Lược Thiên Ký

Chương 1727: U Hà Thần Vương đi nơi nào







Oanh
Theo tiếng than thở vang lên, bỗng nhiên chư thiên đại biến
Cực Nhạc Thiên vẫn luôn u ám quỷ dị, bây giờ chính là lúc nửa đêm, mây đen dày đặc, không trăng không sao, giữa thiên địa một mảnh hắc ám, nếu như không có tu vi, như vậy cơ hồ chính là đưa tay không thấy được năm ngón, cho dù là Mạc Si Nhi, Đế Tử phi của Thái Huyền Thiên và tứ đại trưởng lão lúc động thủ, đủ loại quang mang xuất hiện, cũng không giải được cảm giác đè nén, thế nhưng thời điểm tiếng Phật hiệu vang lên, thiên địa lại biến hóa, phương nam xa xa, ở trên một mảnh Khổ Hải, đỉnh núi màu đen sụp đổ băng liệt, chỉ thấy một tăng nhân áo trắng ngồi xếp bằng, chậm rãi bay lên giữa không trung, toả ra ánh sáng chói lọi
Tăng nhân kia máu me khắp người, toàn thân mọc đầy cây gai, thế nhưng thời điểm hắn bay đến giữa không trung, huyết ấn trên người rào rào tản mát, tăng y trở lại như cũ, mà tất cả cây gai, cũng trong nháy mắt sinh ra đóa đóa hoa nhỏ màu trắng, sau đó từ trên người hắn rơi xuống, tụ ở phía sau, hình thành từng cây hoa mỹ diệu..
Tăng nhân chậm rãi bay tới, chỗ hoa rơi như Phạn âm hàng thế
- Hòa thượng..
Mạc Si Nhi nhìn thấy tăng nhân trẻ tuổi kia, ánh mắt trở nên ngây dại
Nàng vốn đã trọng thương, toàn bằng một hơi mới ác chiến đến bây giờ, sau đó bị Đế Tử phi của Thái Huyền Thiên đè lại, một phen chê cười, nàng đã sinh lòng hối hận, đạo tâm bắt đầu sụp đổ, một hơi kia tự nhiên cũng không chịu nổi, thế nhưng nàng tựa hồ cũng không nghĩ tới, Đế Tử phi của Thái Huyền Thiên nói không đúng, cả Cực Nhạc Thiên, không phải không có bất kỳ nam tử nào tới cứu mình, tăng nhân kia từ khi gặp mình, một mực bị mình dùng Khổ Tình Chú giày vò, hắn tới..
- Hòa thượng, ta thật sai rồi sao
Mạc Si Nhi nhìn đã không có chút khí lực, bỗng nhiên thở ra một hơi, lớn tiếng hỏi tăng nhân kia
- Đối với nhân tâm mà nói, thế gian không có đúng sai
Ánh mắt tăng nhân trẻ tuổi kia chỉ nhìn Mạc Si Nhi, từ bi mà bình thản, cương nghị nhưng ấm áp:

- Ngươi không hề có lỗi với bất luận kẻ nào, chỉ là có lỗi với mình, ngươi muốn chém ma niệm trong lòng, mà không phải hủy đi đạo tâm của mình, ngươi muốn giải thoát trói buộc của mình, mà không phải rơi vào huyễn tượng vô biên, ngươi muốn cầu được một mảnh thanh minh, mà không phải mai táng tâm thần, đứa ngốc, đau khổ không ở thế gian..
Tăng nhân trẻ tuổi kia chậm rãi đưa tay, vuốt trán Mạc Si Nhi:

- ..
mà ở trong lòng ngươi
Một sát na này, tất cả u minh trong thiên địa, hết thảy thông thấu
Tăng nhân kia một bộ áo trắng, xa xa dò chưởng, đưa về phía mi tâm của Mạc Si Nhi, lại để cho người ta nhớ tới vạn năm trước Phật Tổ hàng ma
- Dã hòa thượng từ đâu tới, mau giết hắn
Nhưng lúc này, Đế Tử phi của Thái Huyền Thiên rốt cục kiềm chế không được
Vừa rồi nàng rõ ràng đã cảm thấy Mạc Si Nhi tâm tang mà chết, âm thầm đắc ý, biết nỗi khổ tâm của mình không uổng phí, đừng nói giết Mạc Si Nhi, thậm chí nàng có thể trực tiếp biến Mạc Si Nhi thành khôi lỗi, làm thành đại sự, vị phu quân kia sao còn có thể lại chửi mình không có tác dụng
Mình thay hắn làm thành đại sự này, ở trước mặt hắn, tổng có thể mở mày mở mặt a
Nhưng nàng không nghĩ tới, nửa đường lại giết ra một tên hòa thượng, nói một phen để cho người ta khó hiểu, lại làm Mạc Si Nhi lòng như tro nguội có thêm linh tính, thậm chí nàng có thể rõ ràng cảm giác được tâm thần của đối phương càng thêm cứng cỏi
Chuyện này rất cổ quái, không phải nói tăng nhân tứ đại giai không sao
Dựa theo mình lý giải, coi như tăng nhân này độ hóa Mạc Si Nhi, cũng chỉ làm lòng của nàng càng hư không a
Nhưng vì sao hắn làm, càng giống như để Mạc Si Nhi lúc đầu tâm phù khí táo, càng thêm kiên định bản tâm
Cũng chính là nguyên nhân này, nàng vừa kinh vừa sợ, giận tím mặt
Một tiếng "dã hòa thượng" kia, không chỉ bởi vì mình tức giận mới mắng, mà là nàng thật cảm thấy, hòa thượng này không giống như đệ tử Phật môn bình thường, hắn khác biệt tăng nhân mình lý giải, chắc hẳn thật là một dã hòa thượng không biết lai lịch..
- Thái Huyền Thiên làm việc, coi như Phật môn ở vạn năm trước cũng không dám nhúng tay, hòa thượng, ngươi thật là to gan
Sau khi Đế Tử phi của Thái Huyền Thiên hét lớn, ba vị trưởng lão Thái Huyền Thiên kia cũng không do dự ra tay, ầm ầm rung động, ba người bọn họ đồng thời lao đến, mặc dù đều đã nỏ mạnh hết đà, nội tình không còn, nhưng dù sao cũng là Đại La Kim Tiên, thực lực sao có thể yếu, chỉ nháy mắt, ba Đại Đạo hoành không, trực tiếp trấn áp về phía tăng nhân
Cùng lúc đó, sắc mặt của Đế Tử phi Thái Huyền Thiên giận dữ, níu lấy tóc của Mạc Si Nhi, muốn kéo nàng về phía sau
Nàng không muốn để tăng nhân kia đưa tay ấn vào mi tâm của Mạc Si Nhi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ nói mấy câu, đã khiến cho lòng dạ của Mạc Si Nhi cứng cỏi hơn mấy phần, nếu còn động tay động chân, thì còn đến đâu
Nhưng các nàng không nghĩ tới, tiếu hòa thượng nhìn như trẻ tuổi kia, lại không phải dễ dàng có thể đối phó như vậy, thời điểm ba vị trưởng lão kia thi triển Đại Đạo đánh về phía hòa thượng, xung quanh người hắn phật quang đại tác, rõ ràng bọn hắn gần trong gang tấc, nhưng hết lần này tới lần khác ở trong cảm giác, lại giống như trung tâm xuất hiện một con sông lớn, mình ở phía bờ bên này, hòa thượng lại ở bờ bên kia, lực lượng Đại Đạo của bọn hắn có thần thông vô tận, nhưng không cách nào phóng qua dòng sông, oanh kích đến trên người tăng nhân, ngay cả vạt áo cũng không động được
Mà lúc đầu Đế Tử phi của Thái Huyền Thiên đang nắm lấy tóc của Mạc Si Nhi, cũng cảm thấy trước mắt trắng xóa, loại hào quang màu trắng kia không mãnh liệt, nhưng không chỗ che thân, ở dưới loại quang mang này, trước người nàng tế lên chiếc đèn cũng lộ ra ảm đạm vô quang, thời điểm nàng nhịn không được đưa tay che mắt, lại cảm thấy trong tay trống không, Mạc Si Nhi bị nàng níu lấy, chẳng biết lúc nào đã biến mất không thấy
Mà trước người tăng nhân áo trắng, thân thể nhu nhược của Mạc Si Nhi xuất hiện, trên mặt mang theo nước mắt, nhẹ nhàng nhìn tăng nhân bái xuống, tăng nhân áo trắng đưa tay, nhẹ nhàng đặt ở trên trán nàng, cũng chỉ nhấn một cái, không tiếng động không nói gì, toàn thân Mạc Si Nhi lại run rẩy, bổ nhào về phía trước, ghé vào đầu gối của tăng nhân áo trắng khóc ồ lên, tăng nhân áo trắng thở dài, hai tay hợp thành chữ thập, đọc thầm kinh văn, tiếng khóc của Mạc Si Nhi và tiếng tụng kinh của hắn xen lẫn, khó phân khó biện
Sau khi ánh sáng trắng nhàn nhạt tiêu tán, trên đầu gối tăng nhân áo trắng đã không có Mạc Si Nhi, chỉ có một con thanh xà nằm ở trên đùi, nhưng chẳng biết lúc nào, ở trong tay áo lại chui ra một con mèo trắng, có chút tò mò nhìn thanh xà, nhịn không được dùng móng vuốt dò xét, nhất thời trêu đến thanh xà giận dữ, ngóc đầu lên, xì xì đe dọa
Một mèo một rắn giống như thiên địch, trợn mắt nhìn nhau
Nhưng căm thù nửa ngày, cuối cùng ai cũng không dám tiến công, một người một bên, cuộn ở bên chân tăng nhân áo trắng, chung sống hoà bình
- U Hà Thần Vương, xin giúp ta một chút sức lực
So sánh với khí tức tường hòa trên người tăng nhân, Đế Tử phi của Thái Huyền Thiên lại toàn thân lệ khí
Nàng đối với hòa thượng nửa đường giết ra kia quả thực là hận tới cực điểm, đầy bụng sát cơ, chỉ là thấy vừa rồi ba vị trưởng lão xuất thủ, nàng biết ba vị này trọng thương căn bản không phải đối thủ, đối phương lĩnh ngộ Đại Đạo căn bản không phải ba vị trưởng lão này có thể so sánh, lại thêm trọng thương, thì càng không có khả năng cướp Mạc Si Nhi về, mà vạn nhất để Mạc Si Nhi sống, đây chẳng phải là “giúp” Thái Huyền Thiên kéo thêm phiền toái
Dưới tình thế cấp bách, đành phải xin U Hà Thần Vương giúp đỡ
Vừa rồi vị U Hà Thần Vương kia một mực khoanh tay đứng nhìn, nhưng dù sao cũng là hắn chém Mạc Si Nhi bị thương, nói rõ hắn vẫn phối hợp mình, chuyện bây giờ đến thời điểm then chốt, sinh linh Thần tộc đáng giận kia tổng sẽ không lại đẩy tới đẩy lui a
Nhưng để nàng không nghĩ tới là, vị U Hà Thần Vương kia nghe nàng nói, xác thực động
Hắn quay người nhìn tăng nhân áo trắng
Mà lúc này, tăng nhân áo trắng cũng quay đầu nhìn hắn
Ánh mắt hai người đối mặt, cũng không nói gì, nửa ngày sau, U Hà Thần Vương mới khẽ gật đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tăng nhân áo trắng kia cũng hợp thành chữ thập thi lễ..
..
Sau đó, xong rồi
Chỉ thi lễ một cái, sau đó U Hà Thần Vương cái gì cũng không làm, thậm chí cành tùng trong tay cũng tiện tay ném xuống
- U Hà Thần Vương, ngươi đến tột cùng đang làm cái gì, ngươi và phu quân ta ước định, tất cả đều quên sao
Đế Tử phi của Thái Huyền Thiên hận nghiến răng, nghiêm nghị quát:

- Ngươi đại biểu Thần Minh tiếp xúc phu quân ta, thì nói rõ Thần Minh các ngươi có chuyện nhờ Thái Huyền Thiên ta, nhưng bây giờ ngươi làm việc như thế, không hề có thành ý, không sợ phu quân ta nổi giận sao
Lúc đầu mời ngươi tới, chủ yếu là đề phòng vị Đế Tử Đại Xích Thiên kia, nhưng bây giờ vị Đế Tử kia nhát gan sợ phiền phức, không dám xuất hiện, vậy mời ngươi đối phó hòa thượng này cũng không quá phận chứ, muốn yêu cầu chuyện gì, cũng phải trả giá thật lớn, đạo lý này đúng không
- Không sai
Đối mặt với nàng phẫn hận hoài nghi, vị "U Hà Thần Vương" kia rốt cục mở miệng:

- Chỉ là vấn đề ở chỗ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khẩu khí của hắn có chút bất đắc dĩ:

- ..
Ta không phải vị U Hà Thần Vương kia a
- Ừm
Nghe lời này, đừng nói Đế Tử phi của Thái Huyền Thiên, ngay cả ba vị trưởng lão cũng ngây ngẩn cả người
Hắn làm sao lại không phải U Hà Thần Vương
Ngoại trừ U Hà Thần Vương, nơi nào sẽ xuất hiện cao thủ thần bí như vậy
Ngoại trừ U Hà Thần Vương, lại có ai sẽ xảo như vậy, tuyển vào lúc này xuất thủ với Mạc Si Nhi, trợ giúp Thái Huyền Thiên một chút sức lực
Càng mấu chốt là..
Đế Tử phi của Thái Huyền Thiên qua nửa ngày, mới chần chờ mở miệng:

- Nếu ngươi không phải U Hà Thần Vương, vậy U Hà Thần Vương ở đâu
- Ở chỗ này..
Còn không đợi nam tử thần bí kia mở miệng, xa xa có một thanh âm nở nụ cười, sau đó chỉ thấy phương hướng Cực Lạc Ma Cung có bóng người hóa thành lưu quang, trong chớp mắt xuất hiện ở trên núi, tay áo bãi xuống, ném một đoạn giáp xác cháy đen, nhân ảnh kia cũng từ không trung nhảy xuống, chính là Đế Tử Đại Xích Thiên bị Đế Tử phi của Thái Huyền Thiên chửi thành nhát gan sợ phiền phức, hắn chỉ giáp xác cười nói:

- Chân thân trốn rồi, chỉ lưu lại cái xác rùa này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.