Lục Địa Kiện Tiên

Chương 2294: Chó ngáp phải ruồi




Hắn lạnh lùng nói:
- Đào hoa kiếp gì, ngươi tính không chuẩn chút nào, ta không tìm ngươi đòi tiền đã tốt, còn không biết xấu hổ đắc ý
Ngọc Yên La âm thầm gật đầu, mấy ngày nay Tổ An xác thực không ra khỏi cửa nửa bước, cẩn thủ nam đức, nơi nào có đào hoa gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Yến Tuyết Ngân và Vân Gian Nguyệt lại không nghĩ như vậy, các nàng là tận mắt nhìn thấy Tổ An và Ngọc Yên La nửa đêm vụng trộm gặp nhau
Bất quá bọn họ vốn là người yêu, nếu như vậy cũng tính đào hoa mà nói, không khỏi quá miễn cưỡng
Ngô Lương ồ một tiếng:
- Không đúng, ta làm sao có khả năng tính sai
Nói xong bấm ngón tay, Tổ An nhìn mà tê cả da đầu, vội vàng đổi chủ đề:
- Mập mạp chết bầm, vừa rồi ngươi bán cái gì đấy
Nghe hắn hỏi, hai mắt Ngô Lương nhất thời tỏa sáng:
- Công tử muốn mua một phần không, đây là tàng bảo đồ ta trăm cay nghìn đắng mới lấy được, bên trong có trọng bảo đủ để cải biến vận mệnh, chỉ bán ngươi 100 lạng bạc, trên đời này còn có sự tình tốt như vậy, bỏ lỡ sẽ mất
Tổ An không còn gì để nói:
- Vừa rồi ta rõ ràng nghe ngươi bán bọn họ 10 lạng, quay đầu bán ta 100 lạng
Sắc mặt của chúng nữ cũng không tốt, gia hỏa này quả nhiên lường gạt, coi bọn họ là dê béo làm thịt sao
Cứ như vậy, trước đó đối phương nói đào hoa kiếp, độ tin cậy hạ xuống trên diện rộng
Quỷ kế bị vạch trần, Ngô Lương lại mặt không đỏ tim không đập, không chút hoang mang nói:
- Công tử có chỗ không biết, ta bán cho bọn hắn là bản mô phỏng, rất nhiều chi tiết và tin tức không đủ, nhưng bản này là thật, chỉ lấy 100 lạng là nể tình khách quen..
phi, ngươi và bần đạo có duyên
Tổ An vui vẻ, trực tiếp nắm tay hắn lại cao giọng hô:
- Tới nhìn xem, hắn nói bán tàng bảo đồ cho các ngươi là phiên bản thiếu hụt
Lời vừa nói ra, rất nhiều người hô to mắc lừa, sau đó nhìn biểu lộ người xung quanh, nhất thời minh bạch hắn bán không chỉ một người, cả đám tức hổn hển chạy tới, tựa hồ muốn lột da của Ngô Lương
Ngô Lương bị dọa đến xanh mặt:
- Công tử đừng hại chết ta, tàng bảo đồ này đưa ngươi là được
Nói xong trực tiếp ném địa đồ cho hắn, sau đó cổ tay trơn trượt, thoáng cái thoát ra, trong chớp mắt đã biến mất ở cuối đường
Tổ An sững sờ, tuy vừa rồi hắn bắt đối phương không có tận lực, nhưng đối phương tránh thoát không khỏi quá dễ dàng rồi
- Tựa hồ là một loại Súc Cốt Công cực kỳ cao minh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Yến Tuyết Ngân phê bình nói
- Cao minh hơn bất luận Súc Cốt Công gì ta biết, không biết hắn kế thừa môn phái nào
Vân Gian Nguyệt lạnh lùng nói:
- Lấy tính tình bình thường của ta, chộp gia hỏa này tới tra tấn thì rõ ràng
Tổ An lắc đầu:
- Không biết gia hỏa này là địch hay bạn, không nên mạo muội đắc tội hắn
Trước đó hắn cố ý vạch trần thủ đoạn của đối phương, mập mạp kia cũng không có điểm nộ khí gì, hiển nhiên không có ác ý quá lớn
Ngọc Yên La tiến đến bên cạnh hắn:
- Xem địa đồ kia là cái gì đi
Tổ An ân một tiếng, mở quyển địa đồ trong tay, tính chất cùng loại với da dê, nhưng hiển nhiên trải qua xử lý đặc thù, rất khó bị thủy hỏa xâm hại
- A, thứ này nhìn có chút niên đại, chẳng lẽ gia hỏa kia nói là thật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vân Gian Nguyệt cũng lập tức chú ý tới
- Nhưng nếu là thật, vì sao hắn cho chúng ta đồ vật trân quý như vậy
Yến Tuyết Ngân nghi hoặc
Tổ An nói:
- Theo tình huống vừa rồi, hắn bán tàng bảo đồ cho rất nhiều người, như vậy có hai loại khả năng, một, tàng bảo đồ này là âm mưu, hắn chỉ muốn từ đó mưu lợi
Ngọc Yên La lắc đầu:
- Không có khả năng, người kia đeo vật ẩn tàng khí tức, ngay cả hai người các ngươi cũng không nhìn thấu, chứng minh xác thực bất phàm, mỗi tấm bản đồ mười lượng bạc, đối với người bình thường không ít, nhưng coi như bán mấy ngàn tấm, đối với dạng người như hắn cũng không có ý nghĩa quá lớn
Yến Tuyết Ngân và Vân Gian Nguyệt gật đầu, tuy khó chịu nàng ăn vụng, nhưng vẫn rất tán thành nàng phán đoán, lấy năng lực của tên mập mạp kia, muốn mấy chục ngàn lượng bạc căn bản không cần tốn nhiều sức, cần gì phiền phức như thế
Tổ An trầm giọng nói:
- Vậy là loại thứ hai, tàng bảo đồ là thật, nhưng bởi vì nguyên nhân không biết, hắn cần rất nhiều người đi giúp đỡ
Vân Gian Nguyệt phỏng đoán:
- Khả năng chỉ dựa vào năng lực của hắn không cách nào mở ra bảo tàng, nên mới phân phát tàng bảo đồ, dẫn mọi người giúp hắn một tay
Mà ngươi vừa nhìn đã biết bất phàm, hắn tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp dẫn ngươi đi
Tổ An cười nói:
- Ta chỉ là một gia hỏa bình thường, chỗ nào nhìn bất phàm, đoán chừng là hắn nhìn thấy các ngươi như tiên nữ hạ phàm lại ở cùng ta, nên mới xem trọng ta
- Ngươi đó, chỉ thích miệng lưỡi trơn tru
Chúng nữ cười mắng, nhưng bị hắn gián tiếp khen ngợi, cả đám đều khó nén vui vẻ, bầu không khí quỷ dị trước đó rốt cục biến mất không thấy gì nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.