Con rắn này ở trên tay nàng gặm nửa ngày mà đến miếng da cũng không gặm mất
=͟͟͞͞(꒪ᗜ꒪ ‧̣̥̇) “3 điểm phòng ngự này cũng lợi hại phết.” Nỗi sợ rắn lâu năm trong nháy mắt liền được chữa khỏi đây
Mấy cái tấn công thường mang theo rắn nhỏ, bắt được 5 điểm kinh nghiệm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
10/100
Xem ra loại động vật nhỏ không có cấp bậc bình thường này, phần lớn công kích đều không cao bằng nàng
Nàng thu con rắn nhỏ vào túi, thấy bên cạnh có chú thích: Rắn cỏ thường, có thể dùng để nấu nướng hoặc chưng cất rượu
Có thể giao dịch
Có thể giao dịch
… Nàng còn chưa mở được trung tâm thương mại, thì giao dịch với ai
Thà bán vài lượng bạc còn hơn, nàng còn mua được chút đồ hữu dụng
Nàng cẩn thận tuần tra linh điền cả buổi sáng, chuyên nghiệp đến nỗi cả gà rừng bay đến linh điền nhà bên cũng bị tóm
Trong túi có thêm ba con gà rừng, hai con rắn, bốn con chim sẻ
Kiểm tra kinh nghiệm: 50/100
Nếu buổi chiều có hiệu suất này thì có khi hôm nay lên được cấp hai
Nhìn linh điền sạch sẽ, Trương Vân Thanh vẫn chưa hài lòng mà đi lại vài vòng, mới xoay người đi về hướng thiện đường
Ăn trưa xong, nàng đi đến Linh Thú Viên nhận một phần phân bón, rồi lại đến Linh Tuyền Viên lấy hai thùng nước suối tẩm bổ linh lực, loại nước này so với linh tuyền thì không bằng, nhưng so với nước bình thường thì tốt hơn nhiều
Nàng làm theo lời dặn, cứ mỗi nửa canh giờ bón phân cho Xu Ngọc Thảo một lần, tưới nước một lần, rảnh rỗi thì nằm trên ghế mây dưới lều
Thỉnh thoảng có con gà rừng xông đến, nàng chỉ cần phẩy nhẹ cây gậy nhỏ là được
Không biết có phải nàng quá “ngoan độc” nên những sinh vật bị Xu Ngọc Thảo thu hút càng ngày càng ít
Thấy mặt trời sắp xuống núi, Trương Vân Thanh cũng ngồi không yên, lại bắt đầu tuần tra xung quanh
Linh thực xanh ở linh điền bên cạnh, Trương Vân Thanh không nhận ra cấp bậc, cũng không hiểu chủng loại, chỉ cảm thấy cỏ này nhìn rất trân quý, cây cao đến đầu gối, lá hình trứng màu lam nhạt, xung quanh tỏa ra sương mù màu xanh trắng, một mảnh linh điền lớn 10×10 mà chỉ lưa thưa có bốn cây
Nhìn rất trân quý, vậy mà một ngày không thấy ai đến chăm sóc
Nàng liếc nhìn, xung quanh người đi lại cũng không ít, nhưng đa phần chỉ đến một lát, người cần bón phân thì bón, cần tưới nước thì tưới, làm xong liền đi, có rất ít người như nàng, cứ giữ một chỗ cả ngày
Cũng không biết một tháng bọn họ được mấy khối linh thạch… Rất nhanh mặt trời xuống núi, thấy xung quanh vắng lặng, Trương Vân Thanh bất đắc dĩ thở dài, chuẩn bị về nhà
Hôm nay kinh nghiệm 70/100
Đang chuẩn bị đi thì bên cạnh bỗng nhiên có một cơn gió thổi đến, một thiếu niên áo lam vèo một tiếng lướt qua nàng, đứng trên bờ ruộng của linh điền bên cạnh, vẻ mặt đầy lo lắng
Y phục thiếu niên áo lam này trông không giống chế phục ngoại viện, mà lại có chút giống đồ của đệ tử Tạ Đẳng Bào, có điều không được tinh xảo như thế, chắc là đệ tử ngoại môn
Chỉ là không hiểu tại sao đệ tử ngoại môn lại đến vườn linh thực làm việc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thiếu niên kia vội vàng lấy từ trong lòng ra một bình sứ nhỏ, nhỏ vào bốn cây linh thực mỗi cây một giọt nước linh tuyền
Linh thực được nước linh tuyền tẩm bổ, sương mù xung quanh lập tức đậm đặc hơn
Trương Vân Thanh nhìn một lúc rồi về, trên đường gặp Hạ Kỳ, bèn chào hỏi, “Hạ hầu trưởng cũng muốn đi vườn linh thực sao?” Mắt Hạ Kỳ sáng lên, bước về phía nàng, “Ta đang định tìm ngươi đây, hôm qua ta bực đến mê đầu, quên mất vài việc muốn dặn dò ngươi.” “Chuyện gì?” “Ngươi phụ trách Xu Ngọc Thảo kỳ trưởng thành là nửa năm, giờ cũng gần đến lúc ra quả, ngươi phải chú ý nhiều, tốt nhất là canh chừng cả tối, nếu không đến lúc Xu Ngọc Thảo kết trái ít quá hoặc chất lượng không tốt, ngươi sẽ bị phạt lương!” Trương Vân Thanh: “…” Lúc này có một câu ‘Ngọa Tào’ không biết có nên nói không
“Hả?” Nàng lập tức nhíu mày vẻ tủi thân, “Hạ hầu trưởng, ta mới bắt đầu nhận việc, hơn nữa còn là người mới, không có giai đoạn thử việc miễn phạt sao?” “Cái này…” Hạ Kỳ có chút xấu hổ né tránh ánh mắt, “Người mới thì cũng không bị phạt nặng đâu, với lại hôm nay ta thấy Xu Ngọc Thảo ngươi chăm sóc cũng không tệ, không chừng sẽ đạt tiêu chuẩn.” “Vậy nếu nhiệm vụ mà làm không xong, thì sẽ bị trừ bao nhiêu tiền lương?” Hắn thở dài, không trực tiếp trả lời câu hỏi, “Xu Ngọc Thảo ra quả mấy ngày nay là quan trọng nhất, mấy ngày nay ngươi chăm sóc tốt thì không cần lo bị phạt nữa, sau khi ăn tối xong ngươi cứ ra linh điền canh chừng đi.” “Đúng rồi, Xu Ngọc Thảo này là ngoại môn phát xuống, đích danh muốn chăm sóc cẩn thận, đợi Xu Ngọc Thảo thành thục thì bọn họ sẽ tự mình đến thu, lúc đó ngươi nhất định phải có mặt!” Hạ Kỳ lại dặn thêm hai câu
Ở ngươi tổ tông
“Vâng vâng, Hạ hầu trưởng cứ yên tâm.” Trương Vân Thanh cười gật đầu
Thấy Trương Vân Thanh có vẻ không bất mãn gì, thái độ của Hạ Kỳ cũng tốt hơn
“Được rồi, vậy mấy ngày nay ngươi vất vả chút, có vấn đề gì thì nhớ tìm ta.” Trương Vân Thanh đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Hạ Kỳ, im lặng trợn mắt
Được thôi, trách gì mà lại giao loại linh thực khó chăm sóc này cho nàng, một phàm nhân
Sau khi ăn tối xong, Trương Vân Thanh lại đi bộ ra linh điền, lúc này trời tuy đã tối nhưng trên bờ ruộng của linh điền cứ cách vài bước lại có một quả cầu tròn phát sáng như đèn đường, chiếu nơi đây sáng rõ
Trương Vân Thanh lúc đi bộ trở về phát hiện thiếu niên áo lam kia vẫn chưa về, lúc này đang dùng linh lực thủy nguyên tố để tưới cây cho linh thực, trông rất tận tâm
Trương Vân Thanh nằm trên ghế mây, chán đến chết ngáp dài giao diện, thỉnh thoảng ngó xung quanh xem có sinh vật nào bị thu hút tới không
Trong lúc nàng buồn ngủ gà gật thì bỗng nhiên cả người lạnh toát, như bị một luồng khí lạnh từ trên trời đổ ập xuống, trong nháy mắt buồn ngủ cũng bay biến hết
Nàng ngẩng đầu, liền thấy thiếu niên áo lam kia đứng bên cạnh nàng, cúi người nhìn nàng, trong mắt có vẻ như đang trách cứ
Nàng đứng dậy khỏi ghế mây, nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, “Là ngươi đánh thức ta sao?” Thiếu niên thở dài, “Xu Ngọc Thảo này rất là mỏng manh, ngươi xem lá cây bị gặm thành thế này rồi, có sống nổi đến khi kết trái không cũng là một ẩn số, mà ngươi còn ngủ được.” Nói xong lại lẩm bẩm, “Cũng không biết ai tìm người phàm đến, đúng là hỏng việc.” Trương Vân Thanh không biết nói gì, nhìn linh điền không một con ruồi, “Chỗ này trước khi ta nhận việc đã bị gặm thành thế này rồi, chắc ngươi cũng nên biết, trách ta làm gì?” “Ta đương nhiên biết.” Thiếu niên nhíu mày, “Chỉ là mảnh linh điền này đã giao cho ngươi chăm sóc thì ít nhiều gì ngươi cũng phải tận tâm chứ, huống chi nó sắp kết quả rồi, càng không được xem thường!”