Hai người vừa nói vừa cười đi vào, bên ngoài trời đông giá rét, hơn nữa nơi này vắng vẻ, lại buổi tối, tuy có thị vệ, nhưng không thể làm đến trình độ giọt nước không lọt
Lấy tu vi của hai người, vụng trộm lẻn vào không phải việc khó
Hai người đi vào trong, Tổ An thấy hai bên có rất nhiều nhà gỗ, bên trong có ánh lửa lộ ra, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn
- Nơi này còn có thôn trấn
Tổ An hiếu kỳ hỏi
Ngọc Yên La giải thích:
- Khai quật mỏ quặng, không chỉ cần thợ mỏ, còn cần rất nhiều nhân viên hậu cần bảo hộ, các loại vật tư cũng cần tập hợp và phân tán ở chỗ này, mới đầu mọi người tự mình dựng nhà, về sau Ngọc gia thống nhất xây các loại phòng ốc, ở nơi này chủ yếu là thợ mỏ cùng với nhân viên công tác
Tổ An quan sát bốn phía, phát hiện có rất nhiều máy móc, cùng loại với cần cẩu ở trong công trường kiếp trước nhìn thấy
- Đây đều là học viện nghiên cứu ra, có thể kéo một số vật nặng từ dưới lòng đất lên, cực kỳ thực dụng
Ngọc Yên La như giới thiệu sản nghiệp nhà mình với hắn, thần sắc có chút kiêu ngạo
Tổ An cảm khái nói:
- Học viện nghiên cứu những thứ này, trợ giúp còn lớn hơn một đám tu sĩ
Tiếp tục đi vào trong, bỗng nhiên hắn thấy hai đồ vật quen thuộc, phía trên còn có một số xe đẩy, trong xe còn chất khoáng thạch
Ngọc Yên La giải thích:
- Mỏ quặng của Ngọc gia cũng không phải chỉ khai thác Nguyên thạch, càng nhiều là một số tài nguyên khoáng sản bình thường, như quặng sắt, đồng..
- Không phải, các ngươi lại có đường sắt
Tổ An để ý lại là đồ vật khác, chỉ vào đường ray ở trên mặt đất
- Cái này là do một thợ mỏ phát minh, dùng để vận chuyển khoáng thạch, chúng ta phát hiện nó cực kỳ hữu dụng, nên toàn lực thúc đẩy sản xuất
Ngọc Yên La đáp
- Bây giờ thợ mỏ kia ở nơi nào
Tổ An hiếu kỳ hỏi, nghĩ thầm không phải cũng là người xuyên việt chứ
- Hình như đã hi sinh trong một lần tai nạn sụp mỏ
Ngọc Yên La có chút thương cảm
- Dù làm rất nhiều biện pháp an toàn, nhưng tai nạn vẫn thường xuyên phát sinh, cho nên những quáng thạch này là dùng mồ hôi và máu của vô số thợ mỏ móc ra, chỉ tiếc những nhân vật cao cao tại thượng ở phía trên không thèm để ý tới
Tổ An bất đắc dĩ, thực ra đâu chỉ ở thế giới này, thế giới kia không phải cũng vậy sao
Đáng tiếc thợ mỏ phát minh đường sắt kia, nếu không hi sinh mà nói, nói không chừng còn có thể phát minh có nhiều đồ vật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu là người xuyên việt, vậy thì quá đen đủi
Tiếp tục đi tới, hai người dừng bước lại, Tổ An nhìn cái hố lớn trước mắt, không khỏi líu lưỡi:
- Đây chính là đường hầm của Ngọc gia
Cái hố lớn này phương viên mấy ngàn thước, trên vách tường tạc ra từng đường hầm uốn lượn xuống dưới, có thể thấy được lượng công trình to lớn như thế nào
Dưới hố lớn đen nhánh, lấy thị lực của Tổ An bây giờ cũng thấy không rõ bên trong có cái gì, giống như cự thú há miệng chờ con mồi đến cửa
- Không sai, mỏ quặng đều ở dưới đất, đường hầm bên trong bốn phương thông suốt, đến thời điểm không nên đi loạn, mỗi năm đều có không ít thợ mỏ thâm niên lạc đường mất tích ở bên trong
Ngọc Yên La đáp
Tổ An gật đầu:
- Lúc này coi như Tiếu Diêu đuổi theo chúng ta, cũng không cần lo lắng
- Đi theo ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mũi chân của Ngọc Yên La điểm một cái, không có đi dọc theo các đường hầm ở vách động, mà trực tiếp nhảy xuống
Có điều cách một đoạn nàng sẽ rơi vào trên vách đá mượn lực nghỉ chân, không dám nhảy một mạch vào trong hắc động
Tổ An cũng nhảy xuống theo, theo hạ xuống, ánh sáng ở xung quanh càng ngày càng mờ, đến đằng sau, cơ hồ giơ tay không thấy được năm ngón
Lúc này Ngọc Yên La đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói:
- Trong hầm mỏ không thể dùng lửa, tuyệt đối đừng châm lửa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vừa nói vừa lấy ra một viên dạ minh châu, ánh sáng nhu hòa chiếu rọi ở trên người, càng tô điểm da thịt nàng kiều nộn rung động lòng người
Tổ An cười cười:
- Biết rồi, trong hầm mỏ khẳng định có rất nhiều khí metan dễ cháy, gặp lửa sẽ nổ tung
Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên sâu trong hầm mỏ truyền đến tiếng rống khiến người ta run sợ, sau đó toàn bộ hầm mỏ trở nên thanh thế to lớn
- Đây là thanh âm gì
Sắc mặt của Ngọc Yên La tái nhợt, vô ý thức tới gần người Tổ An, dường như vậy mới có thể nhiều một phần cảm giác an toàn
Tổ An lắc đầu, trước kia chưa từng nghe qua thanh âm như vậy, dường như khiến người ta có một loại cảm giác linh hồn run rẩy
Thậm chí hắn không xác định được đây là loại Hung thú nào gào rú, hay gió thổi qua hang động to lớn tạo thành hiệu ứng cộng hưởng
- Cái này là sản nghiệp của Ngọc gia các ngươi, ngươi còn đến hỏi ta
Ngọc Yên La có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút mới đáp:
- Ta đến bên này thời gian không nhiều, bất quá theo ta biết, trước kia hẳn là không có hiện tượng này