Lui Ra, Để Trẫm Đến

Chương 19: Sỉ nhục




Thẩm Đường suýt chút nữa bị ngụm trà chưa nuốt trôi làm cho sặc
"Khụ khụ khụ… thì ra, thì ra đây chính là chân tướng chuyện Cung thị bị khám nhà diệt tộc sao
Vừa nhìn nội dung mà Kỳ Thiện nói, Thẩm Đường cảm thấy Cung thị thật đúng là chẳng phải loại chính phái vô tội gì cho cam, "Biết rõ Trịnh Kiều là kẻ gian nịnh còn thả hổ về rừng, Cung thị chẳng lẽ không nghĩ đến sẽ có ngày bị hắn trả thù sao
Trên đời này đâu phải ai cũng là người có ơn tất báo
Trịnh Kiều tại Tân quốc đã phải chịu sự nhục nhã tột cùng
Lúc đó thế yếu nên hắn mới phải chịu khuất tất cầu toàn, nay đã là quốc chủ Canh quốc cao quý, một khi phát đạt có thế lực, oán hận tích tụ tận đáy lòng hận ý như núi lửa bộc phát, quá khứ đen tối đều trở thành gấp rút phải chôn vùi
Kỳ Thiện nói: "Cái này thì ta cũng không rõ
Thẩm Đường trêu chọc: "Ta còn tưởng rằng tiên sinh biết hết mọi chuyện
Tuy nói đây là một màn xuyên không với độ khó địa ngục, nhưng vị "NPC hướng dẫn" Kỳ Thiện này lại hết sức tận chức tận trách, đáng giá năm sao khen ngợi
Kỳ Thiện tỏ vẻ kinh ngạc
"Có thể được Thẩm tiểu lang quân xem trọng như vậy, tại hạ vinh hạnh vô cùng
Thẩm Đường: "..
Luận về mặt dày thì nàng còn không bằng cả cầu Nguyên Lương, thế là nàng cúi đầu dùng trà một cách đầy chiến thuật, còn Kỳ Thiện thì vừa ăn trà vừa bí mật quan sát phản ứng của Thẩm Đường, hắn luôn thắc mắc, Thẩm tiểu lang quân và Cung thị đến tột cùng là có quan hệ như thế nào
Mới vừa nghe đến việc Cung thị bị diệt môn bắt nguồn từ việc Trịnh Kiều trả thù, Thẩm tiểu lang quân lại không có oán hận cũng chẳng hề căm giận, cứ bình bình đạm đạm, giống như việc này chẳng hề liên quan gì đến mình vậy
Nhưng mà, việc này sao có thể không liên quan
Nếu nói Thẩm tiểu lang quân mỏng tình bạc nghĩa, vậy tại sao đêm qua lại vì cái đứa bé Si gặp gỡ một lần mà chạy mưa chạy gió như vậy
Phản ứng của người này hoàn toàn vượt ngoài lẽ thường
Bởi vì binh sĩ Canh quốc vẫn chưa rời đi, Thẩm Đường cũng không muốn lúc này ra ngoài gây chú ý, bèn bảo ông chủ quán trà rót thêm một bình trà, hai người tiếp tục chờ ở quán trà giết thời gian, tiện thể hỏi thăm một chút thân phận đám tù nhân trên xe tù
Chủ quán sợ sệt ngoái đầu lại, dùng ánh mắt còn lại liếc đám binh sĩ bên ngoài quán trà, nghẹn họng nhỏ giọng nói: "Nghe nói là cả nhà Ngự Sử trung thừa…"
Thẩm Đường không hiểu thì thào, lại nhìn về phía Kỳ Thiện: "Ngự Sử trung thừa
Đừng trách nàng không biết chữ, người bị mất trí nhớ thật sự không biết cái gì hết
Kỳ Thiện: "Ngự Sử trung thừa trong miệng chủ quán có phải là họ 'Điền' không
"Hình như là họ 'Điền'
Mấy cái tên lính kia còn hùng hổ gì mà 'lão già họ Điền', 'Ngự Sử trung thừa thì sao chứ' gì đó
Ông chủ quán cũng chẳng hiểu những thứ này, đừng nói những vị quan lớn này, cho dù chỉ là lão binh canh cổng thành cũng dễ như trở bàn tay chơi chết đám dân đen nhỏ bé như họ, ông cho Thẩm Đường thêm một bình trà, thở dài nói, "hai vị công tử vẫn là đừng tò mò, kẻo mất mạng đấy
Tân, Canh hai nước đánh nhau, chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là bách tính hai nước, bách tính Canh quốc còn hơi tốt chút, ngoài việc thuế má nặng hơn ngày xưa gấp rưỡi, đè ép họ đến không thở nổi, nhưng còn tốt là không bị chết đói, bách tính Tân quốc thì thảm rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chiến trường của hai nước lại chính là ở Tân quốc
Bách tính Tân quốc không những phải bị vắt kiệt máu mủ để cung ứng quân lương cho Tân quốc đánh trận, mà còn phải đối mặt với việc binh sĩ Canh quốc đốt phá cướp bóc
Vốn cho rằng đánh xong có thể yên tĩnh một trận, ai dè quốc chủ Canh quốc lại vì cái nguyên tắc "Không thể để anh em chịu thiệt" mà dung túng cho đám thuộc hạ từng cùng hắn xông pha thiên hạ khắp nơi làm bậy
Bách tính thấy binh sĩ Canh quốc liền run cầm cập
Chủ quán thấy hai vị công tử ngày thường diện mạo tuấn tú, nhịn không được nhắc nhở một câu, kẻo hai tiểu bối hậu sinh khinh suất mà mất mạng
"Chủ quán yên tâm, chúng ta biết chừng mực
Kỳ Thiện cười đáp lại hảo ý của chủ quán, đợi chủ quán đi chỗ khác bận rộn, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm, "Ngự Sử trung thừa là trưởng quan Ngự Sử đài, thụ công khanh dâng tấu chương, duy trì trật tự bách quan
Thẩm Đường như có linh cảm: "Nói vậy vị Ngự Sử trung thừa kia đã vạch tội Trịnh Kiều không ít
Đoán chừng cũng đã đắc tội hắn đến nơi rồi…"
Nghĩ đến vừa rồi những tiếng chửi đầy khí thế, khiến cho người ta cảm nhận được đầy đủ sức mạnh mị lực nghệ thuật ngôn ngữ chửi bới, nếu Trịnh Kiều mà bỏ qua cho cả nhà ông ta thì mới là lạ
Kỳ Thiện thở dài: "Đâu chỉ đơn giản là đắc tội thế thôi..
"Vị Ngự Sử trung thừa họ Điền kia còn làm những gì
"Tại hạ nghe nói vị Ngự Sử trung thừa kia tính tình ngay thẳng nóng nảy, cứ theo luật mà làm, không tránh né bất cứ ai, bất kể ngươi là công khanh quý tộc hay kẻ nào khác, bị ông ta nắm được điểm yếu là một phen vạch tội, đương nhiên sẽ không bỏ sót Trịnh Kiều
Từ khi Trịnh Kiều trở thành sủng thần ngoài của Tân quốc, vị Ngự Sử trung thừa này là người chửi mắng cay nghiệt nhất trong cả bách quan, thậm chí còn từng chặn xe ngựa của Trịnh Kiều vào triều, mắng thẳng mặt trước bàn dân thiên hạ..
Thẩm Đường nói: "Một chút mặt mũi cũng không nể nang
Kỳ Thiện: "Không nể
Chuyện này về sau, từ bách quan trong kinh đô, cho tới bách tính, có ai không biết Trịnh Kiều là dựa vào cái gì mà lên ngôi
Về sau khi Trịnh Kiều về nước, Ngự Sử trung thừa cũng là một trong số những người phản đối kịch liệt nhất, khẳng định rằng nếu để kẻ này về nước thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, hậu hoạn vô tận, liên tiếp dâng lên mười chín tấu sớ đều là khẩn cầu quốc chủ Tân quốc xử tử Trịnh Kiều…"
Thẩm Đường nghe đến đây thì đã đoán ra được kết cục của cả nhà Ngự Sử trung thừa
"Một khi Trịnh Kiều xoay người, cả nhà Ngự Sử trung thừa… không, cả tộc trên dưới đều không yên thân..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cung thị tốt xấu còn từng giúp đỡ Trịnh Kiều mà còn rơi vào cảnh kẻ chết thì chết, người sung quân thì sung quân, đừng nói chi đến Ngự Sử trung thừa
Kỳ Thiện lại nói: "Chưa hết
"Còn có thù khác
"Trước khi Trịnh Kiều về nước, Ngự Sử trung thừa còn hiệu triệu môn sinh đệ tử và những người làm quan trong gia tộc, cùng nhau dâng tấu khẩn cầu quốc chủ Tân quốc xử tử Trịnh Kiều, và quốc chủ cũng một lần bị áp lực mà… ông ta cũng có ý kiến về Trịnh Kiều, từng sinh sát tâm…"
Nghe nói tấu chương đã viết xong, chỉ chờ ban xuống thôi
Chỉ là Trịnh Kiều cao cờ trước một nước mà sớm biết được tình báo, hiểm nghèo mà lại hóa lành đem nguy cơ trừ khử vô hình, trong đêm bỏ trốn về Canh quốc
Nếu như nhận tin tức chậm thêm một chút thì hắn nhất định sẽ phải chết
Thẩm Đường: "..
Nên nói gì cho phải đây
"Câu chuyện này dạy chúng ta một điều là nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, thừa dịp bệnh muốn đoạt mệnh, có thể ra tay sớm thì nên ra tay sớm, để tránh đêm dài lắm mộng
Kỳ Thiện nghe Thẩm Đường nghiêm trang "rút ra bài học", khóe miệng hơi co giật, nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào
Vừa uống hết ngụm trà, lại nghe từ ngoài quán trà truyền đến tiếng kêu khóc bi thương, tiếp sau đó là tiếng đám phạm nhân vừa nức nở vừa chửi lớn: "Khinh người quá đáng
Khinh người quá đáng a
Trịnh Kiều, cái tên nịnh thần thối tha nhà ngươi, sao ngươi dám như thế… sao ngươi dám a
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thẩm Đường quay đầu nhìn về phía bên ngoài quán trà
"Lại xảy ra chuyện gì rồi
Kỳ Thiện đứng dậy đi đến cửa quán trà nhỏ giọng nghe ngóng, không bao lâu sau sắc mặt lạnh lùng trở về, khí tràng quanh thân khiến người ta thấy ớn lạnh: "Trịnh Kiều tìm mãi không thấy quốc tỷ Tân quốc, sốt ruột mất kiên nhẫn, liền ra lệnh cho quốc chủ Tân quốc dẫn đầu cựu thần chính thức đầu hàng..
Thẩm Đường kinh ngạc: "Ta tưởng là đã đầu hàng rồi chứ..
Kỳ Thiện nói: "Còn thiếu cái nghi thức, Trịnh Kiều xem trọng cái này nhất
"Thua thì đầu hàng, đó chẳng phải là chuyện thường sao
Vì sao đám tù nhân kia lại có phản ứng cảm xúc lớn như vậy
Tên tù nhân kia bị đánh cho gần chết mà vẫn kiên cường không hề xin tha không hề khóc lóc, sao chỉ mỗi cái chuyện ván đã đóng thuyền này lại khóc thành ra như thế…"
Chắc chắn là trong đó có ẩn tình
Kỳ Thiện siết chặt hai tay đang xuôi bên người, cổ họng nhấp nhô, thanh âm mang theo sự run rẩy không thể thấy
Hắn hung hăng nhắm chặt hai mắt lại rồi mở ra, bình tĩnh nói: "Quốc tỷ tìm mãi không được, Trịnh Kiều giận dữ, buộc quốc chủ Tân quốc nhường ngôi cho vị vương cơ duy nhất dưới gối…"
Thẩm Đường dùng ánh mắt thăm dò hỏi: "Sau đó thì sao
Nào là đổi tên thành "Trọng Đài" nhục nhã, nào là ép buộc người ta nhường ngôi cho vương cơ, những chiêu trò của Trịnh Kiều thật sự quá nhiều
Kỳ Thiện thần sắc phức tạp: "Lại để vương cơ trói thân lộ thể đi mặt bích chi lễ, dẫn đầu bách quan áo tang phục sức, đầu hàng..
Thẩm Đường: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.