Chương 71: Đây chính là gánh hát nghe hát
Có người muốn giết Trương Viễn
Ánh mắt Triệu Du rơi trên người Trương Viễn, nhìn thấy thần sắc hắn vậy mà không hề thay đổi chút nào
Bất kể nói thế nào, tâm thần Trương Viễn ngược lại rất bình tĩnh, nghe được có người muốn giết mình mà vẫn có thể mặt không đổi sắc
Trương Viễn kỳ thực cũng có chút hiếu kỳ
Phùng Thành không thể nào biết rõ thân phận Giáo úy giáp đen Hắc Băng Đài của hắn, tự nhiên người được nói đến cũng không phải những giang hồ khách đến vì tiền thưởng kia
Người muốn giết hắn kia, là thật sự muốn giết Trương Nhị Hà
Hình như, thiết lập tính cách của Trương Nhị Hà này, cũng không đắc tội người nào mà
"Nói một chút xem, ai muốn giết ta, và nghe được ở nơi nào
Trương Viễn nhìn về phía Phùng Thành, mở miệng hỏi
"Ách..
Phùng Thành liếc mắt nhìn Triệu chủ bộ bên cạnh, muốn nói lại thôi
Nếu là người biết điều, lúc này hẳn là nên rời đi trước rồi
Nhưng vị Triệu chủ bộ này ngược lại tỏ ra rất hứng thú, chẳng những không đi mà còn hăm hở: "Mau nói, kẻ nào muốn giết Giáo úy của Võ Vệ nha môn
Phùng Thành do dự một chút, thấp giọng nói: "Là có người bỏ tiền ra mua cái đầu trên cổ Giáo úy đại nhân
"Ta nghe những kẻ đó nói, bọn họ lần này xem như nhập bọn, đến giết Trương nhị gia vì ba trăm lượng bạc
Gãi gãi đầu, giọng Phùng Thành càng thấp hơn: "Ta, ta là dẫn các huynh đệ đến Thính Vũ Phảng..
"Hai ngày nay Thính Vũ Phảng mới tới một nhóm ca kỹ, nghe nói dung mạo, khụ khụ, ta dẫn các huynh đệ đến xem thử một phen, dò xét lai lịch của các nàng..
Ngẩng đầu lên, cả Trương Viễn và Triệu Du đều đang nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn không khỏi rụt cổ lại, lùi về sau một bước
"Thật sự, chỉ nghe hai khúc nhạc thôi, vừa vặn bàn bên cạnh có khách mới đến nói chuyện ám sát Giáo úy đại nhân, ta liền để Hồng Đào bọn họ ở lại đó, còn mình thì về báo tin
Dừng một chút, Phùng Thành lẩm bẩm một tiếng: "Cũng không biết khoản tiêu xài để dò la tin tức này có được hoàn trả lại không..
Trương Viễn lại không để ý đến hắn, chậm rãi thu dọn sách vở và giấy tờ trên bàn
"Ngươi không tò mò ai muốn giết ngươi à
Triệu Du xoa xoa tay, vẻ mặt hoàn toàn là muốn xem náo nhiệt
"Hay là, để người của ngươi bao vây Thính Vũ Phảng lại, bắt hết bọn chúng
Bao vây Thính Vũ Phảng bắt người
Phùng Thành mặt mày khẩn trương
Trương Viễn lắc đầu, đứng dậy
"Lư Dương Phủ chính là biên thành, không có nơi nào gọi là Yên Hoa Liễu hẻm, Thính Vũ Phảng xem như là nơi gánh hát nghe hát hiếm có
"Đông gia đứng sau Thính Vũ Phảng, có thể không đắc tội thì tốt nhất là không nên đắc tội
Trương Viễn ở Võ Vệ nha môn nhiều năm như vậy, đương nhiên rõ như lòng bàn tay các thế lực trong thành
Phủ nha, trấn thủ quân, thế gia
Quan lớn trong phủ nha phần lớn là 'nước chảy quan', Tri phủ một nhiệm kỳ năm năm, bình thường làm chưa đủ ba nhiệm kỳ đã rời đi
Các quan viên phủ huyện khác, mặc dù trong tay có quyền lực, nhưng thực tế việc kinh doanh gây dựng ở phủ thành lại không nhiều
Còn như thế gia, đương nhiên là đã 'thâm căn cố đế', nhưng thế gia dù mạnh đến đâu cũng sẽ không công khai tranh chấp với quan phủ
Chỉ có trấn thủ quân mới thật sự gây dựng cơ nghiệp ở phủ thành này vô số năm
Doanh trại sắt thép, lính như nước chảy ('Làm bằng sắt doanh trại quân đội Lưu Thủy binh'), bất kể ai nắm giữ trấn thủ quân, những mối làm ăn trong thành mà bọn họ chiếm giữ cũng sẽ không buông ra
Thính Vũ Phảng, đứng sau chính là trấn thủ quân
Ngoài thành có ba vệ gồm một ngàn năm trăm quân tốt, cộng thêm tuần thành vệ quân trong thành, gộp lại danh xưng là có sẵn ba ngàn chiến binh
Chiến lực của trấn thủ quân không thể so sánh với biên quân như Xích Lân Quân, nhưng suy cho cùng thì trong tay họ có đao, trên người mặc giáp
Trước kia, Võ Vệ nha môn bình thường đều không trêu chọc trấn thủ quân
Trấn thủ quân cũng không gây xung đột gì với Võ Vệ nha môn
"Đi thôi, ta đi xem xem, ai muốn cái đầu của ta
Ba trăm lượng, giá này đưa ra cũng không thấp
Trương Viễn cởi ngoại bào, lấy bộ thường phục treo trên giá áo bên cạnh
"Ngươi, không dẫn theo mấy người à
Nhìn Trương Viễn đi ra ngoài, Triệu Du mở miệng hỏi
"Chỉ là mấy kẻ bán mạng vì tiền, không cần thiết
Trương Viễn tùy ý trả lời
Lời này của Trương Viễn khiến ánh mắt Triệu Du sáng lên
Trương Nhị Hà này lẽ nào thật sự võ đạo cường hoành, như lời Vân Lan các nàng nói, một mình có thể diệt cả một trại thổ phỉ sao
"Ta cũng đi
Trương Viễn quay đầu nhìn nàng, khẽ nhíu mày: "Đó là nơi của đám nam nhân chúng ta..
Triệu Du trừng mắt nhìn hắn
..
-- -- -- -- -- -- -- --
Thính Vũ Phảng nằm trên sông Ngọc Nhiêu Hà bên ngoài Nam Thành
Ra khỏi thành hai dặm đường, đến bến tàu bờ sông, trời đã dần tối
Xe ngựa dừng lại, Trương Viễn mặc thường phục cùng Triệu Du vận thanh bào nho sam bước ra khỏi toa xe
Phía trước là đường sông rộng lớn, gió nhẹ thổi vào mặt, ánh đèn lác đác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bên ngoài Lư Dương Phủ, thật hiếm có cảnh trí đẹp thế này
"Hai vị đại nhân, kia chính là Thính Vũ Phảng
Phùng Thành đưa tay chỉ về chiếc thuyền lầu cách đó chừng mười trượng phía trước, mở miệng nói
Mặc dù không khắc rồng vẽ phượng, nhưng chiếc thuyền này cũng được mạ vàng điểm sơn, trông vô cùng tinh xảo
Rèm lụa trắng bay phất phới, đèn lồng đỏ chiếu xuống mặt nước, còn có tiếng sáo trúc đàn dây cùng giọng hát trong trẻo ngâm nga vọng ra
Ở nội địa Đại Tần, cảnh tượng thế này thường thấy, nhưng tại vùng biên ải, lại là cảnh tượng phong nhã hiếm gặp
Trương Viễn hơi quay đầu, liếc nhìn hai vị võ giả mặc hắc bào cách đó không xa phía sau, sau đó đi thẳng về phía Thính Vũ Phảng
Triệu Du cũng quay đầu nhìn một cái, vẫy vẫy tay, hung hăng trừng mắt một cái, rồi mới đuổi theo Trương Viễn, bước lên ván cầu dẫn vào thuyền
Lên thuyền rồi, Phùng Thành dẫn Trương Viễn và Triệu Du đi vào trong khoang thuyền
Xung quanh không ít khách quen cùng người phục vụ trên thuyền đều lên tiếng chào hỏi, khiến Phùng Thành chỉ có thể căng mặt đáp lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Phùng công tử, sao vừa rồi không thấy ngài khen thưởng
"Phùng công tử, hôm qua ngài chẳng phải nói muốn bao trọn buổi diễn của Phượng Vân cô nương sao
Vừa rồi Phượng Vân cô nương lên đài, sao không thấy ngài đâu vậy
"Ha ha, Phùng huynh, hôm trước ở Lộng Lẫy Lâu uống chưa đã, lát nữa ta qua tìm ngươi
..
Phùng Thành cẩn thận quan sát Trương Viễn và Triệu Du, thấy sắc mặt bọn họ không có gì khó chịu mới thở phào nhẹ nhõm
Hắn quyết định, sau này phải giao du ít đi đám hồ bằng cẩu hữu này
Dù sao sau này mình sẽ trở thành tâm phúc trực thuộc của Giáo úy đại nhân, nắm giữ Ám Vệ trong nha môn
Đưa Trương Viễn và Triệu Du đến vị trí hắn ngồi trước đó, hai thanh niên mặc cẩm bào đang ngồi ở đó quay đầu lại, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng đứng dậy
"Đại--"
Trương Viễn đưa tay chặn cánh tay của thanh niên đang định khom người lại, thuận thế ngồi xuống trước bàn
Triệu Du cũng ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt quan sát bốn phía, ánh mắt nhìn về phía nữ tử đang hát trên đài nhỏ phía trước cùng mấy vị nhạc công
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Người đâu rồi
Phùng Thành nhìn thanh niên bên cạnh, hạ giọng hỏi, đoạn nhìn về phía bàn đằng sau kia
"Vừa, vừa mới lên phòng trên lầu hai dự tiệc rồi, nói, nói đợi lát nữa Phượng Vân diễn tiếp sẽ xuống lại
Thanh niên kia vội vàng mở miệng
Phùng Thành cũng có mắt nhìn, gọi tiểu nhị phục vụ tới, dâng trà nước mứt quả cho Trương Viễn và Triệu Du, sau đó kéo hai người trước đó ở lại đây theo dõi đi về phía lầu hai tìm chỗ ngồi chờ
"Đây chính là gánh hát nghe hát à
Khẽ nhấp một ngụm trà xanh, sự hứng thú trong mắt Triệu Du không hề che giấu
"Chắc là vậy, Trương mỗ cũng chưa từng đến nơi thế này
Trương Viễn lắc đầu, đưa tay nhón một viên táo khô
Triệu Du ngẩng đầu nhìn Trương Viễn một cái, mỉm cười, không nói gì thêm
Nữ tử trên đài hát đều là những điệu hát dân gian lưu truyền trong thành, giai điệu du dương nhẹ nhàng
Chỉ lát sau, dưới đài trở nên ồn ào, có người vỗ bàn reo hò
"Phượng Lan cô nương diễn tiếp rồi
"Không phải là để nghe khúc của Phượng Lan cô nương, ta đã sớm về rồi, lão bà nhà ta mấy ngày nay xét nét dữ lắm
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, nam nhân nhà ta chỉ có mỗi sở thích này, mà cũng phải lén lút như ăn trộm vậy
Trương Viễn ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ tử váy đỏ ôm đàn tỳ bà trong lòng đang chậm rãi ngồi xuống trên đài
Triệu Du vốn đang nhìn ngó xung quanh không chú ý, lúc này ánh mắt lại rơi vào khuôn mặt nữ tử trên đài, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc khó che giấu
"Tiểu cô cô..
"Keng--"
Tiếng tỳ bà trên đài vang lên, tựa như tiếng chuông lớn 'đại lữ hoàng chung', âm vang mà uyển chuyển
"Binh sĩ nhà ai chôn xương nơi tường ải, nữ nhi nhà ai mơ màng vận hồng trang..."