Thanh niên thấy Cung Sính phản ứng mạnh như vậy, liền xoay người nhặt bức tranh lên, nghiêm túc bình phẩm: "Mấy bức họa này kỹ thuật vẽ rất tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoặc là lối Tào Y xuất thủy, nét bút mạnh mẽ, người trong tranh khoác áo mỏng, bay bổng thướt tha, khiến người ta suy nghĩ kỳ lạ; hoặc là lối Ngô mang làm gió, nét bút uyển chuyển mềm mại, người dưới ngòi bút tay áo nhẹ nhàng, điềm tĩnh như thần, khiến người không dám khinh nhờn
Đợi một thời gian, họa sĩ chắc chắn sẽ thành danh
Quan Nhi cũng cười nói: "Mấy bức họa này quả thật rất tuyệt
Thanh niên bồi thêm một câu chế nhạo Cung Sính: "Hầy, tiếc thay, có người không biết thưởng thức thì thôi, còn xem chúng như hồng thủy mãnh thú
"Hả
Quan Nhi làm bộ kinh ngạc: "Sao thế
Vân Trì có tiếng là người giỏi đánh giá tranh, nếu hắn cũng không biết thưởng thức thì chúng ta chẳng phải là..
Bị hai người kẻ tung người hứng chế nhạo dồn ép, Cung Sính cảm xúc rối bời, hoảng hốt không thôi, dở khóc dở cười
Đành phải bất đắc dĩ xin khoan dung, cầu xin hai người tha cho mình: "Cố tiên sinh, ông ơi, các ngươi đừng trêu ta nữa mà..
Vẽ dù tốt đến đâu—— Thì đó cũng là tranh bi kịch
Mà nhân vật chính lại chính là bạn cũ
Dù chỉ là vẽ vội, nhưng cũng có thể thấy thần thái nhân vật nắm bắt rất chuẩn, hình không giống nhưng lại rất có hồn, họa sĩ còn khuếch đại thêm vài phần đặc trưng vốn có
Dù hắn biết phong tục của người Bắc Mạc là phóng khoáng, bạn cũ cũng luôn không câu nệ tiểu tiết, thì hắn vẫn là bị dọa sợ
Thật sự là rung động hắn cả một năm
Nhìn mấy tấm họa đó cứ như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú vậy
Quan Nhi nói: "Cũng may còn có chút nhân khí
Cung Sính được cứu về sau, cả người đều uể oải suy sụp tinh thần, nói hắn tiều tụy, lòng nguội lạnh cũng không hề quá đáng
Tưởng tượng lại Cung Vân Trì năm xưa——ờm, thật ra cũng không xa, cùng lắm chỉ một hai năm trước——hắn rất hiếu thắng, thường hẹn mình và một đám người cùng nhau đua ngựa, so kiếm bóng đá
Thắng thì ca hát uống rượu, thua thì dai dẳng không thôi
Nếu không vừa ý, hắn còn dám nửa đêm leo cửa sổ, cầm đao dọa ép để đấu tiếp
Cung Sính khẽ run người một cái, nói: "Để các ngươi phải lo lắng
"Lo lắng thì cũng là chuyện sau, ngươi tỉnh lại mới là quan trọng nhất
Thanh niên: "Đến lúc quá quẫn thì sẽ không đến nỗi tệ nhất
Cung Sính mím môi gật đầu, nói: "Cám ơn tiên sinh đã nói lời tốt lành
Xác nhận cảm xúc Cung Sính đã hồi phục, thanh niên chuyển chủ đề ——— "Anh vợ" của Cung Sính là một biến số, giống như một quân cờ xuất hiện đột ngột, nhìn thì tự do nằm ngoài ván cờ, nhưng không ai dám đảm bảo "hắn" sẽ không gây rối vào thời khắc quan trọng
Người này xuất hiện quá trùng hợp, hết lần này đến lần khác liên quan đến chuyện tranh bi kịch, hết lần này đến lần khác lại chạm mặt Cung Sính đang dưỡng thương tại Nguyệt Hoa lâu, hết lần này đến lần khác lại còn là "Anh vợ" trước đây của Cung Sính
Không, cái "Anh vợ" này là thật hay giả còn phải xem xét
Trên đời sao có chuyện trùng hợp như vậy
Càng nhiều trùng hợp, càng giống có người cố ý sắp đặt
Thanh niên khẽ gõ ngón tay xuống bàn cờ
"Ngươi và đại nương tử nhà họ Thẩm ký kết mối nhân duyên này, hiểu rõ bao nhiêu
Với vị 'Anh vợ' kia thì ngươi lại hiểu bao nhiêu
Cung Sính ngước mắt lên, trầm ngâm một lát, lắc đầu
Hắn xấu hổ nói: "Không hiểu rõ
Thanh niên: "..
Quan Nhi: "..
Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người đã bái đường thành vợ chồng rồi, vậy mà hắn lại thốt ra ba chữ "không hiểu rõ"
Cung Sính cũng cảm thấy mình hơi bất thường
Nhưng mà—— Hắn thành khẩn vô cùng: "Ta thật sự không hiểu rõ
Thực tế thì, ngay cả áo cưới của hắn cũng là làm vội vàng
Thiệp mời, lễ vật hỏi cưới, đón dâu hắn đều chưa từng thấy, nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, thân nghênh sáu lễ cũng có thể bỏ qua thì bỏ, có thể nhanh thì nhanh, bị cha gấp gáp gọi về nhà mới biết mấy ngày nữa mình sẽ thành thân, hắn biết gì cho được
Cùng lắm là được biết nhà gái họ gì, thứ mấy, bao nhiêu tuổi, để hắn chuẩn bị tâm lý, còn lại thì hoàn toàn không biết gì, đến ngày đại hôn mới vội vàng gặp mặt một lần, mà nàng còn trang điểm đậm
Việc có thể nhận ra "Anh vợ" có tướng mạo giống vị hôn thê, đúng là không dễ dàng
Quan Nhi nghe xong, bội phục vỗ vai hắn
Nghe nói ở Trung Nguyên phần lớn là gả cưới mù, xem trọng chuyện "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó", nhưng giống như Vân Trì huynh đây lại vừa mù vừa câm thì thật sự là hiếm có, ánh mắt thanh niên cũng mang theo một nỗi niềm khó nói hết
Cung Sính đành phải ngượng ngùng giải thích: "Lần đại hôn này vốn không phải là để kết mối hảo duyên cho hai nhà, mà là để tránh họa bảo toàn dòng dõi, vội vàng cũng không thể tránh khỏi..
Nói đến đây, chính hắn cũng muốn che mặt
Thế này sao lại là "vội vàng một chút" được..
Nói là cưới đại cho xong chuyện còn chưa đủ
"Đại nương tử họ Thẩm chết yểu, nhưng Thẩm Đường là anh vợ vẫn còn, nhà họ Thẩm dù sao cũng còn người sống
Cung Sính thu lại cảm xúc, trên mặt lộ ra vài phần nhẫn nhịn và đồng cảm, vì người vợ chưa cưới vội vàng gặp một lần đã vĩnh viễn lìa xa cõi đời: "Ngược lại cũng là chuyện may mắn trong bất hạnh
Thấy Cung Sính đã hoàn toàn tin tưởng, thanh niên nhíu mày lại giãn ra, kín đáo trao đổi ánh mắt với Quan Nhi
Hai người ngầm hiểu ý nhau, đạt thành nhất trí
Ở một nơi khác, chưởng quỹ hiệu sách mong ngóng mãi mới đưa được Thẩm Đường ra, liền nắm lấy cổ tay nàng kéo đến chỗ vắng vẻ: "Ngươi có đắc tội với đám người kia không
Thẩm Đường lắc đầu: "Chưa từng đắc tội
Chưởng quỹ lại hỏi: "Vậy ngươi có quen biết bọn họ không
Hắn lờ mờ như nghe được cái gì "Anh vợ"..
Thẩm Đường nói: "Có quen một người trong số đó, nhưng cũng không có qua lại gì
Chưởng quỹ cứ yên tâm, sẽ không gây ra chuyện gì đâu
Chưởng quỹ hiệu sách thầm nghĩ, đúng là đạo lý này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn đưa thù lao cho Thẩm Đường đã gói sẵn trong túi tiền, dặn dò: "Ngươi cẩn thận kiểm kê lại, hay là mượn cân tiểu ly của ta đo cân nặng
Thẩm Đường ước lượng trong tay, tâm đã chắc
"Không cần cân tiểu ly đâu
Cho dù đưa nàng thì nàng cũng không dùng được
Thẩm Đường cúi đầu đếm từng đồng một, đang thầm than số tiền vừa nhận chưa nóng tay đã lại phải tiêu thì chưởng quỹ lại nói: "Ta với Nguyệt Hoa lâu cũng có chút quen biết, nhờ ta nói giúp đôi câu chắc cũng tiết kiệm được một ít
"Hả
Chưởng quỹ nói tiếp: "Chẳng phải ngươi muốn chuộc lại em trai hay em gái sao
Mấy đứa nhỏ tuổi làm tạp dịch, chỉ cần dung mạo không xuất chúng như ngươi, với chút tiền này trong tay ngươi chắc là đủ, thậm chí còn có thể ép giá nữa đấy
Thẩm Đường: "
Nàng có nói lúc nào là em trai em gái mình bị kẹt ở Nguyệt Hoa lâu đâu
"Ta muốn chuộc lại không phải là trẻ con, là một lão tiên sinh
Chưởng quỹ miệng nhanh nhảu thốt lên: "Lão nhân á
Lão nhân thì lại càng rẻ, càng già thì càng không có giá
Lời này nghe thì xót xa, nhưng là sự thật
Lão nhân tạp dịch sức lực không bằng người trẻ, tinh thần cũng không tốt nên làm được việc không bao nhiêu, giá trị chung quả thật không bằng thanh niên trai tráng, lại càng không bằng đứa trẻ nhỏ có tiềm năng, cho nên giá cả cũng thấp nhất
Chuộc lại cũng đâu tốn nhiều
Trùng hợp thay, người Nguyệt Hoa lâu vẫn đang ngủ
Chưởng quỹ trực tiếp tìm đến chủ sự Nguyệt Hoa lâu, gõ ngón tay lên bàn, vào thẳng vấn đề: "Này, có khách tới mua người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chủ sự liếc mắt nhìn người vừa tới, nhận ra là chưởng quỹ hiệu sách quen mặt, mặt hơi nhăn nhó lại nở nụ cười
"Ối chà, mua ai đây
"Là cô nương này muốn mua
Chưởng quỹ nghiêng người để Thẩm Đường lộ ra
Chủ sự vừa thấy gương mặt của Thẩm Đường, hai mắt sáng rỡ lên, dáng vẻ như một đóa hoa mới nở rộ, tuyệt đối là một cây hái ra tiền
Thẩm Đường nói: "Ta muốn mua một người làm tạp dịch trong bếp, ông ấy họ Chử, tóc hoa râm, trông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi
Chủ sự thu hồi tâm tư, trong đầu suy nghĩ một chút liền biết người Thẩm Đường đang tìm: "Ngươi nói lão già Chử ấy à
Ngươi muốn mua
Thẩm Đường gật đầu: "Ừm
Chưởng quỹ đứng một bên khuyên nhủ: "Một tạp dịch lớn tuổi rồi, bán rẻ cho chút đi
Các ngươi cũng không mất gì, mà cũng vừa hay hoàn thành tâm ý của cô nương đây, coi như làm việc thiện tích đức đi
Thẩm Đường: "..
Người khác trời xui đất khiến có trúc mã, nàng ngơ ngác được thêm một ông già
* Đẳng đèng tử: một loại cân nhỏ tinh vi dùng để cân lẻ tiền
* Tào y xuất thủy, Ngô mang làm gió: hai kiểu xử lý nếp gấp của trang phục khi vẽ tranh
* Lúc quá kỳ, không cuối cùng thì thái: gần như kiểu "khổ tận cam lai", xui đến mức tột cùng thì vận may sẽ tới
* Kỳ Thiện vẫn chưa hết vai NPC dẫn dắt, còn chưa qua sông xong xuôi mà đường muội đã tính chuyện phá cầu..
(Hết chương)