Lúc này Bùi Thiệu giải thích với Triệu Trị:
- Nữ nhi này của ta trước đây ít năm bị mẹ nàng làm hư, để thế tử chế giễu, mong thế tử bỏ qua cho
Triệu Trị khoát tay:
- Không sao, dù sao mục đích chủ yếu chuyến này cũng không phải vì gặp nàng..
Tuy Tổ An rất muốn tiếp tục nghe bọn hắn thương lượng cái gì, bất quá những thứ này so với Bùi Miên Mạn đều không trọng yếu
Nhìn nha hoàn kia đi xa, hắn lặng yên theo sau
Nơi xa Hàn Phượng Thu có cảm giác, quay đầu nhìn đại thụ vừa rồi hắn ẩn thân
- Làm sao thế
Phát giác được hắn dị dạng, Triệu Trị tò mò hỏi
- Không có gì
Trong lòng Hàn Phượng Thu cũng kỳ quái, vừa rồi tựa hồ cảm giác được có bóng người lóe qua, nhưng cẩn thận nhìn lại không có gì, chẳng lẽ là ta nghi thần nghi quỷ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có điều rất nhanh hắn lại ném tất cả ra sau đầu, vừa rồi hắn một mực trinh sát bốn phía, lấy tu vi của hắn bây giờ, toàn bộ Vân Trung quận, có thể giấu giếm được tai mắt hắn số lượng không cao hơn một tay, hơn nữa những cái kia đều là đại nhân vật, làm sao có khả năng lén đến nhà Bùi Thiệu, nhất định là gần đây tinh thần của ta quá khẩn trương
Lại nói Tổ An một đường theo nha hoàn đi tới nội viện, dần dần nhíu mày lại, theo lý thuyết Đại Mạn Mạn là Đại tiểu thư, vì sao ở địa phương vắng vẻ như thế, khó trách vừa rồi tìm không thấy
Rất nhanh nha hoàn đi tới một tiểu viện rách nát, so với trạch viện khác vàng son lộng lẫy, nơi này xác thực chỉ có thể được xưng rách nát
Bất quá thắng ở hoàn cảnh thanh u, cho người một loại cảm giác thoát tục
- Tiểu thư, tiểu thư
Nha hoàn kia không ngừng gõ cửa
- Lão gia mặc kệ như thế nào cũng muốn ngài đi ra ngoài một chuyến
- Không đi
Trong phòng truyền tới thanh âm quen thuộc, mềm mại êm tai như trước kia, chỉ bất quá trong thanh âm tựa hồ để lộ ra vẻ mỏi mệt
- Đại Mạn Mạn
Nghe được thanh âm quen thuộc này, Tổ An nhịn không được nữa tương tư, cất bước đi vào trong
- Bọn chuột nhắt phương nào, lại dám xông vào chỗ ở của thiếu nữ
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng hừ lạnh
Cùng lúc đó, trong lòng Tổ An báo động, vội vàng nhảy ra mấy trượng
Một thanh trường kiếm hàn quang lập loè đã đâm trúng vị trí vừa rồi
Tổ An âm thầm lau mồ hôi lạnh, vừa rồi chỉ cần chậm một lát, chỉ sợ mình đã bị đâm ra lỗ thủng
Trước đó ở Dịch quận, hắn dùng hai ngón tay nhẹ nhõm đón lấy một kiếm của thành chủ Dịch thành, nhưng đối mặt một kiếm này, hắn căn bản không nghĩ tới dùng ngón tay tiếp, phản ứng đầu tiên là tránh
- Ồ
Đối phương hiển nhiên cũng kinh ngạc hắn nhanh nhẹn, bất quá kiếm trong tay không chút đình trệ, giống như linh dương móc sừng, thuận thế tiếp tục đâm qua
Nhìn một kiếm nhanh như thiên ngoại lưu tinh, Tổ An tâm sinh báo động, hắn không phải không đụng phải cao thủ sử dụng kiếm, nhưng người trước mắt này, cơ hồ có thể xưng kiếm pháp đệ nhất
Một bên thi triển Đại Phong thuấn di ra ngoài mấy chục trượng, vừa triệu hoán Bách Minh công kích tinh thần, quấy nhiễu hành động bước kế tiếp
Huyễn ảnh Bách Minh hí lên, người kia cười ha ha:
- Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai sầu đến ngày mai sầu
Cả người trực tiếp xuyên qua Bách Minh, huyễn ảnh Bách Minh tiêu tán
Tổ An trầm xuống, người này ít nhất là Tông Sư cảnh, thần hồn ngưng tụ trên hắn, cho nên Bách Minh công kích không hề có tác dụng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấu chốt là kiếm pháp của đối phương quá kinh diễm
Lấy tu vi của hắn bây giờ, thi triển Đại Phong đã không có số lần hạn chế, bất quá giữa hai lần thi triển có mấy giây cold-down, người bình thường căn bản không phát hiện được, lại thêm hắn thuấn di nhanh, coi như phát giác cũng bắt không được
Nhưng người trước mắt không giống, thân hình hắn xác thực còn ở phía sau, nhưng kiếm nhanh hơn người, thoáng cái đã tới trước người Tổ An
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngự Kiếm Thuật
Tổ An không kịp suy tư, trực tiếp tế ra Thái A Kiếm, nháy mắt thi triển mười mấy chiêu, mặc kệ góc độ của phi kiếm xảo trá như thế nào, cũng bị hắn ngăn lại
- A
Lúc này đến phiên người kia giật mình, tuy hắn không có toàn lực xuất thủ, nhưng tất cả kiếm chiêu đều bị đối thủ ngăn lại thì chưa từng nghe thấy
Lúc này Tổ An cũng thấy rõ đối phương, một trung niên râu ria xồm xoàm, trán có mấy sợi tóc quăn, bộ dáng như còn buồn ngủ, sau lưng vác một cái hồ lô to lớn, cách thật xa cũng có thể cảm giác được trên thân thể hắn tản mát ra mùi rượu nồng đậm
Bên này trời đông giá rét, trên người hắn vẫn mặc áo mỏng, quần áo đen sì không biết là nước đọng hay mỡ đông, quần lỏng lỏng lẻo lẻo, chân mang một đôi giày cỏ cũ nát
Cả người muốn bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu nhếch nhác, nếu đổi lại người bình thường, mặc như vậy chính là khất cái vừa dơ vừa thúi, nhưng người này không giống, mặt mày lờ mờ có thể nhìn ra lúc tuổi còn trẻ tuấn lãng, cho người cảm giác lại là hiu quạnh và tiêu điều