Lược Thiên Ký

Chương 1769: Rời đi







Theo tiếng quát này, thiên địa biến sắc, uy áp ngập trời phóng thích ra, Phương Hành thân ở trên không trung, thình lình đưa ra cự chưởng, có được lực lượng đáng sợ khó nói lên lời, thế mà nắm lấy quái tháp, nhấc nó lên
- Ngươi..
Trên quái tháp, chúng Tiên Ma đều nổi giận, muốn xuất thủ đối kháng, nhưng lúc này, trong thức giới Phương Hành có được lực lượng khó mà hình dung, sao là bọn hắn có thể đối kháng
Bọn hắn gửi hi vọng vào Thiên Ma, hi vọng hắn làm chút gì, nhưng ngoài dự liệu chính là, ở thời khắc này, thần sắc của Thiên Ma hơi có vẻ ảm đạm, hắn thấy Phương Hành đưa tay qua, nhưng cái gì cũng không làm, chỉ tùy ý Phương Hành bắt lấy quái tháp, nhổ lên, sau đó dùng sức ném ra ngoài..
- Sao Thái Thượng Đạo sẽ chọn dạng truyền nhân như thế chứ
Chúng tiên rống to, thất vọng cực độ, ngay cả bọn hắn nhìn thấu hết thảy, ở lúc này cũng nhịn không được rống to
- Hi vọng cuối cùng của chúng ta sẽ tan vỡ sao
Nương theo bọn hắn không cam lòng và tuyệt vọng, quái tháp bị Phương Hành nhổ tận gốc, ném ra thức giới
- Ngươi..
Chẳng lẽ trơ mắt nhìn đại kiếp giáng lâm, Chư Thiên Vạn Giới đi vào mạt lộ sao
Đến cuối cùng, chỉ có tiếng kêu của Vô Hiểu Tiên Nhân quanh quẩn ở trong thức giới, kéo dài không dứt
Ầm ầm..
Mà ở ngoại giới, chúng tiên đều nhận ra trong cơ thể Phương Hành truyền đến khí tức cổ quái, trong lòng giật mình, biết Phương Hành sắp tỉnh lại, theo bản năng đứng lên, làm thành một vòng, muốn là người thứ nhất nghe được hắn tuyển chọn ra đáp án, nhưng ở sâu trong nội tâm, lại nhịn không được có chút sợ hãi, sợ sẽ nghe được một đáp án để cho mình thất vọng, cũng không biết có bao nhiêu người, ở lúc này theo bản năng muốn nói cái gì, nhưng lại nói không ra lời, chỉ có thể lo lắng nhìn Phương Hành, trong tâm lo lắng bất an
Cùng lúc đó, có một đạo khí tức cường đại từ bốn phương tám hướng vọt tới, tụ tập ở trên đỉnh đầu Phương Hành, giống như một đóa hoa sen màu đen dần dần nở rộ, có hắc vụ nồng đậm từ trên hoa sen phóng ra, trong chớp mắt bao phủ tất cả mọi người, ở trong khói đen che phủ, mọi người cảm giác giống như lâm vào một loại khí cơ không thiên không địa, nhìn không thấy, cảm giác không ra, chỉ cảm thấy cổ quái, ngơ ngơ ngác ngác, chỉ là mặc dù cảm giác kỳ quái, nhưng không e ngại, dù sao đều tin tưởng Phương Hành sẽ không hại mình, bởi vậy chỉ đè nén nội tâm lo lắng, lẳng lặng chờ đợi
Cũng không biết trải qua bao lâu, khí tức trên người Phương Hành thay đổi mấy lần, cuối cùng bình tĩnh lại
Hắc vụ tán đi, chỉ thấy trong sân xuất hiện một vật, thiếu mất một người, mà Phương Hành thì giống như chưa hề động đậy, vẫn bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, phảng phất như vừa rồi phát sinh hết thảy, chỉ là một mộng cảnh cổ quái
- Đây là đồ vật gì
Quái thai Viên gia trầm thấp hỏi, ở trước mặt hắn, có một cái hộp đá, đang chậm rãi mở ra
Sau khi thấy được đồ vật bên trong, ánh mắt quái thai Viên gia trở nên sắc bén..
Trong hộp đá, là một cây bút
Không cần suy đoán cái gì, khí tức trên bút để quái thai Viên gia xác định: Độ Tiên Bút
- Đây là tỷ phu cho ta
Ngao Liệt cũng có chút giật mình thấp giọng nói, ở trong ngực hắn nhiều một bảo kính, chính là Thái Hư Huyễn Kính, bây giờ đã bị phong ấn, đặt ở trong ngực của hắn, không hề nghi ngờ, Phương Hành có ý tứ cho hắn kính này
Mà ở trước mặt Thần Tú, thì trôi nổi một viên cầu nho nhỏ, khí tức của viên cầu kia lại như thương thiên, mang theo từng tia từng sợi Phật ý, thông qua viên cầu, có thể nhìn thấy bên trong lại là một Tiên Viên lơ lửng, phồn hoa như gấm, mùi thuốc xông vào mũi, đưa mắt nhìn đi, thế mà đều là tiên dược vô cùng vô tận, ở trên không Tiên Viên, còn treo một Phật Đà dài gần tấc, tiên khí của Tiên Viên ôn dưỡng Phật Đà, Phật ý của Phật Đà thì lại rủ xuống, bao phủ Tiên Viên, nhìn cực kỳ lộng lẫy, có loại cảm giác hồn nhiên thiên thành, vừa xuất hiện liền cùng khí tức của Thần Tú giao hòa
- Sư huynh, ngươi cho ta Phật quả và Tiên Viên, là muốn ta..
Thần sắc của Thần Tú khẽ nhúc nhích, tự lẩm bẩm
Đám người cũng nhìn ra, Tiên Viên kia lại là..
Hỗn Độn Tiên Viên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thái Hư Tiên Vương lưu lại Tiên Viên lớn nhất, thế mà xuất hiện ở trước mặt Thần Tú, lẳng lặng chờ đợi, thật để cho người ta chấn động, ai có thể nghĩ tới, mảnh Tiên Viên lớn nhất, thế mà lại cho hòa thượng không có dã tâm nhất
Mà ở trong tay Kim Ô, thì triển khai một quyển trục, phía trên lít nha lít nhít, đều viết vô số danh tự, Kim Ô nhìn thấy quyển trục này, ánh mắt liền nhịn không được sáng lên, nhìn về phía Cáp Mô Quân cách đó không xa, đây chính là một chi tinh binh tiền đồ vô lượng, tinh nhuệ không thua tiên thị bên người Đế Tử, bây giờ cho mình danh sách này là có ý gì
Rơi vào trước mặt đám người Lệ Hồng Y, lại là một bình rượu tràn đầy, thần sắc nàng ngưng trọng nâng bình, ghé vào chóp mũi khẽ ngửi, sau đó sắc mặt trở nên ngưng trọng, vội vàng đậy nắp, ngưng thần không nói..
Kiếm Ma lão tổ tò mò nhất, thần sắc cổ quái nhìn áo choàng màu đỏ trong tay trái, cùng Khi Thiên Bá Man Đao trên tay phải, nhịn không được cười khổ nói:

- Tiểu gia hỏa này có ý gì, biết ta đánh không lại lão bà, chuyên môn cho ta hai kiện bảo bối này
- A
Sư nương đi nơi nào
Đám tiểu hồ ly phát hiện mình không có vật gì, có chút nhàm chán nhìn xung quanh, nhưng chợt phát hiện một vấn đề
Mọi người quay đầu nhìn lại liền phát hiện, vừa rồi Phương Hành mới giới thiệu cho bọn hắn nhận biết Si Nhi Tiên Tử, đã không thấy..
- Hắn đến tột cùng có ý gì
Tất cả mọi người đều có chút hiếu kỳ và khẩn trương nhìn về phía Phương Hành, chỉ thấy hắn mở mắt, ánh mắt đạm mạc vô tình
Thấy được ánh mắt kia, trái tim mọi người đều run lên
- Tiểu thổ phỉ, ngươi..
Kim Ô nhịn không được mở miệng, đã hỏi tới bên miệng, lại là:

- Ngươi..
Ngươi không sao chứ
- Ta
Trên mặt Phương Hành bỗng nhiên xuất hiện cười lạnh, sau đó thản nhiên nói:

- Ta không phải hắn
- Ừm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mọi người nghe vậy không khỏi nao nao, nhất thời không kịp hiểu
Mà "Phương Hành" nói tiếp, ngược lại giải khai mê đoàn trong lòng bọn hắn, hắn cười lạnh đứng đến, khí tức trên người khác nhau rất lớn, có một loại ngạo ý cao cao tại thượng, nhìn đám người chung quanh, trong ánh mắt kìm nén không được khinh miệt, lạnh lùng nói:

- Bản Đế Tử chính là Đại Xích Thiên Đế Lưu, tên kia trước đó chiếm nhục thể của ta, hiện tại cuối cùng trả ta
- Đế Lưu
Trái tim mọi người kinh hãi, nhất thời không biết nên hỏi cái gì
- Như vậy..
Hắn thế nào
Lệ Hồng Y bước lên một bước, lạnh lùng quát hỏi, hai đầu lông mày dập dờn sát cơ
Cùng lúc đó, Tiêu Tuyết cũng tốt, Kim Ô cũng tốt, bao quát Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Vương Quỳnh… trên người đều lộ ra sát khí kinh người, trong lòng bọn họ nghĩ đến rất nhiều thứ, dù sao Phương Hành đoạt tới nhục thân, vốn chính là thuộc về vị Đế Tử Đại Xích Thiên kia, như vậy nếu Phương Hành đã trả lại nhục thân cho hắn, như vậy thần hồn của Phương Hành ở phương nào
Lại liên tưởng đến Phương Hành bỗng nhiên đưa cho bọn hắn nhiều đồ vật như thế, chẳng lẽ hắn đã..
Một nghĩ tới chỗ này, trong lòng liền đè nén đáng sợ
- Hắn đi
Thế nhưng Đế Lưu chỉ cười lạnh, nhàn nhạt trả lời
- Đi rồi
Đi nơi nào
Mọi người không ngờ sẽ là đáp án này, đều ngơ ngác, Hồ Tiên Cơ cực kỳ lo lắng, chăm chú truy vấn
- Ta nào biết hắn đi nơi nào
Đế Lưu lãnh đạm nhìn nàng, hơi không kiên nhẫn nói:

- Hắn vốn là đệ tử Thái Thượng Đạo, nên dùng tâm phụng thiên, chém đi linh tính của mình, đến lúc đó có thể giải quyết vấn đề của Tam Thập Tam Thiên, thế nhưng đến thời điểm bước ra bước này, hắn lại không cam tâm, lại thêm các ngươi đều để hắn chọn, hắn lại không muốn chọn, cho nên dứt khoát phủi mông rời đi..
Nói đến chỗ này, quay đầu nhìn xung quanh, sắc mặt có chút thống hận:

- Thế mà đưa ra nhiều đồ vật như thế..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Hắn đến tột cùng xảy ra chuyện gì, có phải đã..
Tiêu Tuyết quát hỏi, đôi mắt hiện lên hồng mang
Không chỉ nàng, thần sắc mọi người cũng đã sợ hãi đến trình độ khó mà hình dung
Mỗi người đều gắt gao nhìn Đế Lưu, phảng phất như muốn chẻ đầu của hắn, nhìn xem vừa rồi phát sinh sự tình gì
- Dùng tu vi của hắn bây giờ, dù không có nhục thể của ta che chở, thần hồn cũng sẽ không tán dật, chỉ là..
Đế Lưu nhìn mọi người kinh ngạc, trên mặt trào phúng giải thích một câu, sau đó cố ý thêm một mồi lửa, nhẹ giọng cười lạnh nói:

- ..
Chỉ là, tu hành như thuyền đi ra đại giang, không tiến tắc thối, không sống thì chết, hắn đứng trước đạo tâm chi kiếp, nếu bước ra, chính là trời cao biển rộng, tiêu diêu tự tại, nhưng nếu hắn không bước ra, như vậy đạo tâm sụp đổ, thần hồn chôn vùi, cũng chỉ là ở trong mấy ngày mà thôi
Nói đến chỗ này, nhẹ nhàng cười lạnh:

- Nếu không có gì ngoài ý muốn, ta nghĩ sau này các ngươi sẽ không còn gặp lại được hắn..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.