Lui Ra, Để Trẫm Đến

Chương 1: Sung quân




"Đừng có giả chết, mau dậy đi
Đang lúc mơ màng, Thẩm Đường cảm thấy có ai đó đá vào người mình một cái
Đá còn chưa đủ, đối phương còn hùng hổ quát tháo
[Mẹ kiếp, ai đá ta?] Nàng đau đến co rúm bắp chân lại, khó khăn mở mắt
Thế giới trước mắt như vừa được ai đó kéo màn sương mỏng đi, từ mờ ảo dần trở nên rõ nét, sắc nét như phim HD
[Chuyện gì xảy ra vậy?] Cơn đau nhức nhối khiến nàng hít sâu một hơi, ngơ ngác nhìn mọi thứ xa lạ trước mắt
[Tối qua chẳng phải là đang thi nhau uống rượu với ai đó sao?] Hình như lúc sau có chút men say, biên tập lại gọi điện giục bản thảo, nàng đành phải cố gắng lấy bút vẽ..
Càng nghĩ càng không tài nào nhớ nổi
Nhưng có thể khẳng định một điều, tình hình trước mắt chắc chắn không phải là như thế này
Thẩm Đường lén lút véo mạnh vào mình một cái, đến khi cảm nhận được rõ ràng cơn đau nhói từ vùng da thịt đó truyền tới, nàng mới biết mình không mơ
Nhìn đôi tay lạ lẫm của mình, trong đầu nàng chợt lóe lên bốn chữ — Nàng xuyên không rồi
Cùng lúc đó, ý nghĩa của việc "xuyên không" cũng ập tới
[Chỉ là không biết là mình chết vì uống rượu quá nhiều hay vì thức đêm đuổi bản thảo mà đột tử.] Càng nghĩ đầu càng đau, như có một tên nhóc cầm chày gõ liên hồi bên trong đầu, đau đến nỗi Thẩm Đường vội vàng dừng lại suy nghĩ
"Mau ăn đi, ăn xong còn lên đường
Nàng đang ôm đầu cố xoa dịu cơn đau thì bóng một người cao lớn che khuất ánh nắng trên đỉnh đầu
Người đến mang đôi giày cỏ dính bùn đen, tiện tay ném ra một chiếc bánh ngô lớn cỡ bàn tay, vỏ ngoài cháy đen thô ráp, bánh rơi ngay bên ngoài váy nàng, xuống đất
Hắn cũng chẳng quan tâm bánh có dính bùn đất Thẩm Đường có ăn được hay không, cứ thế phát tiếp cho người kế
Một giây sau, một bàn tay nhanh như chớp giật xông đến cạnh nàng
Chộp lấy chiếc bánh ngô rồi rút nhanh về
Thẩm Đường chậm một nhịp, chỉ có thể nghi hoặc nhìn qua
Kẻ đoạt bánh là một người phụ nữ nhếch nhác, đang dùng hai tay nhét bánh ngô vào miệng một cách ngấu nghiến, trông hệt như quỷ chết đói đầu thai
Sợ Thẩm Đường đòi lại bánh, nàng ta không thèm phủi bụi bẩn dính trên bánh, trong chớp mắt đã nhét sạch bánh ngô vào miệng, cuối cùng còn chưa thỏa mãn mút cả những vụn bánh còn dính trên ngón tay
Thẩm Đường: "..
Cũng chẳng rõ người này mấy ngày chưa tắm rửa, vốn là mái tóc đen nhánh dài mượt nay lại bết dính thành từng búi, nhìn kỹ còn thấy trên các lớp tóc rối bời kia chất một lớp nhờn màu vàng nhạt
Ngửi thử còn cảm nhận được mùi tanh hôi khó tả từ người nàng ta bốc ra — mùi hệt như mùi tất thối để ba năm hòa lẫn với nước cây thạch nam, rất khó ngửi — duy nhất còn nhìn được, là ngũ quan xinh đẹp vẫn không bị vết bẩn kia che khuất
Thẩm Đường nhẫn nại lên tiếng với nàng ta: "Nữ sĩ, đó là bánh của ta
Người phụ nữ dường như điếc, không nghe không trả lời nàng, vẫn đang cắm cúi tận hưởng dư vị của bánh ngô
Lúc này, Thẩm Đường mới để ý thấy các đầu ngón tay bị nàng ta mút và phần tay còn lại có màu khác biệt nhau đến vài tông, cổ họng nàng không tự chủ mà co rút lên một vòng
Nàng không hẳn là người mắc bệnh sạch sẽ, nhưng việc gặp cảnh này ở khoảng cách gần cũng đủ làm cho nàng cảm thấy khó chịu
Nhận ra sắc mặt Thẩm Đường có thay đổi, người phụ nữ lo lắng tên ngốc này sẽ nổi điên đánh mình, liền dịch mông sang hướng ngược lại
Không di chuyển thì thôi, vừa nhích lại làm cho Thẩm Đường cảm thấy có lực kéo ở hông
Cúi đầu nhìn xuống nơi phát ra cảm giác bị kéo ở hông — đó là một sợi dây thừng thô ráp, sợi dây gai này trói chặt một đoàn người như kiến cỏ, khiến cơ thể của nàng, của người phụ nữ kia và của những người phụ nữ nhếch nhác khác, dù già hay trẻ, đều bị xâu vào nhau
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, nàng thấy ai nấy đều mặc áo tù bằng vải bố, mặt mày hốc hác mệt mỏi, già trẻ gái trai đủ cả
Lại có mười mấy thanh niên trai tráng ăn mặc tương đối giống nhau, bên hông đeo đao, đi đi lại lại canh gác, mắt láo liên không rời những người kia
Ánh mắt thỉnh thoảng lại dừng trên mấy nữ phạm nhân xinh đẹp trẻ trung
Cái này, cái này — Chẳng phải là cả nhà bị kết tội rồi bị giải đến pháp trường xóa sổ sao
Cũng có thể là trên đường đi lưu đày
Chẳng khác gì hơn là chết sớm hay muộn
[Ọc ọc ọc ọc] Tiếng bụng kêu đói bắt đầu phá đám không đúng lúc, vang lớn đến cả những người khác cũng nghe thấy
Thẩm Đường đưa tay xoa xoa cái bụng đang quặn đau, cơn đói khiến nàng không ngừng nuốt nước bọt
Càng nuốt, cơn đói càng rõ ràng hơn, đến độ không thể nào xem nhẹ được
Thẩm Đường cau mày, chỉ có thể dời sự chú ý sang chỗ khác để tạm quên cơn đói — trong tầm mắt, có một tù nhân ăn quá nhanh, bánh ngô lại khô khan nên bị nghẹn
Hắn ta liên tục đấm ngực mong cho bánh mắc kẹt ở cổ họng trôi xuống, mặt mũi dần xanh mét
Mọi người đều không lấy làm lạ
Không ai xông vào đỡ hay đưa nước cho hắn ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn ta khó khăn loạng choạng bò về phía những tên lính áp giải, cố hết sức đưa tay phải ra cầu cứu, nhưng cho đến khi tắt thở, bàn tay yếu ớt đó cũng rơi xuống, người kia cũng không hề có ý cứu giúp, hắn ta đạp người một cái rồi thì thầm một câu: "Xui xẻo
Rút chủy thủ bên hông ra, hắn ta quay người cắt một miếng da ở nửa bên tai phải của người đàn ông vừa chết rồi tiện tay ném vào một cái túi bẩn thỉu
Thẩm Đường: "..
"Lên đường thôi
"Nhanh chân lên
"Dậy mau, đừng để Lão tử phải quất roi
Đám tù nhân lại một lần nữa đeo lên những chiếc gông xiềng nặng nề
Gông của nữ phạm thì nhỏ hơn, tầm ba mươi lăm cân, gông của nam phạm lớn hơn không ít, nặng từ năm mươi đến tám mươi cân
Mấy thanh niên trai tráng mặc đồ giống nhau vừa thúc giục, vừa dùng chân đá vào những tù nhân chậm chân không kịp phản ứng
Nếu như đá mà còn không chịu dậy, họ liền giáng roi xuống ngay lập tức, mạnh đến mức mỗi roi quất xuống đều để lại một vệt máu rộng bằng ngón tay, trông vô cùng kinh hãi
Thẩm Đường im lặng cúi đầu bước đi, cố gắng tìm kiếm ký ức liên quan đến thân thể này
Kết quả rất không may
Nàng không những không được "hộ nghèo" dành cho người xuyên không, không có ký ức của chủ nhân cơ thể này, mà chính bản thân còn bị mất trí nhớ — ngoài việc biết tên mình là Thẩm Đường, có bút danh là "Ấu Lê", kiếm cơm bằng vẽ tranh, sợ bị biên tập thúc bản thảo, thì những ký ức khác hoàn toàn mờ mịt!!
Liếc trộm những phạm nhân và lính áp giải, nàng thầm than: [Xui xẻo, đây không phải là khởi đầu địa ngục sao?] Thật sự là quá xui xẻo
Mặc kệ bắt đầu thế nào, trước mắt giữ cái mạng nhỏ là trên hết
Là chọn giữa đường chạy trốn
Hay là đi theo đoàn người đến điểm đến, sau đó tìm cơ hội trốn
Hiện tại xem ra, lựa chọn nào cũng chẳng có chút lạc quan
Phải hứng cái nắng chói chang mà đi, nửa đường lại có mấy người đã ngất đi, cho đến khi hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, mới được cho phép nghỉ ngơi qua đêm tại chỗ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những tên lính áp giải tụ tập dựng lửa trại, lấy thịt khô trong hành lý ra, cho vào nồi đất đun nấu, rồi thêm chút muối, thành một nồi canh thịt
Lần này Thẩm Đường phản ứng nhanh hơn, giữ chặt lấy chiếc bánh ngô của mình
Nàng ngồi bệt xuống đất, nhai kỹ lưỡng miếng bánh ngô lạnh tanh cứng đơ, dùng nước bọt làm mềm đến khi gần được mới nuốt xuống, rồi lại tập trung nghe lỏm câu chuyện của bọn lính áp giải
Tuy nội dung những lời họ tán dóc rất vớ vẩn, nhưng cũng có thể miễn cưỡng chắp vá thành một phần thông tin
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đám phạm nhân này là người một nhà
Họ Cung, cả gia tộc, từ người già trẻ đến cả người hầu kẻ hạ đều không thoát, toàn bộ bị bắt
Chia làm ba đợt, từng tốp áp giải đến nơi đến
Đàn ông bị đưa ra biên ải sung quân làm lao dịch, đàn bà thì đưa đến Hiếu Thành làm kỹ nữ
Đoàn của Thẩm Đường thuộc nhóm thứ hai, chủ yếu là nữ quyến nhà Cung, gồm có cả bà cụ cao tuổi, mấy cô Thiếu phu nhân diễm lệ, thiếp thất, di nương trẻ đẹp, con cái ở nhiều độ tuổi khác nhau, và cả người hầu kẻ hạ
Nàng suy đoán mình ở cái thân xác này, hoặc là tỳ nữ hoặc là con cái trong nhà
Sờ vào xương cốt, tuổi chừng mười một, mười hai gì đó
Nam thì thích chữ trên mặt, nữ thì xăm hình sau tai
Nếu phạm nhân trên đường chết, sẽ bị cắt miếng da có xăm hoặc cắt tai để làm bằng chứng
Nàng đưa tay sờ vào tai, quả nhiên thấy có một vảy máu ở sau tai trái
Thẩm Đường: "..
Chết tiệt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.