- Lúc trước gia gia ta truyền Đế vị cho phụ thân ta, rất nhiều năm về sau, phụ thân ta tuổi già, lại truyền Đế vị cho ta, ai biết lúc ấy có thế hệ lòng lang dạ thú, hắn bí mật bồi dưỡng rất nhiều tâm phúc, lấy đi quyền lực của phụ thân ta, còn cùng loạn thần tặc tử cướp Đế vị của ta, nhưng như vậy hắn còn không cam tâm, còn gắn cho ta tội danh thất đức, bất tài… lừa gạt thiên hạ, nói chính vì vậy, phụ thân ta mới nhường Đế vị cho hắn
Trong lòng Ngô Lương bừng tỉnh, khó trách cổ mộ trước mắt mặc dù là đế lăng, nhưng mặc kệ quy mô, hay hình dạng cấu tạo, đều kém đế lăng bình thường quá xa, nguyên lai là một Đế Vương bị phế
Yêu Hoàng cười lạnh:
- Vốn còn tưởng ngươi là nhân vật, cho nên mới nhẫn nại nghe ngươi nhiều lời, kết quả là một phế vật bị người cướp Đế vị
- Theo ta quan sát, thọ nguyên của ngươi hẳn không còn nhiều
Thanh âm kia lạnh lùng nói
Yêu Hoàng biến sắc, lúc này thanh âm kia còn nói thêm:
- Ngươi không muốn biết vì sao ta có thể sống lâu như vậy
Ngô Lương trợn mắt hốc mồm, vốn cho là đại bánh chưng vạn năm trong cổ mộ, kết quả nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ vẫn còn sống
Cái này sao có thể
Cường giả từ xưa đến nay, có thể sống qua ngàn năm đã cực kỳ khó, khắp nơi cần thiên phú chủng tộc đặc thù mới được, trong đó thọ mệnh của Nhân tộc là ngắn nhất
Cổ mộ này đến bây giờ nói ít cũng mấy vạn năm, người bên trong lại còn sống
Cái này hoàn toàn là muốn lật đổ thường thức của giới tu hành, một khi lan truyền ra, nhất định để thiên hạ nhấc lên sóng to gió lớn
Cùng lúc đó, trong ánh mắt hắn có chút hưng phấn, chẳng lẽ cái này là cơ duyên của mình
Nếu có thể thu được trường sinh..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ý nghĩ này chỉ nghĩ đến thôi đã không nhịn được vui vẻ
Sắc mặt Kim Ô Thái Tử thì đại biến, lúc này hắn còn trẻ, còn thọ mệnh rất dài, trường sinh với hắn mà nói không có bức thiết như vậy, ngược lại nếu phụ thân thật trường sinh, vậy chẳng phải hắn sẽ làm Thái tử cả đời
Vị trí Yêu Hoàng sắp tới tay, lại trơ mắt nhìn nó bay đi, đó là cảm giác đau khổ như thế nào
Ngược lại hắn, ánh mắt Yêu Hoàng thì trở nên nóng rực:
- Vì sao ngươi có thể sống lâu như vậy
Có điều hắn dù sao cũng không phải người bình thường, rất nhanh đã ép buộc mình tỉnh táo lại:
- Ngươi muốn được cái gì
- Quả nhiên là người thông minh
Thanh âm kia khẽ cười một tiếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Vậy trước tiên kiên nhẫn nghe ta nói hết
Kim Ô Thái Tử vội vàng nhìn Yêu Hoàng nói:
- Phụ hoàng, cẩn thận có trá, người này hao tổn tâm cơ lưu chúng ta ở nơi này, không biết bố trí bẫy rập gì, theo ta thấy chúng ta nên đi địa phương khác thăm dò một chút, miễn cho bị đám người Tổ An đoạt tiên cơ
Yêu Hoàng nghe vậy có chút do dự, trên người tiểu tử Tổ An kia có quá nhiều bí mật, nhiều năm như vậy là người thứ nhất để hắn nhìn không thấu, nói không chừng đối phương thật có khả năng đoạt được cơ duyên gì
Lúc này trong cổ mộ truyền đến thanh âm hài hước:
- Xem ra vị nhi tử này của ngươi không hy vọng ngươi được trường sinh nha, cái này cũng khó trách, loại chuyện này ở trong hoàng gia thực quá thường gặp
Ánh mắt Yêu Hoàng thoáng cái sắc bén, nhìn chằm chằm Kim Ô Thái Tử
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thực ra hắn cũng biết đây là châm ngòi ly gián, nhưng đến cái tuổi này của hắn, quá để ý trường sinh, người một khi quá để ý đồ vật gì đó, thì sẽ biến thành mù quáng
Kim Ô Thái Tử vội vàng giải thích:
- Phụ hoàng không nên nghe hắn nói bậy, ta tuyệt đối không dám có ý nghĩ như thế
Yêu Hoàng hừ lạnh:
- Trước nghe hắn nói lại tính sau
Trải qua sự tình vừa rồi, Kim Ô Thái Tử không dám nói gì nữa, nhưng trong lòng mắng đối phương gần chết
- Này mới đúng nha
Người trong cổ mộ cười ha ha
- Trò chuyện lâu như vậy, ta còn không biết tên của các ngươi
Yêu Hoàng nhíu mày, trên đời có vài tà thuật, có thể lấy tên người làm dẫn ám toán đối phương, bất quá này còn cần ngày sinh tháng đẻ cùng với lông tóc móng tay trên người, chỉ cần mình giữ gìn kỹ mấy thứ sau, thì không sợ đối phương ám toán:
- Ngươi có thể gọi ta Yêu Hoàng
Kim Ô Thái Tử nói:
- Ta gọi Kim Ô Thái Tử
Ngô Lương há hốc mồm:
- Ta gọi..
Hắn còn chưa nói xong, đã bị người trong cổ mộ đánh gãy:
- Từng cái khẩu khí thật lớn, ngay cả tên cũng không có, lại chỉ lấy xưng hào làm tên
Ngô Lương khép miệng, nội tâm phiền muộn, hóa ra ở trong mắt đối phương không có coi mình là người
Ai, cũng đúng, Kim Ô nhất tộc người ta ôn chuyện, mình xem náo nhiệt làm gì
Yêu Hoàng lạnh lùng nói:
- Tộc chúng ta từ xưa chính là như thế, chỉ có thân phận tôn quý nhất, mới có tư cách dùng xưng hào thay thế
- Được rồi, tùy ngươi
Tựa hồ thanh âm kia có chút khinh thường, bất quá không có xoắn xuýt điểm này
- Ta tên Đan Chu, tôn hiệu Đế Đan Chu
Trong giọng nói lộ ra vẻ ngạo nghễ