Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1865: Manh mối đoạn?




Chính bởi vì giao thủ qua, nên hắn nhận được đối phương lưu lại khí tức, đương nhiên đó là tà công của Nùng Mi đạo nhân
Bùi Miên Mạn nhịn không được cảm thán:
- Hung danh của Nùng Mi đạo nhân ta cũng hơi có nghe nói, tu vi cao, công pháp quỷ dị, dù thực lực mạnh hơn hắn, cũng sẽ kiêng kị tà công của hắn mà sợ đầu sợ đuôi
Bất quá gặp ngươi, thì coi như không may
Hai người cùng một chỗ vượt qua n Khư, tự nhiên biết sự tình hắn học qua Thao Thiết Thôn Thiên Quyết
Tổ An cười cười:
- Ta lại hi vọng tán tài đồng tử như Nùng Mi đạo nhân càng nhiều càng tốt
Từ trên người đối phương đoạt tới những tài liệu quý hiếm kia thì thôi, chỉ nói Thiên Nhân Nhất Diện đã quá thần kỳ, hắn càng nghiên cứu càng trầm mê
- Nếu Nùng Mi đạo nhân biết rõ, sợ rằng sẽ bị ngươi làm cho tức đến sống lại
Bùi Miên Mạn nói, gương mặt mỹ lệ nhiều một tia sầu lo
- Bây giờ ba người đều tra xong, bọn họ chết không có vấn đề gì, có phải manh mối lại đứt hay không
- Thế thì chưa hẳn
Tổ An cười cười, an táng lại mộ huyệt, lúc này mới mang theo Bùi Miên Mạn rời đi
- Không nên ôm ta
Thấy tay đối phương ôm đến mình, thần sắc của Bùi Miên Mạn cổ quái lui ra sau
Tổ An buồn bực:
- Vừa rồi ta mang bao tay, hơn nữa đã rửa ở bờ sông
- Ta mặc kệ
Nghĩ đến hình ảnh đối phương giải phẩu những xác thối kia, khuôn mặt của Bùi Miên Mạn liền trắng xám
Tổ An:
- ..
- Tốt tốt tốt, không chịu thì không chịu, vậy ngươi ôm ta đi
Tổ An tỏ ý nàng ngồi ở phía sau mình
Nghĩ đến thể nghiệm kỳ diệu lúc trước, Bùi Miên Mạn lại cảm thấy hạ thân ẩm ướt, gương mặt kiều diễm có chút thẹn thùng:
- Tên vô lại..
Dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn ngồi ở phía sau đối phương
Một đường chạy như bay, đôi mắt của Bùi Miên Mạn sắp chảy ra nước, cả người rạo rực khó chịu, vì che giấu mình xấu hổ, nàng vội vàng tìm đề tài nói chuyện:
- Bây giờ đi đâu
- Đi nhà bọn hắn
Tổ An đáp
- Bọn hắn
Thanh âm của Bùi Miên Mạn rung động
- Mấy người vừa rồi
- Ừm
- ..
Cũng không lâu lắm, hai người tới một thôn nhỏ ngoài ngoại ô, trong thôn thưa thớt phân bố vài ngôi nhà
Tổ An đi đến một tiểu viện giữa sườn núi, ở cửa có nam hài sáu bảy tuổi, đang cưỡi ngựa gỗ khua kiếm gỗ trong tay, khoẻ mạnh kháu khỉnh hô hào:
- Trùng phong
Hiển nhiên là đang chơi trò chiến tranh
Bùi Miên Mạn không khỏi mỉm cười:
- Đứa nhỏ này thật đáng yêu
Tổ An tiến đến bên tai nàng:
- Chúng ta sinh hài tử nhất định sẽ càng đáng yêu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Chán ghét, ai muốn sinh cho ngươi
Bùi Miên Mạn đẩy hắn một cái, nhưng trong lòng lại bắt đầu mơ ước
- Oa, ngựa của các ngươi thật uy phong
Lúc này đứa bé kia hiển nhiên cũng chú ý tới bọn họ, thấy bọn họ cưỡi ngựa cao to, nhất thời cảm thấy ngựa gỗ của mình không đẹp nữa
- Tiểu bằng hữu, đây là nhà của Trầm Chu đúng không
Hai người nhảy xuống ngựa, Tổ An cười sờ đầu nó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Các ngươi biết cha ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên mặt đứa bé kia lộ ra nụ cười vui sướng
- Chúng ta là bằng hữu của cha ngươi
Thấy ánh mắt đối phương có vẻ hồ nghi, Tổ An suy nghĩ một chút, từ trong Lưu Ly Bảo Châu lấy ra một thanh đoản kiếm
- Thấy ngươi thích chơi trò chiến tranh, thúc thúc tặng ngươi một lễ vật
Trong Lưu Ly Bảo Châu còn có không ít binh khí, bất quá vì ngăn gây họa cho tiểu hài tử, hắn chọn một thanh đoản kiếm tương đối bình thường, bất quá có thể được hắn thu vào Lưu Ly Bảo Châu, phẩm chất cũng sẽ không quá thấp
Đứa bé kia quả nhiên yêu thích không buông tay, vuốt ve đoản kiếm, hận không thể ôm vào trong ngực, nó suy nghĩ một chút, sau đó đưa kiếm gỗ trong tay qua:
- Cha ta nói không thể tùy ý nhận ân huệ của người, ngươi đưa ta một thanh kiếm, ta cũng đưa ngươi một thanh, như vậy chúng ta hòa nhau
Tiểu hài tử tâm tư đơn giản, nó làm sao biết đối phương cho nó đoản kiếm giá trị đủ để mua xuống trăm ngàn thanh kiếm gỗ
- Hổ Tử, con nói chuyện với ai đó
Lúc này có tiếng cọt kẹt vang lên, một phụ nhân lau sạch nước đọng trên tay từ trong nhà đi ra, thấy rõ hai người không khỏi biến sắc, vội vàng ôm tiểu hài tử vào trong ngực, sau đó cảnh giác nhìn hai người
- Các ngươi là ai
Tổ An nhanh chóng dò xét đối phương, bởi vì quanh năm lao động, da thịt trên mặt có chút đen, cánh tay thô ráp, không khác những nông phụ vừa rồi nhìn thấy, đương nhiên dung mạo thì khá hơn, nhưng rất khó xưng được mỹ nhân
- Bọn họ nói là bằng hữu của phụ thân
Tiểu hài tử không có chút đề phòng nào trả lời
- Bằng hữu
Phụ nhân kia nghi ngờ dò xét hai người, không trách nàng hoài nghi, chủ yếu là hai người này nam anh tuấn tiêu sái, nữ xinh đẹp dị thường, đứng ở trước mắt khiến người ta có một loại cảm giác tự ti mặc cảm
Chồng mình làm sao có khả năng quen được bằng hữu như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.