Người đàn ông trung niên vẫn im lặng, không trả lời
Hắn nói dối rằng muốn bàn bạc với người khác
Thẩm Đường dựa vào thính lực tuyệt vời nghe được người đàn ông trung niên trở về ghé tai nói nhỏ với mấy đồng nghiệp
Mấy người đồng nghiệp đó cũng có vẻ lo lắng, nhưng Thẩm Đường đã cho "gia đinh" chờ ở xa, một mình đến "mượn" đá lửa và nước lương, nên nhìn không có vẻ gì nguy hiểm
Cuối cùng, bàn bạc xong họ quyết định giúp đỡ
Người đàn ông trung niên gật đầu, quay lại vẫy tay với Thẩm Đường và người kia, lớn tiếng gọi: "Hai vị tiểu huynh đệ, lại đây đi
Thẩm Đường trưng ra bộ mặt ngây thơ khờ khạo, chắp tay với mọi người: "Đa tạ các vị tráng sĩ, các ngươi đúng là đã giúp đại ân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy hiện giờ chưa vào thu, nhưng trên núi Dạ Lãnh Phong gió lớn, huynh đệ chúng ta mặc lại ít, thật lo sẽ bị cảm lạnh..
Nghe vậy người đàn ông trung niên càng thấy hai người này yếu đuối
Tuổi trẻ dương khí tràn đầy, giờ không phải mùa đông khắc nghiệt, chỉ nghỉ lại một đêm ngoài trời sao lại dễ bị cảm lạnh vậy
Trong lòng nghĩ thế nhưng mặt không đổi sắc, ông ta dẫn Địch Nhạc đi lấy đá lửa và túi nước lương khô — trong trận ác chiến với thổ phỉ cách đây không lâu, họ đã mất rất nhiều đồ dùng, nên lúc này số lượng lương khô túi nước còn có thể cho được cũng không nhiều, chỉ có phần hai ba người
Người đàn ông trung niên vừa xấu hổ vừa khó xử, miễn cưỡng nói: "Ây, chỉ còn nhiêu đây thôi, xin tiểu huynh đệ đừng chê
Địch Nhạc đương nhiên không chê
Bọn họ có nhiều thương binh như vậy mà vẫn sẵn lòng giúp đỡ người lạ như hai người, đã là điều vô cùng đáng quý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Địch Nhạc còn đang nghĩ cách kéo dài thời gian, vừa nghiêng đầu đã thấy Thẩm Đường đang ngồi bên đống lửa trại trò chuyện cười nói với mấy người hộ vệ bị thương
Trong đôi mắt của Thẩm huynh viết đầy sự ngưỡng mộ, thích thú và hiếu kỳ, khiến người khác vô thức nghĩ cậu ta còn nhỏ tuổi hơn
Thẩm huynh vốn dĩ cũng không lớn, chưa đầy mười hai tuổi, độ tuổi này còn chưa bắt đầu trổ mã, khuôn mặt non nớt phối hợp cùng đôi mắt ngây thơ đơn thuần, nhìn thoáng qua cứ ngỡ chưa tới mười tuổi
Ai lại cảnh giác với một đứa trẻ ranh chứ
Chỉ cảm thấy thằng bé đáng yêu mà thôi
Địch Nhạc: "..
Hắn cứ tưởng mình là người hoạt ngôn, mà đến a huynh tính tình như vậy, đôi khi hắn còn không nhịn được muốn để cho a huynh im lặng cho thanh tịnh
Cho đến khi gặp Thẩm huynh trước mắt, mới biết người giỏi còn có người giỏi hơn, nói không ngớt, luyên thuyên không ngừng
Khi Địch Nhạc đến, Thẩm Đường vẫy tay với hắn
"A huynh, mau tới ngồi xuống nghe chuyện
Địch Nhạc hơi hoảng hốt một thoáng — nếu như không nhớ mình và Thẩm huynh không phải huynh đệ ruột, quen biết cũng chưa được mấy ngày, chỉ dựa vào thái độ thân thiện, giọng điệu thân mật của Thẩm huynh, một câu "A huynh" ngọt xớt kia..
Hắn thật nghi ngờ mình có một thằng em lớn thế này
Ngay cả a huynh thân sinh còn không có thân thiết với hắn đến vậy
Nhưng với bản tính biết nắm bắt cơ hội, hắn vẫn hết sức tự nhiên ngồi xuống, cười nói: "Chuyện gì vậy
Khi không có ai chú ý, sắc mặt người đàn ông trung niên hơi cứng đờ
"Vị tráng sĩ này kể cho ta rằng trong thôn anh ta có người đêm mưa gặp ly nô yêu trong rừng sâu, còn là một con ly nô yêu đực
Thẩm Đường tỏ vẻ hiếu kỳ và khao khát, phấn khích đến độ không kìm được mà khoa tay múa chân, "Để báo ơn, đã tặng ân nhân nhà cao cửa rộng, ruộng tốt và còn lấy thân báo đáp..
Nói ngắn gọn, đó là chuyện về một tên nông dân chỉ biết ăn rồi ngủ, nhà cửa nghèo xác xơ, sống bằng nghề đốn củi
Một ngày kia bị mưa lớn kẹt trên núi, ngẫu nhiên cứu được một con ly nô yêu
Ly nô yêu để báo đáp đã không những cho gã lấy được vợ đẹp, còn tặng cho nhà cao cửa rộng, vàng bạc châu báu, còn lấy thân làm thiếp, rồi vì người và yêu khác loài phải chia ly, từ đó ngày đêm nhung nhớ khôn nguôi
Cốt truyện nghe vừa sến vừa ảo, nhưng vì người kể nói đó là chuyện xảy ra ở người trong thôn, cộng thêm tài ăn nói giỏi nên câu chuyện có vẻ thật hơn đôi chút, lại thêm người nghe còn trẻ dại, nên tất nhiên sẽ nghe mê mẩn
Địch Nhạc cười thầm — nếu câu chuyện này là thật, tám phần là gã nông dân đó đã đào mộ ai, lấy được của chôn theo mà giàu lên, lại sợ bị người nhòm ngó nên mới bịa ra màn "Ly nô báo ân" này — nhưng ngoài mặt vẫn phối hợp Thẩm huynh diễn trò
Thẩm Đường quấn lấy nghe chuyện, thi thoảng lại nịnh nọt động viên, dù câu chuyện nhàm chán đến mấy, cô cũng vẫn ra vẻ lo lắng thấp thỏm, để người kể chuyện cảm thấy rất đắc ý, vuốt mông ngựa tới mức người ta cứ lâng lâng, khiến những người hộ vệ bị thương quên cả đau đớn
Nào còn ai nghĩ đến chuyện đuổi hai người đi
Sau khi kể được bảy tám câu chuyện ma quái, Thẩm Đường cũng vừa lúc nói những lời khách sáo, phô bày toàn bộ “vốn liếng” của mình, đúc kết lại được mấy cái nhãn hiệu: “kẻ nhiều tiền ngốc nghếch”, “phú nhị đại ăn chơi phá của”, “con nhà giàu ngây thơ dễ lừa gạt”
Thẩm Đường cũng vô tình khai thác được một vài thông tin thú vị từ họ — đúng là họ là hộ vệ của Lâm gia ở Lăng Châu, đoán chừng Lâm gia này là một nhà giàu có, vì loạn lạc mà cả nhà đi về phía nam, chuẩn bị tìm đến nương tựa một người thân thích có quyền thế nào đó tại địa phương
Chỗ thú vị ở chỗ nào
Chỗ thú vị là, Thẩm Đường hai người đã đến đây lâu như vậy mà không hề thấy “gia quyến” đâu cả, chỉ toàn là hộ vệ bị thương dính máu
Tất nhiên, có lẽ vì đoàn người và vật tùy thân quá nhiều, chủ nhà đang ở chỗ khác chứ không lẫn lộn cùng bọn hộ vệ
Nhưng Thẩm Đường hai người gây ra động tĩnh không nhỏ, chủ nhà không thể không thấy, theo lẽ thường thì cũng phải ra xem thử
Nhưng kết quả lại không có
Thẩm Đường ỷ vào lợi thế tuổi tác và ngoại hình, nói chuyện ríu rít với đám hộ vệ, giọng không hề nhỏ, cũng không thấy có hộ vệ hay nha hoàn hầu hạ nào đến nhắc nhở cô nói nhỏ một chút..
Dù có chút lo lắng, Thẩm Đường cũng không vội đề cập
Thứ nhất, cô sợ đánh rắn động cỏ, thứ hai cũng lo là mình hiểu lầm
Vì thế — Trong bụng nàng xoay chuyển một vòng, chủ động dẫn dắt chủ đề sang đám thổ phỉ kia
Đám người nhắc đến đám thổ phỉ đó thì khỏi phải nói, ai nấy đều căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống chúng
Thẩm Đường có vẻ sợ hãi đến run rẩy
Cô dùng giọng điệu nức nở mang theo tiếng khóc, ôm cánh tay “a huynh” mà kể lể: "A huynh, đạo tặc đáng sợ như vậy, liệu chúng ta có bị chúng bắt gặp không
A huynh, A Đường muốn xuống núi lắm rồi, sớm biết thế thì lên núi săn bắn làm gì, nhớ cha A Nương quá, hu hu..
Địch Nhạc toàn thân cứng đờ, mặt hóa đá
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến màn biểu diễn, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ hắn bị thổ phỉ làm cho khiếp sợ, cũng lo sợ ban đêm mất mạng
Thế là, hắn mặt mày trắng bệch, cố gắng làm cho giọng điệu bớt cứng nhắc, khép nép cầu xin hộ vệ để hai huynh đệ họ được nghỉ lại gần đây
Người đông thì thế nào đám thổ phỉ nhìn vào cũng phải dè chừng
Dù sao cũng tốt hơn là đi riêng lẻ mà bị chúng tấn công
Yêu cầu này làm đám hộ vệ do dự một chút
Nhưng trước đó biểu hiện của Thẩm Đường đã quá đi vào lòng người — hai đứa nhóc còn xanh mỏ thì có thể gây ra sóng gió gì
Dù chúng có ý định lừa dối thì cũng không sợ
Mà Thẩm Đường cũng đích thực rất đáng yêu, nên bọn họ đồng ý
Được chấp thuận, hai người thở phào nhẹ nhõm
Vì trời đã tối, Thẩm Đường mệt mỏi ngáp một cái, tìm một gốc cây dựa vào, khoanh tay đi ngủ, Địch Nhạc thì ngồi cách cô không xa
Hai người có vẻ hoàn toàn không đề phòng
Đám hộ vệ thấy vậy, hoàn toàn tin hai người này vô hại, tiếp tục canh gác, nói chuyện phiếm, nào ngờ Thẩm Đường đang giả ngủ kia, lại lợi dụng những động tác nhỏ như đổi tư thế ngồi để điều chỉnh
Cô vừa nãy nghe thấy một tiếng "bụp" cực nhỏ
Hình như có vật gì đó chạm vào ván gỗ
Cẩn thận nghe ngóng, còn có tiếng sột soạt của vải áo và gỗ cọ vào nhau
Cô hé mắt ra một khe hở nhỏ, nhanh chóng liếc qua mấy cái hòm gỗ lớn đang được đám hộ vệ bảo vệ kia
Âm thanh phát ra từ một trong những cái hòm gỗ đó
Chắc chắn có người ở trong
Quả nhiên là có vấn đề.