Lược Thiên Ký

Chương 613: Thần Châu bái lễ





Thấy Phương Hành cười lớn một tiếng tiến vào Đạo cung, sắc mặt Đạo Vô Phương ở phía sau hơi âm trầm xuống
Tạ Lâm Uyên thì ngược lại, nhẹ giọng cười cười, hai tay chắp sau lưng đi về phía đạo cung
Đạo Vô Phương cảm thấy trong lòng khó chịu, bởi vì ban đầu hắn đã tính kế thật tốt, nhưng bước thứ nhất đã tính sai, hắn vốn dĩ để Phương Hành thấy thảm trạng của tu sĩ Nam Chiêm, bởi vì làm như thế Phương Hành sẽ bị kích động và không lập tức chen vào nữa, tâm tình cũng sẽ sinh ra địch ý đối với Tống Quy Thiền, càng cảm thấy tông môn Thần Châu mạnh mẽ mà có một tia sợ hãi, như vậy Phương Hành chỉ có chọn con đường này để đi, dạy dỗ thêm một chút là có thể làm được rất nhiều chuyện cho hắn, cho dù kém cũng có thể tăng thêm rất nhiều phiền phức cho Tống Quy Thiền
Nhưng chuyện hắn không nghĩ tới chính là, ngay từ bước thứ nhất người này đã không giống với những điều hắn nghĩ, dĩ nhiên đi đánh cướp

Hắn thực sự có chút không nghĩ ra, tên tiểu vương bát đản này lấy đâu ra lá gan lớn như vậy
Đã đánh cướp lại còn cố ý để lại một cái manh mối rõ ràng như vậy..
Kim Ô mập màu vàng
..
Đạo Vô Phương khẳng định Phương Hành cố ý lưu lại điểm này
Từ thủ pháp ra tay của mấy đại án đến xem, kẻ này nhất định là rất quen tay, hành động bí mật gọn gàng đến cảnh giới đại sư, không để bất luận người nào nhìn thấu thân phận, công pháp, đường đi, bộ mặt thật, hành tung của hắn nhưng hắn lại để nhiều người như vậy nhìn thấy một con Kim Ô màu vàng, đây là vô tình hay cố ý khiến người ta hoài nghi lên trên người hắn vậy, nhưng không có chứng cứ xác thực chứng minh là hắn ...Cứ như vậy người của mấy phương thế lực bỗng dưng có thêm hoặc nhiều hoặc ít phiền phức cần phải điều tra, cần phải bắt hắn đi
Nhưng bây giờ mọi người đều biết hắn là khách quý của Thiên Nhất Cung, nếu như bị người ta mang đi, mặt mũi Thiên Nhất Cung sẽ ném đi chỗ nào
Kẻ này là do Hồ Quân trưởng lão tự mình đón vào ..
Mặt mũi
Bất cứ việc gì cần giảng quy tắc ở Thần Châu, cái quan trọng nhất không thể nghi ngờ chính là mặt mũi
Có thể nói quan hệ giữa Thiên Nhất Cung, Thuần Dương Đạo, Âm Linh Đạo, Phù Khí Đạo cộng thêm ba đại thế gia Tống gia, Vân gia, Văn gia cùng với Linh Xảo Tông, các loại thế lực, tông môn hơi yếu chút là một khối hỗn loạn, tuy bề ngoài vẫn duy trì một chút cân bằng nhưng bên trong lại tranh đấu như nước sôi lửa bỏng, nếu tùy tiện nộp Phương Hành ra, tuy rằng trên thực chất không có tổn thất gì
Nhưng khó tránh khỏi việc không có người đồn thổi bậy bạ
Đối với danh vọng của Thiên Nhất Cung sẽ là một cái đả kích khổng lồ, vô hình mà trí mạng
Lại thêm việc nhìn như thế nào cũng thấy Phương Hành còn có một chút giá trị, cũng có thể là giá trị rất lớn, nếu cứ giao ra như vậy, hắn cũng không cam chịu
Đến lúc này Thiên Nhất Cung phải thừa nhận áp lực rất lớn, chuyện hai đại cung phụng của Hồng Trang lâu cũng bị đè xuống
Nhưng cũng may Đạo Vô Phương không có bó tay, vừa rồi hắn nói gần nói xa nhưng ý tứ lại đơn giản, hắn đã nắm được nhược điểm của Phương Hành, khiến Phương Hành nghe lệnh hắn, cảnh cáo Phương Hành nếu không có Thiên Nhất Cung che chở, sợ rằng sẽ có rắc rối lớn lập tức ập đến người, trong lòng xẹt qua suy nghĩ này, nếu như có thể thu phục Phương Hành hoặc là dùng cái này khiến hắn làm một ít chuyện, cũng xem như một hồi buôn bán tốt
Mà Tạ Lâm Uyên hài lòng thì càng đơn giản hơn, ít nhất phiền phức trước mắt Phương Hành càng lớn càng dễ dàng khống chế
Chúng tu sĩ không biết chuyện này, chỉ có thể ở trong bóng tối suy đoán, đến cùng thì Phương Hành có phải là tên đạo tặc ở trong truyền thuyết hay không
Bên trong đạo đường dài hơn trăm trượng cực kỳ rộng lớn và tao nhã, chúng tu sĩ vào được nơi đây đều ngồi khoanh chân, phân biệt thành hai hàng, phía trên cao chính giữa có một tấm mành buông thõng, phía sau là một cô gái có vóc người cao gầy tuyệt sắc ngồi xếp bằng, bên người có đốt thanh đàn, hương thơm từ phía sau màn truyền ra khiến lòng người dao động, kia chính là nhân vật chính của lần kén rể này, trưởng công chúa Thương Lan Hải_Long nữ
- Trưởng công chúa vì thể hiện tấm lòng tôn kính, xin có chút lễ dâng lên chư vị tiên gia
Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ của mình liền có một vị Kim Đan lão giả đứng ở phía trước màn mở miệng, khẽ quát một tiếng
Ngay lập tức từ hai bên đạo đường có hai hàng nữ đệ tử Thiên Nhất Cung nối đuôi nhau mà ra, trên tay mỗi ngườ đều nâng một cái khay, mặt trên dùng lụa mỏng che lại, đặt ở phía mỗi người một cái, trước mặt Phương Hành cũng có một phần, hắn đưa tay mở ra thì thấy bên trong khay là một viên trân châu lớn bằng nắm đấm trẻ con, màu sắc xanh biếc, sờ vào có cảm giác mát lạnh, ẩn chứa hơi nước nồng nặc, xung quanh có sương mù lượn lờ
- Hải Châu
Phương Hành thầm hô một tiếng, sau đó cảm thấy có chút đau lòng
Hải Châu là một loại báu vật trong tứ hải, tương đương với linh thạch sinh ra bên trong linh mạch, ẩn chứa hơi nước nồng đậm, chính là chí bảo tu luyện thủy pháp, hơn nữa viên trân châu này nắm giữ các loại huyền diệu, nói một cách khác, coi như là một người bình thường, mang theo hạt châu này tiến vào hoang mạc, ở bên trong ngốc mười năm cũng không lo lắng sẽ bị chết khát, hơn nữa một số người trong giới tu hành bế quan cũng thường thường mang theo một viên Hải Châu tiến vào động phủ, như vậy liền lúc nào cũng có hơi nước bù đắp sự thiếu hụt của bản thân, thời hạn bế quan sẽ kéo dài thêm một quãng thời gian rất dài
Vấn đề khó nhất chính là, loại Hải Châu này vẫn luôn bị Thương Lan Hải Long Cung dẫn đầu Hải tộc quản lý, bình thường khó có một viên lưu truyền đến chỗ khác, chúng tu sĩ dùng tiền cũng chưa chắc có chỗ để mua, bây giờ Long nữ lấy ra nhiều như vậy, mười mấy tiên gia tiến vào đạo đường, mỗi người một viên làm lễ ra mắt, phần lễ này thật sự không nhẹ chút nào, tràn đầy thành ý
- Ha ha, ta vẫn luôn cầu một viên Hải Châu, từng ra giá mấy ngàn linh tinh mà không thể được, trưởng công chúa trọng thưởng khiến Mục Dương Lĩnh vô cùng cảm kích, kẻ hèn này cũng đã chuẩn bị một chút lễ mọn, đó là một cây linh thảo ba ngàn năm kéo dài khí huyết, mong rằng trưởng công chúa vui lòng nhận cho
Ta tới đây không phải là để kén rể, mà chỉ thay cha của Mục Dương Lĩnh ta hỏi thăm trưởng công chúa, tỏ lòng kính trọng của Mục Dương Lĩnh là đã cảm thấy mỹ mãn rồi
Sau khi chúng tu sĩ nhận được Hải Châu của Long nữ liền đến lượt bọn họ dâng lễ vật trong tay mình lên, một người trẻ tuổi ngồi ở phía dưới Long nữ mở miệng trước tiên, hắn lấy ra một cái hộp tím và một thẻ ngọc, cùng nhau cho nữ hầu Thiên Nhất Cung bên người, dâng lên cho Long nữ, chúng tu sĩ thấy hắn ra tay liền lấy ra một cây linh thảo thì trong lòng cũng có chút kinh sợ, phần lễ này không hề nhỏ
Long nữ phía sau màn nhận lấy tử hộp, lại cẩn thận nhìn kỹ thần niệm trong thẻ ngọc mới nhẹ nhàng mở miệng:

- Mục sư đệ có lễ, Ngao Trinh rất cảm kích, mong chuyển lời đến Trương chân nhân, Long nữ đã rõ tâm ý của ông ấy, cảm kích không thôi
Mục Dương Lĩnh mỉm cười nhẹ gật đầu, nói:

- Tiểu đệ đã rõ
Đây cũng là màn mở đầu, chúng tu sĩ trong sân lập tức dâng lễ vật trong tay mình lên
- Đều hào phóng như vậy
Phương Hành nhìn đám người đến mức sửng sốt, cảm thán Thần Châu không hổ là Thần Châu, nhìn đám nhãi con không được bắt mắt cho lắm, nhưng đồ vật lấy ra lại một cái so với một cái càng kinh người, có người lấy linh thảo làm lễ, có người lấy thần phù, có người lấy thần khí, thậm chí còn có một người dùng kiếm phôi không biết lấy được từ nơi nào làm lễ vật, chỉ có điều nhìn nó có vẻ không bắt mắt lắm
Kinh người nhất là Khổ Hải đại kiếm tu Vân Độc dâng Lưu Vân Thủy Kiếm Kinh lên, giọng điệu người này cũng rất lớn:

- Trưởng công chúa, tiên tổ Khổ Hải đã có pháp chỉ cho ta
Lưu Vân Thủy Kiếm Kinh này chính là căn cơ lập đạo của Khổ Hải ta
Dâng lên cho nàng thể hiện lòng thành tâm, có lẽ trưởng công chúa cũng hiểu rõ nặng nhẹ, ngày sau vào Khổ Hải Vân gia ta nàng chính là chủ mẫu, tám trăm kiếm tu của Vân gia mặc nàng điều khiển
Tuy chúng tu đều nắm rõ mục đích thật sự của lần kén rể này nhưng lời nói thẳng như vậy lại không nhiều lắm
Vào lúc này Tạ Lâm Uyên một mực trầm mặc ít nói cũng mở miệng, mang một lò đan màu lửa đỏ dâng lên, nhàn nhạt nói:

- Cái lò đan này do sư tôn ta lấy Địa Tâm Chân Diễm rèn đúc ba trăm năm mà thành, dùng để luyện đan có thể khiến đan phẩm tăng lên bốn thành, tỉ lệ thành đan trên ba thành, nhưng cùng trưởng lão Phù Khí Đạo ta mà nói lại không coi là cái gì, chỉ tính là dệt hoa trên gấm mà thôi, mật thư của sư tôn đã giao cho Hồ Quân trưởng lão của Thiên Nhất Cung chuyển cho trưởng công chúa điện hạ
Tạ mỗ không ở đây nhiều lời nữa, chỉ có một lời là nguyện làm đầy tớ cho trưởng công chúa..
- Ha ha, lời nói như vậy ai không biết nói, Văn gia ta hận nhất loại loạn thần tặc tử, nguyện vì trưởng công chúa phù chính trảm nghịch
Một thanh niên vóc dáng thon gầy mặc quần áo cổ xưa
Bên ngoài khá là nho nhã nhẹ giọng cười gằn, cắt đứt lời nói của Tạ Lâm Uyên, người này chính là thiên tài nhỏ tuổi nhất của Văn gia, bây giờ là đại phù sư trẻ tuổi nhất Bắc Vực Văn Diệc Nho
Trong lúc nhất thời, ba gia tộc có thực lực mạnh nhất trong những người kén rể qua lại to tiếng với nhau
- Bọn họ đang nói cái gì mà ta cảm giác có chút khó hiểu vậy
Đại Kim Ô nghe xong một cẩn thận nói với Phương Hành
Phương Hành cũng trừng hai mắt:

- Ta cũng không biết, nhưng nghe ra hình như rất doạ người..
-Ha ha, Phương đạo hữu không chuẩn bị cái gì sao
Vào lúc này, Đạo Vô Phương vẫn luôn đứng ở một bên xem náo nhiệt bỗng nhiên cười tủm tỉm hỏi
Hỏi như vậy, giọng nói không nhẹ không nặng, lại khiến ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn lại đây, không khí căng thẳng trong sân cũng vì đó mà chậm lại
Vô số con mắt đều nhìn về phía Phương Hành, bao gồm con mắt phía sau màn, có châm chọc, có lạnh lùng chế giễu, có xem thường, cũng có kiêng kỵ, giống như một con cáo lạo vào trong bầy sói, lại như là một đám cáo đang xì xào bàn tán về một con sói ngơ ngơ ngác ngác lẫn vào trong bầy..
Trên thực tế cũng gần giống như vậy, người thật sự coi sự kiện này chỉ là một cuộc kén rể cũng chỉ có một mình Phương Hành
Phương Hành nháy mắt một cái, ban đầu hắn muốn lừa gạt chút gì đó nhưng lúc này cũng không tiện giả bộ hồ đồ nữa rồi, một bên thầm mắng Đạo Vô Phương mập mạp chết tiệt, một bên chậm rãi đứng lên, thấy nữ hầu bên người đưa tay qua muốn đón lễ vật của hắn, hắn lại nhẹ nhàng đẩy sang một bên, sau đó con mắt quét chúng tiên gia trong sân từ trái sang phải, từ phải sang trái một lần, thẳng đến lúc mọi người đều cảm thấy không thoải mái, mới hừ lạnh một tiếng chậm rãi đi ra, vừa đi vừa khinh thường mở miệng:

- Một đám nhà quê
- Rào ..
Trong sân nhất thời đại loạn, vô số ánh mắt tức giận bắn về phía hắn
Vậy mà dám mắng họ là nhà quê
Cái tên gan chó nhà quê tới từ Nam Chiêm kia lại không để họ ở trong mắt
Có người cười gằn:

- Xem ra lễ vật chúng ta chuẩn bị không lọt vào mắt vị đạo hữu này, cũng không biết ngươi chuẩn bị cái gì
- Lễ vật của tiểu gia lớn đến mức dọa vỡ gan chó của các ngươi
Phương Hành khinh thường hừ hừ hai tiếng, chân bước chữ bát đi thong thả đến trước mặt Long nữ, cách nàng một cái màn mỏng mà thôi, Phương Hành nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hận ý của Long nữ qua màn lụa mỏng bắt đầu cười hắc hắc, cách màn lụa mỏng cười nói với Long nữ:

- Lần này ta vì cưới nàng đã phí không ít công sức, tin tưởng sau khi nàng nghe xong nhất định sẽ rất cảm động, cái kia chính là ..
Lúc nói tới chỗ này, chúng tu sĩ đều hướng lỗ tai tới nghe, nhưng Phương Hành lại không nói, một đạo thần niệm truyền vào phía sau màn
- Cái gì
Thần tình vẫn luôn lạnh nhạt của Long nữ bỗng nhiên kích động:

- Ngươi nói thật
Chương 614: Phần lễ vật này làm sao
Ở một mức độ nào đó mà nói, cái đạo đường này chỉ là một thủ tục, đồ vật có tính thực chất đã sớm định xuống, bởi vậy Long nữ vẫn luôn hờ hững mà cao quý, thậm chí có một tia mất hứng, bề ngoài cũng chỉ có thể biểu hiện đúng mực, tiến thối có mức độ, nhưng sau khi một đạo thần niệm của Phương Hành lan truyền vào trong tấm màn che Long nữ chợt kích động đến mức thất lễ
Nàng thậm chí trực tiếp đứng dậy, vén màn che trước người lên để lộ khuôn mặt đẹp đến mức kinh tâm động phách
Trên gương mặt đó vừa có lo lắng lại có may mắn, còn có các loại tâm tình gấp gáp, kích động
Ít nhất có thể xác định một điểm, tên tiểu vương bát đản đến từ Nam Chiêm kia đã nhắc tới một người nào đó mà nàng rất quan tâm
Đến cùng thì hắn đã nói cái gì
Trong lòng chúng tu sĩ tò mò đến buồn bực
Mà gương mặt Phương Hành lúc này cũng rất trịnh trọng, thấp giọng trò chuyện cùng Long nữ, thỉnh thoảng có vài lời truyền ra
- Là thật, chuyện quan trọng như vậy, làm sao ta có khả năng lừa ngươi
-


Ta cũng biết, tiểu vương bát đản xuất hiện, để năm đó nàng rất là khó xử


- Cho nên ta mang nó đi


Xem có biện pháp chữa khỏi cho nàng hay không


- Kỳ thực ta biết bất kể ngươi hận ta bao nhiêu, sau khi nghe được chuyện này nhất định sẽ tha thứ cho ta


- Dù sao


trên người các ngươi đều chảy dòng máu giống nhau


- May mắn


may mắn


Lời nói của hắn không cao không thấp, vừa vặn để chúng tu có thể nghe được một phần, rồi lại nghe không rõ tất cả
Đã có người lấy thần niệm dò xét đến nhưng lại bị Phương Hành mạnh mẽ cắt đứt
Trong lúc nhất thời Long nữ không giữ được cảm xúc, kích động đến mức hai gò má rơi lệ, luôn mồm nói:

- Tốt, tốt, tốt, ta đáng thương


- Ai
Bỗng nhiên Phương Hành duỗi tay đè chặt bả vai của nàng, than thở:

- Đừng nói ra, như vậy đối với nàng sẽ có ảnh hưởng không tốt
Long nữ hơi run, gật gật đầu
Cho rằng hắn chỉ vì Thương Lan Hải Long Cung bên kia, lúc này nỗi lòng của nàng đã hoàn toàn rối loạn, lòng tràn đầy tin tức làm cho nàng khiếp sợ, cả người cũng mất đi sự nhạy cảm bình thường
Lòng tràn đầy vui vẻ, chỉ lo âm thầm cảm kích trời xanh, để cho mình ở thời điểm tuyệt vọng nhất lại có hi vọng, nên không phát hiện ra tay Phương Hành đang đặt ở trên bả vai nàng
- Sờ lên rồi


Sờ lên a


Chúng tu sĩ phía dưới giận dữ, con ngươi gần như sắp nhảy ra ngoài
Mẹ nó nói chuyện thì nói đi
Cái tên tiểu vương bát đản kia động thủ làm gì
Đây chính là trưởng công chúa Long Cung, vậy mà tên tiểu vương bát đản kia lại đưa tay mò lên vai nàng
Chúng tu sĩ đều cáu giận không ngớt, hận không thể đi lên vả miệng Phương Hành mấy cái, chặt cái móng vuốt kia của hắn


Hình như Phương Hành cũng nhận ra ánh mắt hận không thể bắn hắn thành tổ ong kia, nên cười hì hì, nhẹ nhàng vuốt máu tóc Long nữ một cái, động tác thân mật như thế nhưng Long nữ không có phát hiện, nàng không tránh đi mà khuôn mặt còn vui đến phát khóc, giống như cả người đã đắm chìm vào bên trong vui mừng to lớn
Nhất thời quên hết tình cảm, giống như đã quen với động tác thân mật bực này
Cũng may Phương Hành đã thu tay về, cười hì hì hỏi Long nữ:

- Phần lễ vật này được không
Tâm thần Long nữ vẫn có phần kích động, buông màn che xuống là có thể thấy được bóng dáng của nàng, nàng lấy khăn lụa ra lau nước mắt trên mặt đi, yên lặng một lúc mới bình phục tâm tình, nói:

- Rất tốt, chừng nào thì ta có thể đi gặp hắn
Dù là ai cũng có thể nghe được trong giọng nói nghe như bình tĩnh của Long nữ tràn đầy kích động
Mà Phương Hành thì cười nói:

- Lúc nào cũng được
Nàng nhưng là


của nó
Hắn nói tới chỗ này lại không nói nữa mà cười lớn một tiếng, chắp tay bước đi thong thả
Ánh mắt lại đảo qua mặt chúng tu sĩ trong nội đường một lượt
Liếc mắt, hếch lỗ mũi lên với mọi người cười hả hê
- Đến tột cùng thì tên tiểu vương bát đản này nói cái gì cùng trưởng công chúa
Trong lòng chúng tu sĩ cực kỳ ngột ngạt, người khác dâng lễ vật lên đều công nhiên lấy ra, thậm chí có một nửa ý nghĩ để cho người khác xem thành ý của bọn hắn có bao nhiêu
Mà đến phiên người này, tại sao lại giấu đầu lòi đuôi, nhưng lại khiến Long nữ cảm động không thôi, nước mắt cũng chảy ra, cảm xúc thật như vậy nửa phần không thể giả được, đến tột cùng là


- Lẽ nào


Đã có người liên tưởng tới điều gì, nhất thời trợn ngược mắt lên
Tuy Long nữ ở phía sau màn nhất thời kích động nhưng cũng không phải là người đần, người này đã phát giác ra cái gì
Tâm tư hơi đổi, vừa muốn nói chuyện xóa đi hiểu lầm lúc trước, chợt có một người xông vào nội đường
Là nữ tử đẫy đà mặc trang phục đệ tử ngoại môn Thiên Nhất Cung, trong lồng ngực ôm một cái tã lót nho nhỏ, vội vã xông vào trong đạo cung, nàng đưa tầm mắt nhìn quanh liền nhìn thấy Phương Hành, sau đó vội vàng đi lại chỗ đó mang tã lót trong lồng ngực đưa cho Phương Hành, mà Phương Hành cũng thuận tay nhận lấy, hắn kín đáo đưa cho nữ đệ tử đẫy đà này mấy khối Tử Tinh, cuối cùng phất tay để cho nàng trước tiên lui đi
Còn hắn thì ôm tã lót chậm rãi đung đưa, bộ dáng trìu mến, lại còn ngẩng đầu hướng về phía Long nữ nhìn mấy lần, nhẹ nhàng thở dài


- Con


Đột nhiên một tên tu sĩ kêu lớn, giật mình nhảy lên, trố mắt ngoác mồm
- Vậy mà là


vậy mà là hài tử


Lại có một thanh niên tuấn tú run giọng kêu lên, lúc nói được một nửa hai mắt đã trắng dã, té xỉu
Trong lúc nhất thời, đạo đường tràn ngập tiếng nghị luận sôi nổi như ong vỡ tổ, mọi người nhìn tên ma đầu Nam Chiêm ôm đứa trẻ, lại nhìn Long nữ đang mặt trố mắt ngoác mồm phía trước màn che một chút, tất cả đều có cảm giác huyết dịch đã chảy đến não bộ trong nháy mắt, cũng có người cảm thấy huyết dịch trong đầu bốc hơi hết rồi, nói tóm lại một câu là, con mẹ nó cái kia là đạo lý gì, con đều có rồi
- Thật còn mẹ nó vô sỉ


Ngay cả Kim Ô ngồi xổm nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh Phương Hành cũng mở to một mắt nhìn, sau đó thở dài lắc lắc đầu
Mà lúc này Phương Hành lại lộ vẻ tức giận, bàn tay che khuôn mặt nhỏ của trẻ con, thậm chí dẫn động cả khí cơ, bình thường kén tằm bao bọc tã lót, không để người có thể dùng thần niệm dò xét đứa trẻ trong lồng ngực, đồng thời đứng dậy tức giận quát chúng tu sĩ:

- Đám vương bát đản các ngươi


Không nên đoán mò, đứa nhỏ này là của ta


không hề có một chút quan hệ nào với nàng
Ban đầu chúng tu sĩ chỉ đoán được bốn năm phần, bỗng nhiên lúc này lại tin thêm một hai phần
- Làm sao có khả năng


Làm sao có khả năng

- Ta không tin


Ta không tin


Có người đấm ngực giậm chân, cảm thấy nữ thần đã bị làm bẩn
Có người âm thầm may mắn, may là tông môn của mình chỉ chuẩn bị gia nhập Tứ Hải Minh Ước, chứ không có ý định để cho mình cưới vị “Bồ Tát” này về
Giấu đầu lòi đuôi
Chúng ta còn chưa hỏi cái gì, ngươi đã vội vã rũ sạch rồi


Chúng tu càng thêm tức giận, kinh ngạc, lồng ngực như sắp nổ tung
Vào lúc này, một đám tu sĩ coi Long nữ như nữ thần cao cao không thể với tới gần ngất
Bọn hắn khiếp sợ nhìn về phía màn che, muốn nghe được lời phủ nhận của Long nữ nhưng


không có nửa điểm


Lúc này Long nữ trầm mặc lại
Ầm một tiếng, hỗn loạn vang lên
Vô số lời bàn luận bắt đầu ong ong, quả thực như là một ngọn núi lửa bạo phát
Trong tiếng hỗn loạn bực này, cuối cùng Long nữ cũng phản ứng lại, đúng hơn là bị người khác nhắc nhở
Nhưng nàng không có ý thức được Phương Hành đã làm cái gì, vừa rồi còn đắm chìm trong khiếp sợ lúc này lại nhìn thấy trong lồng ngực Phương Hành bỗng nhiên nhiều thêm một cái tã lót thì nàng cũng chỉ chần chờ mở miệng:

- Chuyện này


Đứa nhỏ này là


Bỗng nhiên Phương Hành hướng về phía nàng, nghiêm mặt nói:

- Lão bà


à không, trưởng công chúa, nàng không cần nói nữa, là ta không tốt, ban đầu ta dự định lặng lẽ mang cho nàng xem nhưng đứa nhỏ này từ lúc còn là bào thai đã bị bệnh hiểm nghèo, ta chỉ có thể để nhanh chóng chữa trị cho nó, lúc này mới không cẩn thận làm lộ ra


[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không thừa nhận, đứa nhỏ này với nàng


Không hề có một chút quan hệ nào


Quả thực lời nói này rất là hiên ngang lẫm liệt nhưng nó lại ty tiện tới cực điểm
Chúng tu sĩ xung quanh đều nổi giận: đã rõ ràng đến nức này rồi còn nói là một chút quan hệ cũng không có, định bắt nạt chúng ta là kẻ đần sao
Cả người Long nữ đều bối rối, quả thực lúc nghe được tin tức kia trong lòng nàng cảm thấy biết ơn đối với Phương Hành, tất cả oán hận trong quá khứ đều tan rã ra như băng tuyết, đáy lòng coi Phương Hành như đại ân nhân, nhưng đến lúc này nàng mới phát hiện mình bị tên tiểu vương bát đản kia gài bẫy, trong lòng gấp đến mức lửa giận đùng đùng


- Ngươi chớ nói nhảm, ta cũng không nhận ra đứa bé này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]


Trong cơn kinh hoảng, giọng nói của Long nữ đã hiện ra sự bất thường
Nhưng cũng có một số người tinh tế phát hiện ra sự tình có chút không đúng, bèn nhìn về phía Long nữ
Có điều Phương Hành đã thu hút lực chú ý của bọn họ lại rất nhanh, hắn nổi giận gầm lên một tiếng:

- Đàn bà thúi, thật không ngờ ngươi lại không có lương tâm đến vậy, mới vừa rồi còn nói ông trời phù hộ con của chúng ta còn sống sót, còn nói muốn nhìn nó một chút, hiện tại nó đến trước mặt ngươi ngươi lại không chịu nhận nó


Ngươi


Ngươi thật quá mức rồi, là ai cứu ngươi khi ngươi bị Thương Lan Hải Long Cung truy sát, là ai cùng chung sống với ngươi ba năm, vì ngươi chữa thương, là ai có tình cảm sâu đậm đến mức không nhịn được sinh ra kết tinh của mối tình này
- Mẹ của ta ơi


Đại Kim Ô không nghe nổi nữa, giơ hai cánh lên che lỗ tai lại, làm như mắt không thấy, tai không nghe
Lúc này Long nữ đã kéo màn che xuống, tức giận chỉ về hướng Phương Hành nhìn lại:

- Ngươi


Ngươi còn nói
Phương Hành đưa tay vuốt mặt, thở dài nói:

- Chỉ tiếc, lúc trước thương thế của ngươi còn chưa khỏe, làm hại đứa nhỏ này bẩm sinh đã yếu ớt, nếu trơ mắt sẽ mất mạng ngay, ta là cha nó không đành lòng nhìn ngươi đau khổ mới lặng yên dẫn theo con rời đi, ngươi là người làm mẹ lòng lại mang hổ thẹn, rốt cuộc không chào mà đi, đáng thương ta một thân một mình, mang theo nó bôn ba chung quanh, tìm kiếm linh dược trị thương, cuối cùng nhân duyên tế hội cứu được tính mạng của nó, liền vội vàng mang theo nó tới tìm ngươi, muốn cho ngươi nhìn thấy, nói cho ngươi biết con không sao rồi


Lúc hắn nói tới chỗ này thật sự là cảm thiên động địa, quỷ thần rơi lệ
- Nhưng ai biết ngươi


Ngươi dĩ nhiên


Phương Hành chỉ về phía Long nữ, làm bộ tức giận không nói ra được một câu, cuối cùng hắn vẫn không nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ than thở mà nói:

- Ta là đàn ông, một mình mang theo trẻ nhỏ là dễ dàng sao
Chương 615: Hai người cãi nhau
Oanh
Nói chung là hành động lần này của Phương Hành quá tốt, nhất thời khiến cho toàn bộ đạo đường bàn tán sôi nổi, ánh mắt của mọi người đều quét đến cái tã lót trong lồng ngực hắn, sau đó lại nhìn khuôn mặt đã đỏ chót, viền mắt ướt át của Long nữ, ở trong mắt của mọi người thì đây chính là cảm xúc tâm thần khuấy động khó mà tự kiềm chế khi gặp được con của mình, nên đáy lòng nhiều hơn mấy phần tin tưởng
- Hu hu ..
Có tiếng khóc nức nở truyền đến, lần này lại là một nữ đệ tử của Thiên Nhất Cung bị lời nói của Phương Hành làm rơi lệ, dùng khăn che miệng
Phương Hành nhìn nữ đệ tử kia một cái, thầm nghĩ: Ai sao cô nương lại ngu như vậy, chuyện này cũng tin ..
Chúng tu sĩ xung quanh cũng không thông cảm như thế, mà chỉ có ngạc nhiên
- Mọi người đều biết, trưởng công chúa từng bị đuổi giết ở Nam Hải, biến mất trọn vẹn ba năm, sau đó xuất hiện liền đi thẳng tới Thiên Nhất Cung, cũng có người hỏi qua, nhưng nàng chưa nói ba năm qua mình nơi nào ..
- Chẳng lẽ ..
ba năm qua nàng ở cùng tên tiểu quỷ này
- Nhìn dáng dấp, biểu lộ chân tình của trưởng công chúa chẳng lẽ còn giả được sao
- Trưởng công chúa của ta ..
tại sao ..
Tại sao lại như vậy
Bên trong đạo đường là một mảnh bi thương, không biết có bao nhiêu thanh niên mang lòng ái mộ, lúc này tâm như tro tàn
Nhưng không chỉ có cô nương này tin, nhìn sắc mặt chúng tu sĩ trong nội đường, đoán chừng cũng có hơn một nửa tin
Nửa kia cũng đầy ngờ vực, hết nhìn Phương Hành lại nhìn Long nữ, nhìn đứa bé một chút..
Sau đó sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn
- Ngươi còn dám nói bậy nói bạ, ta ..
ta xé miệng của ngươi ra..
Long nữ đã tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, tính tình nàng vốn lạnh lùng
Tuy gánh vác huyết hải thâm cừu nhưng xưa nay vẫn luôn thanh đạm tao nhã
Quanh năm suốt tháng không bao giờ tức giận, nhưng lúc dính tới Phương Hành động một chút là bốc lửa, hơn nữa lửa giận này đặc biệt nhanh, ép đến mức nàng không nhịn được, hận mắng một tiếng, đường đường là trưởng công chúa Thương Lan Hải, ở bên trong sự kiện trang trọng nghiêm túc bực này lại tức giận đến mức nổ phổi, nhấc váy lên đánh về phía tên tiểu vương bát đản nói năng linh tinh
- Ai nha, lại còn dám đánh ta, vậy để hai người chúng ta thẳng thắn chết ở trong tay ngươi đi ..
Phương Hành nửa điểm cũng không sợ, ôm đứa bé vọt tới
Long nữ đánh xuống một chưởng thì thấy đứa trẻ trong lồng ngực của hắn đứng mũi chịu sào, dù sao nàng cũng không thể ác độc ngộ thương một đứa trẻ được, nàng không thể làm gì khác hơn là thu tay lại, tức giận quát lên với Phương Hành:

- Ngươi lại nổi điên cái gì thế
Không sợ tổn thương đến đứa bé này ư
Phương Hành kêu to:

- Ngươi còn biết đau lòng sao
- Ta đau lòng cái đầu ngươi ấy
Long nữ lại đánh tới
- Ai
Sao ngươi lại mắng nó ..
Phương Hành chặn chưởng của Long nữ lại, đá một cái lên mông đít của nàng
Lộn xộn
Triệt để lộn xộn rồi
Vốn là một sự kiện trang nghiêm lại bị quấy đến mức lung ta lung tung, Long nữ tức giận muốn vọt tới vả miệng Phương Hành hai cái, Phương Hành cũng không thành thật, vừa ra tay vừa nhảy ra nói cái gì mà mẹ con tình thâm, khiến Long nữ càng lúc càng tức giận đến mức sôi lên, tay chân run rẩy, đùng đùng đấu võ, lễ kén rể tốt như vật triệt để lộn xộn
Những tu sĩ vốn là danh chính ngôn thuận đến kén rể, nhìn thấy kết quả này đã tự động giáng cấp mình xuống làm khán giả
Từng người mắt lớn trừng mắt nhỏ, kinh ngạc đến mức không nói lên lời
Kim Đan trưởng lão Thiên Nhất Cung không nhìn nổi nữa, bèn đi tới ngăn ở chính giữa, hướng về Long nữ nói:

- Điện hạ bớt giận, hôm nay là đại sự làm sao có thể cho phép hồ đồ như vậy, bất giận, bớt giận, có chuyện gì từ từ nói ..
Long nữ chỉ vào Phương Hành nói:

- Đối với người như thế làm sao có thể nói chuyện cẩn thận
Phương Hành nhảy ra mắng:

- Ta thấy người phụ nữ xấu như cô đang nhớ hai người chúng ta, có bản lĩnh cô tới đây..
Nhất thời Long nữ càng nóng nảy hơn:

- Chung Nhất lão tiền bối tránh ra đi, ta không đánh chết hắn
Phương Hành kêu lên:

- Đánh chết ta ngươi liền tái giá phải không
Mồ hôi lạnh trên đầu Kim Đan trưởng lão chảy ra, tuy rằng hắn lớn tuổi, tu vi cũng là Kim Đan kỳ nhưng người trong nhà đều biết, với tu vi của hắn mà ngăn ở giữa hai tiểu bối này chính là nguy cơ trùng trùng, chỉ cần một người hướng về hắn ra tay hắn cũng không đỡ nổi, nhưng nếu đứng ra cũng chỉ có thể cười khổ không ngớt:

- Ai, sao phải khổ như thế chứ, hai người có chuyện từ từ nói không được sao
Lời này vừa ra, Phương Hành cùng Long nữ đều sửng sốt một chút
Phương Hành vẫn là người phản ứng lại trước, hắn than nhẹ một tiếng nói:

- Lão tiền bối nói rất đúng, hai người làm gì có hận thù qua đêm..
Lúc Long nữ phản ứng lại thì cái trán đã phủ đầy gân xanh, nổi giận quát một tiếng:

- Ta giết ngươi ..
Phương Hành vỗ đùi, núp ở phía sau lão đầu kêu lên:

- Ngươi nhìn đi ta đã nói rồi, nữ nhân này không đánh không được ..
Kim Đan trưởng lão cũng hận không thể tự vả miệng mình, làm sao lại nói ra câu như vậy chứ
Ngẫm lại cũng không thể trách hắn, nhìn ánh mắt người chung quanh là biết người có ý nghĩ giống hắn cũng không ít
Có rất nhiều tu sĩ đến đây kén rể nhìn thấy sự tình đã phát triển đến mức không thể kiềm chế đành lén lút quyết định, Tứ Hải Minh Ước do Thiên Nhất Cung dẫn đầu các đại tông môn Thần Châu Bắc Vực lấy danh nghĩa Long nữ lập xuống có thể ký kết, nhưng việc cưới Long nữ về nhà thì quên đi, chuyện đến nước này sợ rằng Long nữ cũng không thể xuất giá rồi
Đúng vào lúc này lại có một cái thanh âm ngoài ý muốn vang lên:

- Chậm đã
Người này lớn tiếng thét to, giọng nói tràn đầy linh lực như sấm rền, cuồn cuộn ở bên trong đạo đường, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người
Người kia có thân hình cao lớn, trên người mặc một bộ pháp bào, khuôn mặt nghiêm nghị, lúc này ánh mắt hắn chăm chú nhìn đứa bé ở trong lồng ngực Phương Hành, sau đó nhíu chặt mày lại giống như đang cảm ứng cái gì, qua một hồi lâu hắn mới thấp giọng nói với Phương Hành:

- Vị đạo hữu này, thứ cho tại hạ vô lễ, xin hỏi ngươi một tiếng, đến tột cùng thì đứa nhỏ này là của người nào
Phương Hành lườm hắn một cái, nói:

- Ngươi nói nó là của người nào
đương nhiên là của tiểu gia rồi
Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, từng bước ép sát:

- Thật sao
vậy ngươi hãy nói xem tên gọi của nó là gì
Hắn hỏi như vậy khiến tâm thần chúng tu sĩ trong nội đường bất định, nhanh chóng suy đoán
- Đệ tử chân truyền Linh Xảo Tông Tân Kiến Ngu..
- Hắn vốn đại diện Linh Xảo Tông đến ký hiệp ước, không có ý định cưới trưởng công chúa, tại sao lại đứng ra
- Ngươi chính là người Linh Xảo Tông
Phương Hành cũng nghe được mọi người nghị luận, làm như cười mà không phải cười nhìn về phía đại hán kia
- Đúng vậy, ta chính là đệ tử chân truyền Linh Xảo Tông_Tân Kiến Ngu, ngày trước Linh Xảo Tông vốn có một trẻ con, bị người ta cướp khỏi Hồng Trang lâu, không rõ tung tích, toàn thể tông môn đang cật lực tìm kiếm, không biết vị đạo hữu này ..
Hình như hắn đã đoán ra điều gì, giọng nói rất hùng hổ doạ người, trong đôi mắt có tinh quang lấp lóe, có phần hưng phấn
Phương Hành lườm một cái, ôm đứa bé trong lồng ngực càng kín hơn một chút, nói:

- Các ngươi làm mất trẻ nhỏ hỏi ta làm gì
Tên đại hán Linh Xảo Tông kia cười gằn tiến lên:

- Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đứa nhỏ này có chút quen mắt mà thôi ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong khi hắn nói chuyện bỗng nhiên tiến lên trước một bước, đưa tay kéo tã lót trong lồng ngực Phương Hành
Chỉ cần gỡ bỏ một chút, cho dù không thấy rõ mặt thì hắn cũng có thể nắm giữ khí cơ của nó, xác định thân phận nó
Nhưng đúng vào lúc này, thân hình Đại Kim Ô hơi động, trong giây lát đã vọt tới trước người hắn, sau đó đơn giản vỗ cánh một cái, nhưng lại giống như kim thương ẩn chứa lực lượng Kim Đan mạnh mẽ vỗ vào ngực của đại hán Linh Xảo Tông này, khiến hắn bị đập bay ra ngoài, "Oành" một tiếng đụng vào vách tường đạo đường, không biết có bao nhiêu xương cốt bị đứt đoạn, trong miệng phun ra một tiên huyết
- Nếu móc mắt ra rồi, ngươi còn cảm thấy quen thuộc hay không
Đại Kim Ô vừa mở mắt ra, hung khí phân tán, kêu lên một tiếng cuồng dã
Ngay cả Phương Hành cũng làm ra vẻ cười mà không phải cười nhìn về phía đại hán kia
- Sao ngươi lại dám ra tay hại người
- Yêu cầm lớn mật, muốn tạo phản hay sao
- Cũng không nhìn một chút xem nơi này là nơi nào, đã dám đả thương người, lá gan của ngươi từ đâu tới
Chúng tu sĩ chỉ giật mình trong chốc lát, sau đó vang lên rất nhiều tiếng hét lớn, mấy người lộ ra địch ý
Đại Kim Ô không sợ chút nào, hừ lạnh một tiếng quát lên:

- Đại Kim gia xé cánh tay đệ tử chân truyền Hạc Linh Tử_Thuần Dương Đạo so với xé giấy còn đơn giản hơn, đám người vương bát đản các ngươi có ai không phục thì cứ đi lên nếm thử thần thông của Đại Kim gia..
- Chỉ chém xuống một cánh tay của Hạc sư huynh, nhưng hắn lại chuyên môn rêu rao..
- Tương lai Hạc sư huynh trở về Thần Châu, thật không biết sẽ tức giận thành hình dáng gì ..
Chúng tu sĩ chung quanh đều không biết nói gì nhưng trong khoảng thời gian ngắn, lại không có người nào nguyện ý đến trêu chọc nó
Tên đệ tử Tân Kiến Ngu của Linh Xảo Tông nôn ra hai ngụm máu nhưng cũng cười lạnh một tiếng, nắm tay áo xóa đi vết máu bên miệng, dĩ nhiên không đáp lời mà chỉ là trừng mắt nhìn Phương Hành cùng với đứa trẻ trong lồng ngực của hắn, sau đó xoay người lướt ra ngoài đạo đường, trong mắt Đại Kim Ô loé ra một tia hung quang, muốn truy sát ra ngoài nhưng bị Phương Hành dùng một tay kéo lại, Đại Kim Ô ngẩn ra, ném cho Phương Hành một ánh mắt, nó và Phương Hành biết kẻ này đã đoán được thân phận đứa bé, sợ rằng chuyến đi này sẽ đưa tới đại họa
Người chung quanh thấy tình cảnh này nhưng vẫn không nhìn ra
Dường như tin tức Phương Hành liên tục đánh cướp sản nghiệp của mấy đại tông đã truyền ra, nhưng dù sao thời gian còn thiếu, chúng tu sĩ biết tên đạo tặc có lá gan to bằng trời xuất hiện, nhưng người biết tên đạo tặc kia dùng khẩu âm Nam Chiêm, bên người mang theo một con chim lớn màu vàng cũng không nhiều, chứ nói đến lần xuất thủ cuối cùng, hắn chỉ cướp đi một đứa bé không quan trọng gì
Nhưng trong mắt người hiểu rõ nội tình, đứa bé này chính là một cái chứng cứ cứng rắn nhất
Ban đầu chúng tu còn tưởng rằng đứa nhỏ này bị tên đạo tặc kia thuận tay bắt đi, sau đó sẽ giấu kín nó, hoặc là thuận tay giết chết, ai có thể nghĩ đến kẻ này lại ở dưới tình huống mọi người chú ý mang nó ra ngoài nói bậy nói bạ, đây không phải là tự bộc lộ thân phận sao
Tuy cái tên Tân Kiến Ngu của Linh Xảo Tông không được coi là tài năng xuất chúng nhưng hắn cũng không phải là một kẻ ngu dốt, nếu không phải vậy cũng không tới phiên hắn đại biểu tông môn đến tham dự cái minh hội có ý nghĩa trọng đại này, hơn nữa khi nhìn thấy đứa bé trong lòng Phương Hành đã nhanh chóng đoán được cái gì, nguyên nhân chính là sau khi phát hiện điểm này, ăn thêm một cái thiệt thòi, hắn vẫn không để ý chút nào, chỉ muốn lập tức mang tin tức truyền về tông môn
Việc Đại Kim Ô lo lắng chính là một điểm này, nhưng Phương Hành lại giống như không để ý, chỉ nhàn nhạt nói:

- Để hắn đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.