu phong tình, lúc này sao có thể bỏ mặc nàng đóng cửa lại, nhanh chóng nhảy vào
- Ngươi làm gì
Bích Linh Lung giật mình, vội vàng co lại một bước
- Nếu ngươi không đi ta hô người đấy
Tổ An nhìn ánh mắt của nàng:
- Ngươi hô người tới lăng trì xử tử ta, ta cũng sẽ không oán giận
Bích Linh Lung bị bộ dáng bại hoại của hắn làm đến vừa thẹn vừa vội:
- Sao ngươi vô lại như vậy
Tổ An thừa cơ ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu nói:
- Bây giờ ngươi mới biết
- Mau buông ta ra
Bích Linh Lung có chút bối rối, hai tay không ngừng đập, nỗ lực đẩy hắn ra
Cảm giác trên tay đối phương căn bản không có dùng nguyên khí, Tổ An đương nhiên sẽ không ngốc đến buông nàng ra
Bích Linh Lung giãy giụa một hồi, khí lực càng ngày càng nhỏ, môi hai người cũng càng ngày càng gần, cuối cùng chăm chú dính vào nhau
Lần này Tổ An cực kỳ ôn nhu, Bích Linh Lung hiển nhiên cũng cảm nhận được hắn yêu thương, thân thể càng ngày càng mềm
Thân thể Bích Linh Lung bủn rủn, chỉ muốn buông ra thể xác và tinh thần mặc cho hắn chà đạp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút e thẹn hờn dỗi, nói:
- Ngươi… ai cho ngươi hôn ta …
- Uhm… ta hôn nữ nhân của mình, có gì không được
Tổ An nghĩa chính ngôn từ nói
- Ai… ai là nữ nhân của ngươi
Bích Linh Lung càng thêm thẹn thùng, bỗng nhiên nàng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, còn chưa hiểu chuyện gì thì Tổ An đã bế nàng đặt lên giường
Bích Linh Lung cuống lên, có chút giãy giụa nói:
- Ngươi làm gì vậy, mau buông ta ra…