Chương 9: Không nhiều, chỉ mượn ba triệu
"Cái gì
Thế giới tận thế
Vương Lệ Phương ngơ ngác nhìn đứa cháu gái nhà mình, âm điệu bỗng nhiên lớn hơn rất nhiều
May mắn là ở trong thôn, chung quanh không có ai nên Chu Văn Văn cũng không sợ bị người khác nghe thấy
"Vâng
Chu Văn Văn vẻ mặt thành thật gật đầu, còn đưa dị năng trên tay mình cho Vương Lệ Phương nhìn
Dị năng màu xanh nhạt rơi xuống đám cỏ dại ven đường, cỏ dại liền sinh trưởng nhanh đến mức mắt thường cũng có thể thấy được
Dị năng hệ Mộc có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng
Vương Lệ Phương và Chu Lương lão phu lão thê trước nay cần cù chịu khó
Sau khi bán đứt quyền thuê đất, cơ bản cũng chỉ quanh quẩn với đất đai
Tiền kiếm được rất nhiều, nhưng cơ bản chưa từng tiếp xúc với những thứ của thế kỷ mới
Chu Văn Văn cho rằng mình sẽ phải tốn nhiều lời giải thích
Ai ngờ, Vương Lệ Phương chỉ ngơ ngác một chốc lát, liền gật đầu:
"Cháu gái, ta tin ngươi
Nói xong, đầu ngón tay Vương Lệ Phương tràn ra năng lượng màu tím và đỏ rực
Năng lượng rơi xuống dưới chân hai người, thiêu rụi đám cỏ dại vừa mới được thúc đẩy sinh trưởng, để lại một khoảng đất đen kịt
Chu Văn Văn:.....
Nàng biết dị năng của nãi nãi rất mạnh mẽ, chỉ là không biết nãi nãi đã thức tỉnh dị năng vào thời điểm này
"Ta còn tưởng là bệnh nan y, không tiện nói ra
Vương Lệ Phương thoải mái cười cười
"Nãi nãi, người có biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì không
Chu Văn Văn hít sâu một hơi, kể hết mọi chuyện mà đại bá một nhà đã làm cho Vương Lệ Phương nghe, tiện thể cũng nói về không gian của mình
Người một nhà sẽ ở bên nhau trong tận thế, nên nói thẳng ra cũng không có gì
Nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ, nên nhất định phải để gia gia nãi nãi biết những chuyện này
Vương Lệ Phương nghe Chu Văn Văn nói, hồi lâu không nói gì
"Nãi nãi, nếu người không tin, con có thể kể cho người nghe chuyện sẽ xảy ra mấy ngày nữa, còn bốn ngày nữa Địa Cầu từ trường.....
Chu Văn Văn tưởng Vương Lệ Phương không tin, vội vàng muốn chứng minh bản thân
"Nãi nãi tin ngươi
Vương Lệ Phương thở dài một hơi, khoát tay áo, không để Chu Văn Văn tiếp tục nói, tự mình nói:
"Năm đó ta và gia gia ngươi vừa kết hôn, liền nhặt được đại bá của ngươi
Nghĩ đã nuôi thì coi như con đẻ của mình
"Về sau lập gia đình, gia sản cũng chia đôi với ba ba ngươi
"Không ngờ.....
Vương Lệ Phương nắm lấy tay Chu Văn Văn, vừa đau lòng vừa xót xa
Đau lòng cháu gái nhà mình phải chịu khổ, lại xót xa tình cảm mà nàng và bạn già đã dành bao năm cho đứa con trai lớn
Hồi nhỏ con trai lớn vẫn rất ngoan ngoãn, về sau kết hôn lại càng ngày càng tham lam
Chuyện đại bá là con nuôi, lão phu lão thê vẫn chưa nói cho ai biết
Chu Văn Văn cũng mãi đến sau tận thế mới nghe được
"Hạ
"Không nói mấy lời xúi quẩy này nữa
"Hai vụ lương thực nhà ta đều chưa bán, đang ở trong kho lúa, đi, đều thu vào cái không gian đồ bỏ kia của ngươi
Vương Lệ Phương hấp tấp kéo Chu Văn Văn đi, trong lòng đã hạ quyết tâm
Người đã già rồi, thì không quản nhiều chuyện như vậy, nàng và bạn già chỉ cần trông coi cháu gái cháu trai nhà mình là được
Chu Thành Lâm đúng là nuôi một con sói mắt trắng không biết điều, không cần thiết để cả nhà đều góp vào
Kho lương nằm ở sân sau tiểu viện Chu gia
Hai người đi thẳng từ cửa sau vào, chỗ đó rất lớn nên người ở sân trước không nghe thấy động tĩnh
Vương Lệ Phương và lão phu lão thê cũng không thường xuyên ở đây
Đến mùa vụ mới về thu hoạch
Kho lương dùng cửa lớn chống trộm rất nặng, có cả nhận diện vân tay và khóa cơ khí
Liên tiếp ba cánh cửa lớn
Xung quanh đều được trát xi măng kín mít
Mấy chục mẫu lương thực được đặt trong các khoang chứa, từng đống từng đống, tổng cộng mười mấy khoang
Chu Văn Văn còn chưa mở khoang ra đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của lúa mì
Ngô đã tách hạt, vàng óng ánh
Trong hầm, ngoài lương thực còn để không ít nông cụ
Một chồng phân hóa học được xếp ngay ngắn trong góc, hơn mấy trăm bao
Máy bay không người lái để phun thuốc, máy tuốt hạt ngô, máy gieo hạt hoặc phun phân hóa học gắn sau máy kéo.....
Những vật này Chu Văn Văn đều biết sử dụng
Khi mùa vụ đến, nàng cũng cùng nhau giúp đỡ
Dưới cái nhìn soi mói của Vương Lệ Phương, Chu Văn Văn đã thu tất cả những thứ này vào không gian
Lương thực, nông cụ, máy bay không người lái, thuốc trừ sâu, phân hóa học
Chưa đến một phút, toàn bộ trong hầm liền trở nên trống rỗng
Vương Lệ Phương nhìn "phép thuật" của cháu gái nhà mình, trợn tròn mắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng không hiểu cái tận thế đồ bỏ này, chỉ biết phải làm nhiều lương thực các thứ, không thể để cháu gái cháu trai đói bụng
"Các thôn lân cận có thuê đất trồng rau củ quả, cây ăn quả, khoai tây, chúng ta mua nhiều một chút
Vương Lệ Phương lập tức hạ quyết định
Người già đi là đặc biệt sợ con cháu mình chịu khổ
Huống chi về sau còn là loại thế giới người ăn thịt người này
"Đợi bọn hắn đi rồi hãy thu mua
Chu Văn Văn nói "bọn hắn" chỉ là đại bá một nhà
Trên mặt Vương Lệ Phương hiện lên chút xoắn xuýt, muốn nói lại thôi
"Nãi nãi, bọn hắn tương lai thế nhưng là sẽ.....
Chu Văn Văn tưởng nãi nãi không bỏ được tình thân, trong lòng giật mình
"Vậy lão nương bây giờ liền đuổi bọn hắn đi
Cũng không thể để bọn hắn trì hoãn chúng ta tích trữ lương thực
Vương Lệ Phương vung tay lên, trực tiếp kéo Chu Văn Văn ra ngoài
Phiền chết, đứa con chó kia đến thật không đúng lúc chút nào
Chu Văn Văn:.....
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
A, vậy thì không vấn đề
Ra khỏi kho lương, Vương Lệ Phương lại khóa cửa hầm lại
Ra từ cửa sau, cố ý đi vòng một lượt đến cửa trước, từ xa đã nghe thấy giọng nói nũng nịu của Chu Vãn Vãn
"Gia gia, những viên canxi này đều là đồ tốt mua từ nước ngoài về, người và nãi nãi nhớ ăn nhé
Ăn hết con sẽ mua thêm cho người ở nước ngoài
Chu Vãn Vãn đưa mấy lọ canxi ghi chữ nước ngoài cho Chu Lương
Chu Lương mặt không đổi sắc nhận lấy
Không dùng thì phí, dù sao ông cũng không có tiền mua thứ đồ chơi này
Cả nhà lão đại chết bám, gia sản cho hắn một nửa, đều tự mình phung phí, cũng chẳng tiện nghi qua lão phu lão thê bọn họ, đau lòng chết ông
Cả đời ông chỉ tự chủ chi phối được ba ngàn đồng
Lão đại nhưng mà biết chơi hơn ông nhiều
"Gia gia, học phí ở nước ngoài.....
người có thể cấp cho Vãn Vãn không, đợi Vãn Vãn học hành thành công, nhất định bồi hoàn gấp đôi người
Chu Vãn Vãn vẻ mặt tươi cười nhìn Chu Lương
"Hơn một năm bao nhiêu tiền
Chu Lương nhìn về phía Chu Thành Lâm một nhà
Đừng hiểu lầm, ông chỉ hỏi thôi
Không định cho
Dù sao ông thật sự không có, tiền đều ở chỗ Vương Lệ Phương cả
Muốn xem cái tên phá của lão đại này phá sản như thế nào
Người ở tuổi Chu Lương, đối với nước ngoài không có yêu mến khát khao, thậm chí có hận
Thù nhà nợ nước
Nước ngoài dù có tốt đến mấy, cũng không bằng ở nhà
"Cũng không nhiều, một năm một triệu, chỉ học ba năm, hơn ba triệu là đủ rồi
Chu Vãn Vãn kéo cánh tay Chu Lương, ôn nhu mở miệng
Tiền bồi thường của cha mẹ Chu Văn Văn có khoảng năm triệu, đủ dùng
"Cái gì
"Ta không có
Chu Lương nghe được số tiền, nhanh chóng rút tay mình ra, giọng điệu cũng thay đổi
Cả đời tiền riêng của ông mới tích lũy được bao nhiêu tiền
"Cha, khoản tiền bồi thường của Nhị đệ bọn hắn mượn dùng trước mấy năm, đợi thêm hai năm, con nhất định trả
Chu Thành Lâm lúc nói chuyện vẻ mặt nghiêm túc
Hắn còn không biết, tiền bồi thường đã sớm được gửi vào tài khoản của Chu Văn Văn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cầu phiếu đề cử.