Lược Thiên Ký

Chương 1771: Hối hận







- Hồ ngôn loạn ngữ
Nam tử cẩm y đổi sắc mặt, lạnh lùng quét về đám người, quát khẽ nói:

- Nhị thúc tổ của ta chính là Tiêu Kiếm Trực của Chư Tử đạo tràng ở trăm năm trước, những hạng người si ngu các ngươi, cũng có gan nói hắn hồ ngôn loạn ngữ
Không muốn sống nữa sao
Câu nói này vừa ra, trong sân lặng ngắt như tờ, không biết có bao nhiêu con mắt kính sợ nhìn tới
- Ôi ôi, Tiêu Trí Viễn, ngươi lại ở chỗ này nói hươu nói vượn..
Nhưng lúc này, ngoài cửa vang lên một thanh âm nhàn nhạt, mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy là một người trẻ tuổi vóc dáng thon dài đi đến, ở bên cạnh hắn đi theo một con hùng sư uể oải, trong rất uy vũ, gặp phải người không không lẫn xa xa, người trẻ tuổi này đi đến, xa xa nhìn đệ tử Tiêu gia kia, cười lạnh nói:

- Bản thiếu gia nghe nói có người ở chỗ này kể sự tích anh hùng của Phương tổ gia, chuyên tới nghe, lại không nghĩ rằng, vừa tới nơi này, liền nghe được ngươi hồ ngôn loạn ngữ, hừ, sự tình của Phương tổ gia, là chín vị Thánh Nhân và các tiên quân của Chư Tử đạo tràng đều công nhận, trên điển tịch cũng ghi chép rõ ràng, ngươi ở chỗ này nói bậy, chẳng lẽ muốn giội nước bẩn cho tiền nhân sao
Trong tửu lâu, bầu không khí trở nên ngột ngạt, mọi người nhao nhao nhìn lại
- Người này là ai, lại dám nói chuyện với con cháu Tiêu gia như vậy
- Từ thân phận của hắn và sư tử bên người nhìn, hẳn là con cháu của Dư thị nhất mạch..
Có người trầm thấp nghị luận, rất nhanh đoán được thân phận người tuổi trẻ kia, nếu nói ở Sở Nam chi địa này, còn có người dám mắng con cháu Tiêu gia, như vậy không thể nghi ngờ chỉ có Bột Hải quốc Dư thị nhất mạch, đó cũng là một đại thế gia truyền thừa hơn bốn trăm năm, tư lịch và nội tình còn mạnh hơn Tiêu gia nhiều, có lão tổ của Dư thị nhất mạch tọa trấn, ngay cả Tiêu gia cũng không dám làm càn, càng có truyền ngôn nói, vị Phương tiền bối kia, một mực ở trong từ đường Dư thị nhất mạch, được Dư thị phụng là "Tổ gia"
- Dư Hoài Nhu, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy
Tiêu Trí Viễn thấy đệ tử Dư gia kia, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng nói
- Ngươi bất kính với tiền bối đã từng lập xuống đại công, tung tin đồn nhảm, ta còn không thể nói sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Hoài Nhu tuyệt đối không sợ hắn, chậm rãi chọn lấy một cái ghế ngồi xuống, khẩu khí cũng có chút kiên cường trả lời
- Hừ, lời của ta là Nhị tổ gia nói, thiên chân vạn xác
Tiêu Trí Viễn quát lạnh nói:

- Nhị tổ gia nói, hắn ở trong Thánh điện của Chư Tử đạo tràng, chưa từng nhìn thấy tượng thần của ma đầu kia, ấn đạo lý, coi như hắn không có vào Chư Tử đạo tràng, nhưng chỉ cần hắn lập xuống đại công, lãng tử hồi đầu, như vậy Chư Tử đạo tràng cũng sẽ lập tượng, như Hạ Hậu Tinh Quân năm đó, mặc dù hắn không có cơ hội tiến vào Chư Tử đạo tràng, nhưng sau khi hắn và Cửu U Thần Vương đồng quy vu tận, Chư Tử đạo tràng vẫn đặt hắn vào danh sách, mà ma đầu kia, hừ hừ, nếu hắn..
- Hừ con mẹ ngươi a..
Dư Hoài Nhu cười lạnh, trực tiếp ngắt lời hắn:

- Ngươi làm sao biết là Chư Tử đạo tràng không muốn nhận Phương tổ gia, hay Phương tổ gia không có ý định đi vào
Ghét nhất là loại người như ngươi, không biết từ nơi nào nghe được chút tin đồn, liền lấy ra nói loạn, một cái là Nhị tổ gia nhà ngươi đoán, một cái là trên điển tịch viết, ngươi nói cái nào đáng tin
Thật cho rằng ở chỗ này làm ngược người khác, liền lộ ra thế nhân đều say chỉ ngươi tỉnh
Đừng làm trò cười, có lẽ không phải thế nhân đều say, chỉ là chính ngươi giống như tên hề, chỉ điểm ngươi một câu, tôn trọng tiền bối luôn không sai..
Lời này nói đến sắc mặt Tiêu Trí Viễn âm trầm tới cực điểm
Dư Hoài Nhu thì thoải mái, nhìn tiên sinh kể chuyện ném một cái, lại là một thỏi vàng mười lượng, vểnh chân bắt chéo, cười nói:

- Lão tiên sinh nói tiếp đi, dùng hết khí lực, cố sự của Phương tổ gia ta nghe hoài không chán
- Cái này..
Tiên sinh kể chuyện có chút khó xử, thỏi vàng kia ngược lại để hắn động tâm, chỉ là Tiêu gia cũng không tiện đắc tội
- Dư Hoài Nhu, ta ghét nhất là cái miệng của ngươi..
Sắc mặt Tiêu Trí Viễn đại biến, mặt giận dữ, nhìn Dư Hoài Nhu quát
- Hắc hắc, ngươi chán ghét có tác dụng quái gì, lão tổ tông nhà ta hết lần này tới lần khác ưa thích, nói ta có phong thái của Phương tổ..
Dư Hoài Nhu dương dương đắc ý, vừa cười vừa nói
- Ngươi..
Hừ
Tiêu Trí Viễn đứng lên, cười lạnh nói:

- Dư thị các ngươi muốn thờ phụng ma đầu kia, ta không nói cái gì, kia là chuyện của các ngươi, nhưng ngươi dám bất kính với Nhị tổ gia của ta, ta chứa không nổi ngươi, nói đến, chúng ta cũng đã lâu không có đấu rồi
Lời này nói ra, đã ẩn ẩn có chút sát khí
Dư Hoài Nhu nghe, nhãn tình lại sáng lên, cười nói:

- Muốn động thủ
Chả lẽ Dư thiếu gia ta lại sợ ngươi
Sát khí hết sức căng thẳng, trong đại đường, mọi người đều run như cầy sấy, lặng lẽ muốn chuồn đi, sợ bị tai bay vạ gió, chỉ có nam tử mặc áo đen kia, ở lúc này mặt lộ ý cười, nhìn thoáng qua Dư thiếu gia, rất hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó tựa ở bên cửa sổ, nhếch chân bắt chéo, trong ngực ôm bình rượu, một bộ chuẩn bị xem kịch vui..
- Tiêu gia Thiết Ưng kiếm..
Tiêu Trí Viễn đứng xa xa nhìn Dư Hoài Nhu, thật lâu không nói, nhịn nửa ngày đột nhiên quát to, kiếm quang như tấm lụa chém ra ngoài, đạo kiếm quang kia huyễn hóa, biến thành một con cự ưng hung mãnh, rầm rầm cuốn tới, bàn ghế trong đại đường đều bị xé nát, một tiếng kêu to hung lệ đến cực điểm vang lên, cự ưng trong chớp mắt đã đến trước mặt Dư Hoài Nhu
- Tề Liệp Bảo Tướng
Dư Hoài Nhu lại bất động thanh sắc, thẳng đến cự ưng vọt tới trước mặt, mới quát khẽ một tiếng, ở phía sau hắn, pháp lực thình lình tuôn ra, huyễn hóa thành một con lợn rừng dữ tợn, cùng bề ngoài của Dư Hoài Nhu tuyệt đối không tương tự, đi lại là con đường cương liệt vô song, ầm vang, liền cùng kiếm quang hóa thành Thiết Ưng va chạm..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rầm rầm..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quang mang chôn vùi, càn quét xung quanh, dọa đến các thực khách khóc cha gọi mẹ
Bất quá cũng may, hai vị thiếu gia kia ra tay còn tính có chừng mực, không có tác động đến mọi người, thanh thế nhìn như mãnh liệt, nhưng không có sát ý chân chính, sau khi quang mang sáng lên, Dư Hoài Nhu xông ra ngoài, lợn rừng mắt lộ hung quang, đụng đến trước mặt Tiêu Trí Viễn, trong lòng Tiêu Trí Viễn giật mình, sắc mặt biến đổi, vừa muốn xuất kiếm, nhưng không hiểu thấu, lực lượng trên tay lại buông lỏng, thế mà ứng biến không kịp, bị Dư Hoài Nhu đánh vào trước ngực
Rắc rắc phần phật..
Tiêu Trí Viễn bay ngược ra ngoài, va sụp vách tường, ho ra đầy máu
- Ha ha, Tiêu thế huynh, tu vi của ngươi không có tiến bộ gì nha..
Dư Hoài Nhu cười phá lên, bộ dáng rất đắc ý, chậm rãi phủi phủi quần áo, hùng sư bên người cũng gầm nhẹ một tiếng
- Dư..
ngươi..
Ngươi nhớ kỹ cho ta
Tiêu Trí Viễn ngã xuống đất, muốn bò lên, nhưng lực lượng không tốt, lại ngã sấp xuống lần nữa, ở bên cạnh hắn, có hạ nhân vội vã tới nâng, lại bị hắn tát lăn ra ngoài, sau đó cố nén huyết khí tán loạn trong lòng, chỉ thấy chung quanh không biết có bao nhiêu người cười trên nỗi đau của người khác, trên mặt không ánh sáng, nơi này tự nhiên không ở nổi nữa, liền hung hăng nhìn Dư Hoài Nhu thả câu ngoan thoại, sau đó che ngực, chậm rãi đi ra ngoài, ngay cả công phu đề khí cũng không dùng được
- Mỗi lần đều nói loại lời này, thật nhàm chán..
Dư Hoài Nhu dương dương đắc ý cười lạnh, cũng không để ý tới hắn, thấy tửu lâu này đã nát không sai biệt lắm, kể chuyện tự nhiên nghe không được nữa, liền ném một thỏi vàng cho chưởng quỹ trốn ở sau quầy hàng, khẽ vươn tay, nắm lấy tiên sinh kể chuyện muốn chuồn đi, cười nói:

- Ngươi thì đừng đi, ngươi đã thu vàng của ta, vậy thì ra sức kể chuyện, đi đi, thay cái quán rượu, tìm địa phương nhiều người nói, ngươi ra khí lực, nói đặc sắc chút, quay đầu ta lại thưởng ngươi vàng..
Dứt lời, trong lúc vô tình quay đầu lại, không khỏi nao nao
Hắn chỉ nhớ rõ bên cửa sổ lúc đầu ngồi một nam tử áo đen, thời điểm mình và Tiêu Trí Viễn động thủ, nam tử kia rất bình tĩnh, cái này khiến hắn có chút bội phục, muốn kết giao bằng hữu, nhưng không nghĩ rằng, lúc này bên cửa sổ đã rỗng tuếch, không có người
- Chẳng lẽ ta bị hoa mắt
Hắn nghĩ nghĩ, nhưng nghĩ không thấu, liền lắc đầu, dứt khoát không suy nghĩ nữa
- Dư Hoài Nhu, ta..
ta sớm muộn gì cũng sẽ giết ngươi..
- Ta..
Nhị tổ gia của ta sắp trở về, đến lúc đó ta nhất định phải mời hắn giúp ta xả cơn giận này
Tiêu Trí Viễn bị trọng thương, chống đỡ không nổi, lại không muốn ngã ở trước mặt người khác, ráng chống đỡ tiến vào một ngõ hẻm, muốn trước điều tức một lát, lại thuê xe ngựa đưa mình về nhà, trong lòng chỉ thống hận Dư Hoài Nhu phách lối, không ngừng mắng, nhưng vừa tiến vào ngõ hẻm, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, theo bản năng ngẩng đầu lên, thì thấy trước mắt đứng một nam tử áo đen
Nam tử kia chắp tay đứng ở trước người hắn, tựa hồ quang mang giữa thiên địa đều bị che khuất
- Ngươi..
Ngươi là ai
Tiêu Trí Viễn cả kinh, vô ý thức cảm thấy có chút sợ hãi, thấp giọng hỏi
- Ta là ai
Nam tử kia cười lạnh, chậm rãi xoay người, chỉ là một động tác nhẹ nhàng, nhưng ở trong mắt Tiêu Trí Viễn, lại phảng phất như thiên địa lật ngược, để hắn có chút đầu váng mắt hoa, đợi cho hắn tỉnh táo lại, bàn tay của nam tử áo đen kia đã bóp ở trên cổ của hắn, sau đó chỉ nghe một thanh âm vang lên ở bên tai, trong lòng sợ hãi như nước thủy triều
- Ngươi mắng ta nửa ngày, còn hỏi ta là ai
Răng rắc, ánh mắt Tiêu Trí Viễn mở to..
Đợi cho gia đinh của Tiêu gia tìm vào hẻm nhỏ, thấy được thi thể của Tiêu Trí Viễn, chỉ thấy trên mặt hắn tràn đầy sợ hãi, con mắt mở to, ở sâu trong con ngươi, còn có thể nhìn thấy hối hận vô tận..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.