Người quản lý vốn định hỏi Thẩm Đường mua lão Chử làm gì, vì lão già kia cũng không được yêu thích
Nay nghe quản lý hiệu sách nói vậy, hắn hiểu ra
Vẻ mặt của hắn trở nên dễ chịu hơn vài phần
"Ngươi muốn mua lão Chử sao
Được thôi, giá cả dễ thương lượng
Hắn chủ động hạ thấp giá, "Ba lượng, ngươi thấy thế nào
Quản lý hiệu sách đáp: "Ba lượng
Đắt quá
Người quản lý lạch cạch lạch cạch gõ bàn tính, lấy ra một cuốn sổ cũ kỹ ố vàng, lật đến một trang: "Ban đầu định giá năm lượng, giờ hô ba lượng là nể tình quen biết bao năm
Ấy, ngươi xem này, năm đó mua lão Chử chỉ có một lượng hai thôi đấy
Quản lý hiệu sách: "Sao lại đắt đến thế
Người quản lý nói nhỏ: "Ngươi nghĩ năm năm trước so với giá bây giờ à
Bây giờ mua một cô nhóc có chút nhan sắc, ép giá tí, hai trăm văn là được
Giá cả thay đổi rồi, năm năm trước ai dám mơ đến
Hồi đó còn chưa bắt đầu buôn bán người đâu, mua người ta ít cũng năm lượng, tốt hơn chút thì mười lượng, hai mươi lượng
Lão Chử là bị nhiễm dịch bệnh, chỉ có thể bán đổ bán tháo, cũng mất một lượng hai
Theo quy luật ở chốn lầu xanh, bất kể là những cô đào, hay là a hoàn làm tạp vụ, giá cả tăng gấp ba là chuyện bình thường
Nếu là đào chính hoặc có tiềm năng, tăng cả trăm lần là quá bình thường, bằng không kiếm tiền thế nào được
Năm đó một lượng hai mua lão Chử, bây giờ bán rẻ cũng phải bốn lượng tám, người quản lý hô giá ba lượng, đúng là quá có lương tâm
Làm vậy không chỉ vì nể mặt quản lý hiệu sách
Là một dân đen bình thường, hắn vừa có sự gian xảo tham tài của con buôn, vừa có mặt hiền lành lương thiện
Nghe Thẩm Đường đến chuộc "A ông", phản ứng đầu tiên của hắn không phải nhân cơ hội hét giá mà là tưởng tượng ra một vở kịch cảm động về luân thường gia đình, bao gồm các yếu tố đang được ưa chuộng như gia đạo sa sút, huyết mạch ly tán, trùng phùng sau ly biệt, cả nhà đoàn tụ..
Lão Chử sau khi bị mua về thì ở hậu bếp Nguyệt Hoa Lâu đã năm năm
Suốt thời gian đó luôn cẩn trọng, không mắc sai lầm, tay chân cũng lanh lợi
Chỉ là kiệm lời, tính cách lập dị, không thích giao du, không nịnh nọt, ngoài ra thì không có vấn đề gì lớn
Bây giờ người nhà tìm tới muốn chuộc về phụng dưỡng, cũng coi như lão Chử khổ tận cam lai, đây là phúc của lão
Bản thân không nên vì chút tiền mà làm chuyện thất đức, ngăn cản người một nhà đoàn tụ, coi như tích đức vậy
Người quản lý thấy quản lý hiệu sách do dự, lại nói: "Ngươi đừng làm ta khó xử, lấy ít quá, ta khó ăn nói với bên trên
Quản lý hiệu sách thở dài, biết không thể thương lượng thêm, lúc này Thẩm Đường vẫn im lặng nãy giờ lấy từ trong túi mấy mảnh bạc vụn đặt trước mặt người quản lý: "Ngài cân xem đủ không
Người quản lý thấy nàng nhanh gọn, sinh lòng thiện cảm
Thầm cảm khái, đúng là đứa trẻ hiếu thảo
Vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo, lão Chử sau này có phúc rồi
Hắn nhận bạc vụn, cẩn thận cân đo thấy thừa chút, bèn lấy kéo cắt một ít bạc, đến khi vừa đủ ba lượng thì mới thu bạc, lấy giấy bán thân của lão Chử ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn hỏi: "Giờ còn sớm, tiểu nương tử muốn qua phủ nha làm thủ tục sang tên không
Thẩm Đường lắc đầu: "Không cần
Quản lý hiệu sách tức giận nói: "Người ta là a ông, làm cái gì thủ tục
Thẩm Đường: "..
Không sang tên không phải vì gì, thuần túy là do nguyên thân cũng là hộ khẩu đen thôi
Vừa rồi hai người kia mới chỉ tưởng tượng Chử lão tiên sinh là "ông" của nàng thôi mà, sao giờ đã ngang nhiên nói ra rồi
Người quản lý vỗ trán: "Đúng nhỉ, suýt quên, nhưng quay đầu cũng phải tranh thủ đi làm sổ hộ khẩu cho người ta
Khóe miệng Thẩm Đường giật giật: "Vâng, ta sẽ nhớ
Người quản lý vẫy người: "Đi, xuống hậu trù gọi lão Chử lên đây, bảo là cháu gái tới đón ông về nhà hưởng phúc
Còn về việc lão Chử bị mua bán có ý kiến không..
Cái này không quan trọng
Thẩm Đường cất kỹ tờ giấy bán thân ố vàng rách nát, thầm quyết định, đợi nàng học được bản lĩnh, tờ giấy bán thân này coi như là phí học bù cho lão Chử, trả lại tự do cho lão
Chi phí ăn mặc của lão nhân nàng sẽ lo, dù sao nàng không phải là loại nhà tư bản ma quỷ
Vì vậy, khi lão Chử ngồi trong bếp, mặt mày chết lặng lau chùi đống bát đĩa chồng chất từ đêm qua, nghe được tiếng hô này thì gương mặt già nua khó nhọc của ông chợt méo mó
Ông như bị ù tai, nắm tay người kia liên tục hỏi lại: "Ai
Cháu gái gì
Người truyền lời cười nói: "Cháu gái của ông tìm tới chuộc ông về đấy, thời gian khổ cực của ông coi như đến hồi kết thúc rồi
Đầu óc mơ hồ của Chử lão tiên sinh: "..
Khi ông thấy cái người từ trên trời rơi xuống kia không hề che mặt, "cháu gái", biểu cảm của ông suýt nữa lại mất kiểm soát
Mấy người lại dám gọi vị tiểu lang quân này là cháu gái
Người quản lý vỗ vai lão Chử, vẻ mặt cảm động nói: "Lão Chử à, dọn đồ rồi theo bé con về thôi, đừng để người nhà đợi lâu
Ôi, thời buổi này, thứ đáng quý và cảm động nhất không gì bằng một nhà đoàn tụ, cả nhà vui vẻ
Nghĩ đến thôi đã thấy cảm động lắm rồi
Chử lão tiên sinh mặt đơ ra
Thẩm Đường cũng không có biểu cảm gì nhìn ông
"Tiền chuộc thân ta trả, ông có muốn theo ta về không
Nàng chợt có chút chột dạ, suy nghĩ một lát, chưa hỏi mà đã mua người về đúng là hơi bất lịch sự với lão Chử
Chử lão tiên sinh: "...Ngươi thật muốn mang lão phu đi sao
Thẩm Đường há hốc mồm, thầm thấy câu trả lời tiếp theo của mình phải cẩn thận thêm một chút, không thể qua loa được
Nhưng nghĩ kỹ lại, câu hỏi này chỉ có một lựa chọn mà
Tiền nàng đều đã trả, không mang người về chẳng phải lỗ to à
Thế là, Thẩm Đường gật đầu chắc nịch
"Đúng, theo ta đi
Ba lượng bạc đấy
Không thể để đổ xuống sông xuống biển được
Từ trước đến giờ toàn được chơi cờ, Mực nước tri thức trong bụng của Kỳ Thiện, đừng nói ba lượng, ba văn nàng cũng không có đưa
Vừa dứt lời, không khí bỗng cứng lại, có chút kỳ quái
Quản lý hiệu sách phân biệt được cảm giác lạ ở đâu, còn chưa đợi hắn hiểu ra thì Chử lão tiên sinh đã có phản ứng, ông bình tĩnh gật đầu: "Ừ, được, để ta thu dọn đồ, chờ một lát
Nhìn lão Chử quay người vào hậu viện thu dọn quần áo, quản lý hiệu sách hỏi người quản lý: "Ông lão này có phải làm việc ở chỗ các người bị đánh lú rồi không
Nhìn ngây ngốc, hình như bị lú lẫn rồi, mang về kiểu này khó chăm sóc, khổ thân
Người quản lý trợn mắt: "Chúng tôi kiếm tiền bẩn thật nhưng không phải không có nhân tính, không có ăn hai bữa thôi chứ không đáng đánh người
Trừ khi là trốn chạy ăn trộm thì không đánh không nhớ lâu
Lão Chử từ khi đến đây đã rất ngoan ngoãn, sao có thể bị đánh được chứ
Một nơi khác
Nhìn chằm chằm Cung Sính uống thuốc xong đi ngủ, Quan Nhi cùng thanh niên lần lượt rời đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngay khi cánh cửa gỗ phía sau khép lại, khí thế của hắn liền thay đổi
Khuôn mặt tinh xảo có phần cay nghiệt thêm vài phần uy nghiêm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn nói: "Không ngờ Vân Trì huynh cũng có ngày không biết gì
Đã anh ta không biết gì thì hỏi cũng vô ích, chi bằng tự mình đi tìm hiểu
Cố tiên sinh, phái người theo dõi Thẩm Đường kia đi… Nếu người này không có vấn đề gì thì tốt nhất
Thẩm thị cửu tộc bỏ mạng, người này với Vân Trì huynh chính là bằng chứng tốt nhất về việc chính sách tàn bạo của Trịnh Kiều làm mất lòng dân
Sau này, chúng ta xuất binh thảo phạt Trịnh Kiều cũng có danh chính ngôn thuận..
Thanh niên: "Nếu có vấn đề thì sao
Quan Nhi lạnh nhạt nói: "Vậy thì diệt, không để lại hậu họa
Dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Còn nữa, phải chú ý tin tức của Ngũ đại phu Cung thị kia, có tin tức gì thì báo ngay
Thanh niên cụp mắt, chắp tay lĩnh mệnh: "Vâng
Hôm nay đổi mới sớm thế nhỉ
Hì hì (#^.^#) Tiếp tục cầu phiếu đề cử, còn có các đồng đạo nào đọc tới đoạn của đường muội thì bình luận tí đi nha
(`) bắn tim PS: Đúng rồi, có bạn nào có thể tạo danh sách truyện giúp tui cái, chắc lên khung truyện sẽ có cái tránh bình phong cho truyện mới thôi mà
(hết chương)